Đi về đâu người đến sau và tình yêu lưng chừng?
Cảm giác tình yêu của mình mà chẳng thể nắm giữ, cứ lưng chừng, yêu thương chưa tới mà buông bỏ cũng chẳng đành lòng.
Mọi cố gắng, đợi chờ của em trở nên vô nghĩ khi anh vẫn mãi vương vấn bóng hình cũ. Có lẽ, đó là lí do mà mối tình của chúng ta mãi ở lưng chừng. Bao lần em muốn ngồi lại và nói chuyện với anh về mối quan hệ của chúng ta. Mối quan hệ giữa anh và em rốt cuộc là như thế nào? Anh có thực sự muốn ở bên cạnh em và nghiêm túc nghĩ đến tương lai cho tình yêu này hay không?
Em luôn băn khoăn một điều anh có yêu em thật lòng hay anh muốn em bên cạnh anh để khỏa lấp đi chỗ trống trong tim, để khi nào buồn anh tìm đến nơi em dựa dẫm. Thế nên, thích thì anh đến, không thích thì anh im hơi lặng tiếng cả tuần dài.
Em không hề muốn người mình yêu là một con người như vậy, càng không muốn một tình yêu lưng chừng, không hẳn sâu đậm cũng không hẳn nhạt nhòa. Em luôn sợ tình yêu lưng chừng này sẽ rơi xuống vực thẳm nên luôn yêu chiều, nâng niu nó. Thế nhưng, chỉ một mình em cố gắng cầm giữ sợi dây tình cảm, còn đối phương lúc căng, lúc chùng khiến tim em bao lần đau đớn. Em tự hỏi: Anh có thật lòng yêu em hay không?
Ảnh minh họa.
Video đang HOT
Với em, khi chấp nhận bước đến bên anh, em thật lòng thật dạ yêu anh. Anh đã từng cho em những hy vọng, mộng ước về tương lai. Nhưng, tình cảm ngày càng nhạt dần, nhạt dần và rồi ở lưng chừng. Yêu mà chẳng cảm nhận được tình yêu, chẳng thể nhận diện được tình cảm của đối phương. Em chông chênh cùng nỗi cô đơn trong chính tình yêu của mình. Đã bao giờ chúng ta thực sự là một đôi chưa anh? Anh dường như đã quên mình có một cô gái bên cạnh được gọi là người yêu và một mối quan hệ gắn với chữ tình cần chăm sóc.
Em quyết định buông tay, kết thúc tình yêu lưng chừng này. Dừng lại sẽ là quyết định đúng đắn phải không anh?. Cả hai chúng ta sẽ thoải mái và dễ chịu hơn. Ta sẽ để lòng mình lắng lại. Ta sẽ nhận diện tình yêu ấy, yêu ai và cần điều gì khi yêu.
Bước ra mối tình này, em không trách cứ gì anh bởi chính em chọn anh, người em yêu. Nhưng anh hãy nhìn lại… Nỗi đau luôn để lại những khoảng trống, đổ vỡ trong tình yêu dù theo cách nào, tâm thế nào cũng sẽ để lại những nỗi ưu tư. Và anh à, hãy tự trả lời câu hoỉanh đã bỏ được bóng hình cũ, đã sẵn sàng bước vào một mối quan hệ khác. Em không muốn sau em lại có một cô gái khác phải đau.
Anh hãy học cách chữa lành vết thương lòng, tập quên đi quá khứ mà vui vẻ bước tiếp. Khi anh quên được cô gái trong quá khứ ấy, anh mới có thể yêu thương và chăm sóc cho một cô gái đến bên cạnh anh sau này. Và dù gì đi nữa, em tin anh là một chàng trai tốt bụng, anh sẽ không để cô gái đến sau phải thiệt thòi hay hờn tủi, phải không?
Về ra mắt nhà bạn trai, em nản chí khi thấy gia cảnh bần cùng, ai ngờ trước khi ra về, mẹ anh níu lại dúi vào tay em một thứ không thể tin nổi
Em ngủ lại nhà Đức 1 đêm, nằm trên chiếc giường đã mối mọt và gãy 1 bên chân giường phải dùng gạch kê lên.
Em và Đức yêu nhau đến nay được gần 2 năm, dự định cuối năm nay sẽ tổ chức đám cưới. Chính vì thế cuối tuần trước Đức đã dẫn em về ra mắt bố mẹ anh ấy ở quê.
Em luôn có tư tưởng tự lập, không bao giờ nghĩ dựa dẫm vào bố mẹ, cho dù là bố mẹ em hay bố mẹ chồng. Song đến khi tận mắt chứng kiến gia cảnh nhà Đức, em vẫn thấy chán chường và lo lắng vô cùng. Trước đó vài lần nghe Đức bâng quơ nói nhà anh nghèo lắm, không nghĩ nhà anh lại nghèo đến mức có thể gọi là bần cùng!
Bố mẹ anh sống ở căn nhà nhỏ xíu đã ọp ẹp, cũ nát lắm rồi, em cảm tưởng nó có thể sập xuống bất cứ lúc nào. Vật dụng trong nhà đều có tuổi thọ chừng 10 năm là ít, đến chiếc bếp gas bố mẹ anh cũng không sắm được chứ đừng nói đến tủ lạnh, điều hòa... Gia đình thuộc diện hộ nghèo ở quê em còn chẳng đến mức khó khăn như nhà Đức.
Cả em và Đức đều có công việc với thu nhập đủ để tụi em lo cho gia đình nhỏ của mình chứ chưa dư dả lắm. Rồi sau này còn tiết kiệm mua nhà, nuôi con, chúng em phải làm thế nào khi gánh nặng gia đình Đức lớn đến thế? Mặc dù không hề nghĩ đến chuyện chia tay nhưng trong lòng em thấy uể oải quá.
Mẹ anh đột ngột níu tay em, dúi nhanh vào một cuốn sổ nhỏ. (Ảnh minh họa)
Em ngủ lại nhà Đức 1 đêm, nằm trên chiếc giường đã mối mọt và gãy 1 bên chân giường phải dùng gạch kê lên. Dẫu chăn chiếu được mẹ anh giặt thơm tho nhưng đều là đồ rẻ tiền đã cũ rích khiến em không sao thoải mái nổi.
Thời điểm em và Đức chuẩn bị hành lý quay lại thành phố, mẹ anh đột ngột níu tay em, dúi nhanh vào một cuốn sổ nhỏ. Em nhìn lại, sững sờ phát hiện đó là sổ tiết kiệm ngân hàng, người đứng tên chính là Đức.
"Hai bác có từng này thôi, hai đứa xem thế nào mà mua nhà ở cho ổn định, thuê nhà mãi sao được, sau này còn có con cái nữa chứ...", bác ấy dặn dò em. Em giật mình nhìn số tiền 800 triệu ghi trong cuốn sổ, lập tức trả lại cho mẹ Đức. Đức thấy thế thì bảo em cứ cầm lấy đã, đi nhanh kẻo nhỡ chuyến xe khách.
Lúc về Đức mới kể cho em nghe, đó là số tiền bố mẹ anh làm lụng tích góp và chắt bóp chi tiêu có được. Mấy năm nay anh nhiều lần gửi về cho ông bà sắm sửa và chi tiêu song hai người kiên quyết gửi hết vào ngân hàng, dành cho anh sau này cưới vợ.
Em nghe xong mà xúc động và thương bố mẹ Đức quá. Em đề nghị rút tiền ra tu sửa nhà cho bố mẹ Đức nhưng anh lắc đầu nói bố mẹ anh sẽ không đồng ý, anh khuyên nhiều rồi có được đâu.
Em càng nghĩ càng khó xử, tụi em mua được nhà riêng, sống tươm tất trên thành phố trong khi bố mẹ anh cứ sống kham khổ ở quê như thế ư? Em thật sự không đành lòng. Em nên làm thế nào để khuyên bố mẹ chồng tương lai ạ?
(blue0...@gmail.com)
Em không chờ anh nữa Sau một cuộc tình, chia ly chưa hẳn là chấm dứt. Những nhớ thương vương vấn vẫn phủ trùm lên tâm tư. Ngày rồi trở thành cũ Em không chờ anh nữa Em về ru ngủ quá khứ thành sông Trôi trên dòng sông anh ngắm mặt trời buông trần xuống mắt Ánh chiều giật mình thiu ngủ Anh rũ mùa nữa trước...