Đi về miền thương nhớ
Thì ra dưới vòm trời này tồn tại nhiều thứ tình cảm như vậy, đó là tình yêu, là dư vị tháng năm không bao giờ phai nhạt.
- Em chuẩn bị đi, 10 phút nữa anh tới đón.
Cô gái xỏ đôi giày trắng nhỏ xinh rón rén đi nhanh ra cổng nơi giàn hoa giấy đang trổ những bông hoa hồng hồng bé xíu và chờ đợi. Gần 10 phút sau, chiếc xe phân khối lớn dừng lại gần đó. Hai bóng người trẻ nhanh chóng phóng vút đi. Cô vòng tay ôm anh thật chặt, dựa vào vai anh và nghe gió rít bên tai, ánh nắng lấp lánh dát vàng trên đôi vai nhỏ, xe vun vút ra ngoài vùng ngoại ô, nơi những con đường xanh ngắt trải dài như thể tới tận chân trời.
Họ lặng yên, ngồi rất lâu bên nhau trong ánh chiều dần buông xuống. Chẳng biết từ bao giờ, cô quen với việc im lặng ngồi bên anh như thế. Không ai thi gan với ai, chẳng mong muốn người kia sẽ mở lời trước. Chỉ đơn giản, ngồi lặng yên bên nhau như thế, thật lâu.
Khi ánh chiều buông dần, in những vạt màu hơi sậm trên đường chân trời, anh mới có ý định cất tiếng nói. Nhẹ như gió thoảng:
- Ngày mai anh đi nhóc ạ.
Cô bé toan nói gì đó, nhưng rồi lại lặng im. Câu lưu luyến mãi chẳng cất nổi thành lời. Gió hiu hiu thổi lay mái tóc cô bay bay, là một trong những hình ảnh anh nhớ lâu nhất sau này.
Sáng sớm hôm sau, nắng Hà Nội rực rỡ những ngày đầu đông và không khí vẫn ủ đầy hơi lạnh. Cô đứng trong nắng sớm, vẫy tay chào anh, nhìn chiếc xe cứ nhỏ dần, nhỏ dần tuột hẳn khỏi miền ký ức ít ỏi của cô về anh… Khi ấy, cô tròn 20 tuổi. Ký ức non nớt khắc rõ mọi thứ thuộc về anh, nhớ rõ nụ cười của anh, ánh mắt thường nhìn xa xăm và vòng tay rắn chắc. Anh mê tốc độ, thích ngao du. Cô thích yên ổn, chỉ mong bình an. Hai người tưởng chừng chẳng thể bên nhau, thế mà trong lúc không ngờ nhất, lại gặp nhau rồi thân quen từ lúc nào không hay.
Đó là chuyến đi đầu tiên của tuổi 19. Cô mới thi xong học kỳ năm đầu đại học, buồn chán vì kết quả mà liều mình đi xa một chuyến. Trong khi loay hoay với cái lạnh phố núi mà quen anh. Anh bảo khi ấy trông cô không khác gì một con mèo hen bị ướt nhẹp. Ban đầu, cô vẫn đề phòng anh, sợ anh là người xấu, thế rồi chẳng biết vì cớ gì mà cũng ngoan ngoãn leo lên ngồi sau xe anh. Hình như, vì ánh mắt nhìn cô chăm chút hôm đó là niềm tin mạnh mẽ giúp cô vứt bỏ cả sợ hãi ban đầu mà tin anh.
Từ trước khi gặp anh, cách vài giờ đồng hồ lúc ngồi trên chuyến tàu lên Sa Pa hôm ấy, cô chưa từng hình dung mình sẽ ngồi sau xe một người xa lạ, mà khóc nhiều như thế. Nước mắt chảy dễ dàng theo tiếng xe lao đi vun vút trên những con đường quanh co phủ đầy sương núi. Khi đã vòng vèo một hồi, anh dừng xe lại, trên đỉnh cao chót vót của một vùng đất nào đó cô còn chưa biết rõ tên. Mây giăng khắp những triền núi, mặt trời tỏa ra xung quanh thứ ánh sáng kỳ lạ. Nước mắt cô nhanh chóng biến thành những giọt sương mỏng. Anh không gặng hỏi gì nhiều, đưa mảnh khăn rằn dặn cô quàng thêm cho ấm.
- Sao nhóc đi một mình? Thất tình? Giận bố mẹ?
Cô không trả lời nổi, lại nức nở khóc tiếp.
Cô không nhớ mình khóc bao lâu như thế, rồi cuối cùng cũng nói lý do với anh. Đón cô là một tràng cười không ngớt.
Video đang HOT
- Nhóc ngốc thế, có vậy mà đã nản sao. Trên thế giới này có nhiều con đường lắm, bị ngăn con đường này rồi ta đi con đường khác. Miễn là không ngồi xuống mãi chẳng chịu đứng dậy.
Anh không có vẻ gì an ủi cô cả, cứ giữ nguyên cái vẻ mặt đó ngay cả khi đưa cô về bến tàu. Anh bảo con gái không nên đi một mình, về ngay còn kịp trước khi làm bố mẹ đau lòng, ở đây chẳng có gì đáng xem cả. Vậy là cô có đặt chân lên Sa Pa nhưng chẳng biết mặt mũi cái thành phố ấy ra sao, ngoài những con đường ngoằn ngoèo hiện ra phía sau tay lái của anh. Ít ỏi, nhưng in rất sâu. Bất ngờ hơn, anh gửi xe lại cho chiến hữu và về cùng cô. Anh bảo không yên tâm để cô nhóc đi một mình. Hình như, mặc định từ đầu, cô với anh mãi chỉ là cô nhóc. Còn trái tim bé nhỏ của cô khi ấy in mãi tên anh không sao xóa nổi.
Quen anh, là quen với cảm giác hồi hộp khi ngồi sau xe anh, quen với tiếng gió rít bên tai, quen cả những con đường trải dài bất tận, những sớm vắng người ở một nơi xa lạ, những buổi chiều hoàng hôn in đậm phía chân trời. Một thế giới khác mở ra, sự khác biệt dần trở nên quá lớn. Dù chưa một lần nói ra, nhưng cô coi trọng anh hơn hết thảy, cũng bởi thế mà giữa hai người tồn tại một mối quan hệ không sao gọi nổi thành tên.
Anh quan tâm cô đủ nhiều để không đơn thuần chỉ là anh em, đủ sâu để thấy anh luôn ở bên cạnh cô, nhưng, tất cả chỉ dừng lại ở đó. Cô nhớ anh những chiều nhiều gió, nhớ những đêm trời lạnh và mong tin anh, khi đó đang ở một miền đất nào rất xa xôi. Cô mừng vui khi thấy dáng anh trở về, chẳng có lời hứa nào giữa hai người, nhưng những quan tâm từ anh luôn làm cô hạnh phúc.
Niềm vui nhỏ nhoi với cô nhất khi đó, là những khi thấy anh trở về, đón từ tay anh viên đá nhỏ hay nhánh cỏ dại ven đường. Có vậy thôi, mà làm cô cười mãi. Ít ra, chúng là minh chứng, anh cũng có nhớ tới cô khi ấy. Nhưng niềm vui không được bao lâu, khi cô cố thu hết can đảm để nói rõ những gì trái tim mình muốn thì khi ấy mới hay, anh đã có người ở trong tim. Tiếng yêu thầm lặng vì thế mà mãi không nói ra. Anh vẫn hay đi như thế, chẳng biết ở thành phố bé nhỏ có niềm nhớ mênh mang. Hoặc giả, anh có biết thì cũng không làm gì khác được. Trái tim có những lý lẽ không sao giải thích nổi.
Hai năm sau đó chuyện tình cảm của anh và người kia chẳng biết đã qua thời gian xa nhau lâu tới mức nào, mà cô vẫn thấy rõ trái tim anh thổn thức khi nghĩ về chị ấy. Yêu là một điều không sao lý giải ngọn ngành. Một vòng tròn mãi không có lối ra, khi người này hết lòng hết dạ vì người kia, còn người đó cứ mãi chạy theo một bóng hình khác. Cuộc đuổi bắt của lý trí và con tim dài rộng cả một trời tuổi trẻ. Nghe nhẹ nhàng và đơn giản vậy chứ trái tim thì không thoải mái chút nào. Những nhớ thương hoài giằng xé, bóp nát người ta mỗi khắc mỗi giờ trôi qua.
Năm tháng xa dần, anh phong trần hơn, cô cũng đã dần trưởng thành. Hai người vẫn đi song song, đủ để biết không xa rời nhau, nhưng cũng không có lấy một tia hy vọng sẽ được ở bên nhau. Cô vẫn mơ về những ngày tháng rực rỡ ánh nắng. Cùng anh.
Rồi giờ đây, khi ngồi trong văn phòng vắng lặng, trên tầng cao của tòa nhà lớn nhất nhì thành phố, cô thấy cô đơn kỳ lạ. Anh bắt đầu chuyến đi của mình ngày này cách đây cũng đã gần ba năm dài. Thời gian trôi qua nhanh như cái chớp mắt cô dành cho anh ngày nào trên phố núi lạnh giá.
Mỗi năm, vào dịp sinh nhật cô, anh gửi một tấm thiệp chúc mừng, thiệp đơn sắc, duy nhất hình ảnh bầu trời màu xanh nhạt pha ít mây trắng mềm xốp, chỉ có vậy mà thôi. Cô không đổi địa chỉ cũng bởi vì điều đó, dãy số chưa bao giờ cô gọi và không có ý định hồi đáp tấm bưu thiếp không biết rõ gửi khi tới thì anh đang ở nơi nào rồi… Mọi thứ vốn dĩ không thay đổi nhiều, giống như trái tim cô vẫn dành cho anh vị trí quan trọng nhất.
Hiện tại cô cứng cáp và vững vàng hơn nhiều, cũng gặp không ít người có tâm ý, sao không lay động chút nào, trái tim chỉ hướng về một người ở xa. Cô tự hỏi, dưới cùng một vòm trời mà sao cứ loay hoay mãi vẫn không tìm thấy nhau. Trái tim anh giờ hướng về nơi nào rồi, có còn dõi theo một bóng hình khác, như cô đang dõi theo anh hay không?
Giữa rất nhiều ngày tháng xa lạ, anh chợt gửi cho cô một bức ảnh chụp bình minh bên khung cửa sổ căn phòng hướng ra một vùng hồ mênh mông, chú thích dòng nhỏ xíu: Cao nguyên Minh Châu – Trung Quốc. Trung Quốc rộng lớn nhường ấy, cô biết nơi nào có anh? Cảm giác kỳ lạ truyền tới tim cô, nó khẽ nhói lên một nhịp và thôi thúc ước muốn trải nghiệm đã ngủ yên rất lâu suốt nhiều ngày tháng.
Hình ảnh anh gửi in sâu vào tâm trí cô nhiều ngày sau đó. Giờ này anh đang ở phương trời nào rồi? Năm xưa khi rời xa thành phố này anh có nhớ em? Cái khoảnh khắc ngồi bên cửa sổ chụp bức ảnh ấy gửi cho em tâm trí anh có dành cho em không? Em nhớ anh. Em muốn gặp anh. Tâm trí cô vốn bình yên nay dậy sóng vì những đợt nhớ thương.
Cô lần tìm khắp các trang diễn đàn phượt, cuối cùng, tìm được ra địa điểm ấy: Hồ Lugu trên cao nguyên Minh Châu. Nhưng trên thực tế không hề có cao nguyên nào mang tên Minh Châu cả. Cụm từ đó có nghĩa chính xác là “viên ngọc sáng trên cao nguyên”, là tên gọi thân thương ví Lugu như một viên ngọc sáng – một hồ nước tuyệt đẹp thuộc Lệ Giang. Khi đó nhằm đúng tháng 11, những con đường quanh co nguy hiểm in đậm dải vàng rực của dã quỳ hai bên lối đi, lá cây du đã chuyển sang màu vàng và lá phong thì đỏ rực làm tim cô như bóp nghẹt. Thì ra, yêu một người là như vậy, nhiều tới mức cả ngàn năm không gặp thì vẫn nhớ thương chẳng hề nguôi, cứ được dịp là xát muối vào tim đau đớn.
Cô tắt máy tính, và chuẩn bị cho một chuyến đi xa, về miền thương nhớ…
***
- Số điện thoại bao năm anh không đổi?
- Bởi anh vẫn mong, có một ngày, người thực sự dành cho anh sẽ xuất hiện.
Gặp nhau những ngày sau đó, ở một vùng đất hoàn toàn xa lạ, cô mới biết rằng, nhiều ngày phiêu du như thế, đằng sau mỗi bức ảnh của anh chỉ đề tên của cô. Anh nói tháng năm đủ dài, đủ để thử thách bản thân anh, đủ để anh bình tâm mà gửi gắm nỗi nhớ về cô. Anh nắm lấy tay cô, siết nhẹ: Hình ảnh cô bé đứng cười trong nắng cứ lay động tâm trí anh nhiều ngày trên những miền đất xa lạ. Song anh lại sợ, thời gian trôi dài như vậy, liệu trái tim kia còn hướng về anh? Vậy là anh chụp bức hình này, và gửi về cho em, như một phép thử, cho chỉnh bản thân mình nữa.
- Nếu em không tìm ra anh thì sao?
- Thì anh vẫn trở về, sống và dõi theo em dưới cùng một vòm trời. Và dù gì, thì những điều anh linh cảm thường vẫn đúng. Trái tim, luôn ở cạnh trái tim.
Cô dựa vào vai anh sau tháng năm đằng đẵng, gom đủ những điều tưởng chừng phi lý và khó có thể xảy ra từ ngày đầu tiên gặp anh tới giờ, khép đôi mi và cảm nhận trái tim mình đập những nhịp hạnh phúc cùng người thương yêu.
Thì ra dù ở bất cứ đâu anh vẫn luôn hướng về cô như thế.
Thì ra dưới vòm trời này tồn tại nhiều thứ tình cảm như vậy, đó là tình yêu, là dư vị tháng năm không bao giờ phai nhạt.
Theo Guu
IS ra luật cho phép thu hoạch nội tạng tù nhân
Những tài liệu được nhóm đặc nhiệm Mỹ thu giữ trong đợt truy quét ở miền đông Syria hồi tháng Năm hé lộ thông tin gây số về việ lực lượng khủng bố Nhà nước Hồi giáo tự xưng IS ra quy định cho phép tiến hành hoạt động thu hoạch nội tạng người.
Theo Reuters, bộ luật trên ra đời ngày 31/1 năm nay nhấn mạnh hoạt động thu hoạch nội tạng từ các tù nhân còn sống để cứu chữa cho người dân Hồi giáo ngay cả trong trường hợp tù nhân bị buộc phải chết, là hoàn toàn được chấp nhận. Đây chỉ là một phần trong số tài liệu mà các lực lượng đặc nhiệm Mỹ thu được trong một cuộc truy quét ở miền đông Syria hồi tháng Năm và do chính cơ quan chức năng Mỹ biên dịch.
"Cuộc sống và nội tạng của những kẻ ngoại đạo không cần phải tôn trọng và có thể lấy đi mà không bị trừng phạt", nội dung trong đạo luật của Hội đồng Fatwa và Nghiên cứu của IS nhấn mạnh.
IS ra quy định thu hoạch nội tạng tù nhân mà không bị xét xử.
"Trong trường hợp, lấy nội tạng đồng nghĩa với việc kết thúc sự sống của tù nhân là hoàn toàn không bị cấm", điều thứ 68 của Hội đồng Fatwa nêu rõ.
Tuy nhiên, những tài liệu mà đặc nhiệm Mỹ thu được không nêu ra bằng chứng cho thấy IS tham gia vào mạng lưới thu hoạch và buôn bán nội tạng người. Nhưng đây lại là bằng chứng rõ nét nhất về sự độc ác và tàn bạo của IS khiến cộng đồng người Hồi giáo vô cùng căm phẫn. Trước đó, Iraq từng cáo buộc IS tiến hành thu hoạch và buôn bán nội tạng người để kiếm lời.
Đáng nói, nội dung trong các văn bản mà Mỹ thu thập được không hề đề cập tới định nghĩa về "những người ngoại đạo" mặc dù IS từng sát hại và giam giữ nhiều tù nhân không theo Hồi giáo chính thống như người theo đạo Cơ đốc, người Hồi giáo dòng Shiite cũng như người Hồi giáo dòng Sunni.
Giới chức Mỹ cho biết số tài liệu được quân đội Mỹ thu giữ đã giúp chính phủ nước này hiểu rõ hơn về phương thức hoạt động, cách thu lời và hệ thống hóa luật pháp của IS.
Còn theo đại sứ Iraq ở Liên Hợp Quốc, ông Mohamed Ali Alhakim, những tài liệu mật này cần được kiểm chứng tại Hội đồng Bảo an và xem đây là bằng chứng về hoạt động buôn bán nội tạng kiếm lời bất chính của IS.
Trong cuộc truy quét hồi tháng Năm, đặc nhiệm Mỹ đã tiêu diệt được trùm tài chính của IS là Abu Sayyaf , bắt giữ vợ của hắn và thu thập hàng loạt dữ liệu quan trọng nằm trong máy tính, các đĩa CD, DVD và tài liệu giấy của tên này. Tên Abu Sayyaf từng là một tay súng người Tunisia. Tên thật của hắn là Fathi ben Awn ben Jildi Murad al-Tunisi.
Trong những tuần gần đây, chính phủ Mỹ đã chia sẻ một số tài liệu trong đợt truy quét hồi tháng Năm với các quốc gia đồng minh nhằm giúp các nước hiểu rõ hơn về hoạt động của IS cũng như tìm cách tiêu diệt lực lượng khủng bố tàn bạo này.
Thậm chí, "khoản 64 của Hội đồng Fatwa" ra đời hôm 29/1 còn nêu chi tiết các quy định liên quan tới hoạt động hãm hiếp khi mô tả khi nào một tay súng IS có thể và không thể tấn công tình dục với các nữ nô lệ.
Đại sứ đặc biệt của Tổng thống Obama trong khối liên minh toàn cầu chống IS, ông Brett McGurk nhấn mạnh các văn bản báo cáo của Hội đồng Fatwa và Nghiên cứu của IS được trình trực tiếp lên thủ lĩnh của nhóm khủng bố là Abu Bakr al-Baghdadi.
Nội dung được thực hiện qua thảm khảo nguồn tin Reuters (Anh), một trong những hãng tin lớn nhất thế giới. Reuters cung cấp bài viết, hình ảnh, đồ họa và video cho rất nhiều tờ báo, đài phát thanh, đài truyền hình, Internet và các phương tiện truyền thông khác trên toàn thế giới.
MINH THU (lược dịch)
Theo Infonet
Chúng ta... còn thương nhau không? Em trước mặt anh đây, chẳng còn nói câu nào. Không phải vì không còn thương nữa, mà là không còn thuộc về nhau nữa. Anh còn gặp lại em giữa bao miền thương nhớ cũ. Anh bước trên con đường phờ phạc lá. Bỗng chốc anh quay lưng anh đã thấy em ở phía sau một khoảng gần. Hình như, anh đã...