Đi với gái làng chơi chồng rước bệnh về nhà
Tôi và chồng tôi đã quen biết rồi yêu nhau suốt 5 năm trời trước khi tiến đến hôn nhân. Những năm tháng đó đã cho chúng tôi những kỷ niệm êm đềm và tươi đẹp bởi vì thời sinh viên nó màu hồng và đáng yêu như thế đấy.
Gia đình cả hai bên đều nghèo nên hai đứa đã phải chắt chiu, vun vén từng ly từng tý một rồi mới dám nghĩ đến việc kết hôn. Tôi vẫn nhớ như in cái ngày anh cầu hôn tôi. Không có nhẫn cưới, không hoa hồng, hay bữa tiệc lãng mạn như trong những bộ phim lãng mạn tôi từng xem. Chúng tôi chỉ nắm tay nhau cùng đi dạo trên cầu, rồi anh nhìn tôi và nói: ” Em ạ, lấy anh em sẽ vất vả rất nhiều, anh không có nhà cao, cửa rộng hoặc những món quà vật chất đắt tiền dành cho em, anh chỉ tình yêu và lòng chung thủy hướng về em mà thôi, em có đồng ý làm vợ anh không?” .Trái tim tôi đã tan chảy và quá đỗi vui sướng trước những lời nói có cánh nhưng rất đỗi chân thành của anh và gật đầu đồng ý.
Đám cưới của chúng tôi diễn ra rất giản dị, đơn sơ nhưng ấm ấp và hạnh phúc thật sự. Không biết nghĩ có phải do chúng tôi cưới nhau về là hợp mệnh, hợp số hay không mà kể từ sau đám cưới chúng tôi liên tiếp gặp may mắn trong rất nhiều việc. Chúng tôi gom góp hết tiền bạc mua lại được căn phòng trọ lụp sụp mà chủ nhà đang có ý định bán gấp do nợ nần thua bạc. Sau khi mua được một thời gian, chúng tôi sơn sửa lại căn nhà cho thành một tổ ấm gia đình. Vận may tiếp theo đến là căn nhà nhỏ bé chúng tôi mua với giá rẻ ấy đột nhiên nằm trong diện quy hoạch, mở đường, chẳng mấy chốc nhà tôi ra mặt đường và bán đi với số lãi gấp 20 lần lúc mua. Số tiền đó vợ chồng tôi đầu tư một căn nhà nhỏ trong ngõ và dành phần còn lại để buôn bán kinh doanh. Suốt 3 năm sau khi lấy nhau, chúng tôi phải kế hoạch để làm kinh tế, vợ chồng tôi đều thống nhất rằng phải chăm chỉ, cố gắng hơn để cuộc đời của con cái bớt khổ. Âu cũng là ông trời cho lộc để hai đứa ăn nên làm ra, cho đến cuối năm kia tôi mới quyết định có bầu.
Những tưởng khi vợ chồng đã tâm đầu ý hợp, chồng lại chung thủy hết lòng cùng vợ vun vén cho gia đình từ những ngày khó khăn, tay trắng thì khi có cơm áo áo mặc của để dành, lại thêm tin vui là đứa con chào đời thì hạnh phúc gia đình sẽ được nhân đôi. Nhưng ở đời ai lường được chữ ngờ, nông sâu còn có kẻ dò, lòng dạ con người thay đổi thì biết thế sao cho tường tận.
Video đang HOT
Những tháng ngày tôi bầu bí và lúc mới sinh con xong, chồng tôi vẫn rất quan tâm đến gia đình.
Nhưng khi con bé nhà tôi được 10 tháng tuổi, tôi bắt đầu để ý anh có những biểu hiện lạ. Anh hay đi sớm về khuya, tiền thì tiêu nhiều hơn trước gấp ba, gấp bốn lần. Chuyện vợ chồng cũng tỏ vẻ hờ hững và không mặn mà như trước. Tôi bắt đầu kế hoạch điều tra để xác minh những điều tôi đang mường tượng trong đầu liệu có chính xác hay lại nghĩ oan cho chồng. Bởi dạo gần đây có người hay bảo gặp chồng tôi hay ra vào khách sạn nổi tiếng trong vùng. Tôi có hỏi nhưng anh bảo đi tiếp khách hàng chứ đừng suy diễn lung tung gì rồi.
Nhưng cái kim trong bọc rồi cũng có ngày phải chui ra, tôi cũng không phải hạng đàn bà kém cỏi không biết gì. Sau khi có đầy đủ chứng cứ, tôi nói chuyện thẳng thắn với chồng, anh ấy không dám chối quanh và xin tôi tha thứ. Chuyện không chỉ dừng ở đó vì chồng tôi còn khai rằng, anh mới vào khách sạn 2 lần và quan hệ với gái làng chơi và có một lần do bất cẩn anh làm rách bao cao su nhưng không để ý.
Gần đây anh cũng nhận thấy trong người xuất hiện những triệu chứng khác thường, sự lo lắng khiến anh phải đi tìm lại cô gái kia để hỏi cho ra lẽ xem cô ta có mắc bệnh xã hội nào không nhưng cô ta từ chối không tiết lộ. Anh cầu xin tôi tha thứ và van xin rất nhiều. Chúng tôi đã dẫn nhau đi khám, làm xét nghiệm nhưng vẫn phải chờ kết quả, trong thời gian này tôi buộc lòng phải ngừng cho con bú vì sợ khả năng lây nhiễm cho con.
Mấy ngày nay, tôi cứ nằm ôm con rồi khóc. Bao nhiêu sữa trào ra, căng đến tức ngực rồi lại phải vắt lấy đổ đi. Con thèm ti mẹ, khóc quấy váng trời. Chồng tôi vật vờ như cái xác không hồn, miệng cứ lảm nhảm “Xin vợ tha thứ cho anh, xin con tha thứ cho cha”. Và nếu thật sự mẹ con tôi mắc bệnh như HIV chẳng hạn thì cuộc đời chúng tôi sẽ ra sao đây?
Theo VNE
Sốc khi thấy đồ lót treo đầy phòng bố chồng
Mẹ chồng tôi mất sớm, chồng tôi là con trai độc nhất nên đương nhiên sau khi cưới chúng tôi phải ở cùng với bố chồng. Bố chồng tôi là cán bộ nhà nước đã về hưu, tuy đã ngoài 60 tuổi nhưng ông vẫn còn phong độ, da dẻ hồng hào.
Không biết có phải tôi đã nghĩ quá cho bố chồng hay không nhưng cứ mỗi khi tôi lau dọn nhà cửa, bố chồng tôi cứ kiếm cớ lượn lờ xung quanh. Khi thì tìm quyển báo, khi thì tìm cốc uống nước. Có lần đang lau nhà tôi ngẩng lên thì bắt gặp ngay ánh mắt bố chồng đang nhìn chòng chọc vào khe ngực tôi. Tôi ngại quá quay ra chỗ khác. Từ hôm đó cứ khi nào bố chồng đi ra ngoài thì tôi mới dám lau dọn nhà cửa.
Một hôm tôi đi chợ gặp chị hàng xóm. Chị ấy hỏi tôi không biết có thấy bộ "quần áo nhóc" nào của chị ấy bay qua bên ấy không. Đồ của chị toàn hàng xịn nên mất thấy tiếc. Sân thượng nhà tôi và nhà chị ấy sát nhau lại không có rào chắn nên chị ấy nghĩ có thể gió bay sang bên nhà tôi.
Chị ấy hỏi thế tôi mới nhớ. Thực ra thỉnh thoảng tôi cũng cũng bị mất một vài cái quần lót và áo lót. Tôi cũng nghĩ phơi trên sân thượng gió thổi bay đi đâu đấy hoặc lẫn vào chỗ nào đó. Nhưng vì công việc bận rộn nên tôi chỉ tìm qua quýt không thấy thì thôi. Sau đó tôi cũng chẳng có thời gian để nghĩ đến mấy cái đồ nhóc thất lạc ấy nữa.
Một hôm tôi đi làm về sớm, tôi thấy bố chồng đang lúi húi trong tủ quần áo của vợ chồng tôi làm gì đó. Vì ngoài nhà chỉ có hai vợ chồng tôi và bố chồng nên tôi không bao giờ khóa cửa phòng khi đi làm. Thấy tôi bước vào ông có vẻ bối rối. Ông bảo vừa thấy tiếng xục xạo tưởng chuột phá trong này nên vào xem thử. Ông nói thế thì tôi biết vậy cho đến một ngày tôi phát hiện ra một bí mật cực kỳ kinh khủng khiến tôi hết sức bàng hoàng.
Hôm ấy tôi để quên tập tài liệu ở nhà nên phải về lấy. Vì cửa không khóa nên tôi đi thẳng vào nhà. Đi qua phòng bố chồng, thấy cửa he hé, tôi kinh hãi khi thấy những bộ nội y thất lạc của tôi đang được giăng mắc đầy đầu giường cùng những bộ "quần áo nhóc" khác của ai đó.
Tôi bỗng thấy sợ khi phải sống cùng nhà với một người có sở thích kỳ cục như vậy. Mọi sự tôn trọng của tôi đối với bố chồng từ trước đến giờ bỗng tan biến. Tôi có nên vạch trần hành động của bố chồng hay có nên nói cho chồng biết hay không?
Theo Afamily
Sững người vì chồng từng là trai bao Tôi và anh cùng nhập học một ngày vào trường Đại học Bách khoa, nhưng học khác khoa. Anh là trai miền Tây, gia đình ở quê, còn tôi là gái Sài Gòn gốc, gia đình có hiệu buôn vải nổi tiếng ở đây. Đôi mắt màu nâu, có ánh nhìn sâu thẳm và nụ cười như mời gọi kết thân, khiến không...