Đi tìm sự thật về cái chế.t của “Vua nhạc Rock” Elvis Presley
40 năm đã trôi qua kể từ khi “huyền thoại nhạc Rock” Elvis Presley qua đời nhưng cái chế.t của ông vẫn là chủ đề tranh luận của không ít người bởi những bí ẩn về nguyên nhân thực sự khiến ông phải từ giã cõi đời khi đang ở đỉnh cao của sự nghiệp.
Lịch sử từng ghi nhận không ít ngôi sao tài năng mà bạc mệnh, đã ra đi một cách bất ngờ khiến dư luận không khỏi bàng hoàng, xó.t x.a. Dù những nấm mồ đó đã xanh cỏ nhưng câu chuyện xung quanh cái chế.t của họ cho đến nay vẫn là chủ đề tranh luận không có hồi kết. Loạt bài “Cái chế.t bí ẩn của các ngôi sao nổi tiếng thế giới” sẽ phần nào mang đến cái nhìn toàn diện nhất cho độc giả về phần sự thật bị chôn vùi ấy.
“Ông Vua nhạc Rock” Elvis Presley
Elvis Presley là một trong những nghệ sĩ Mỹ có tầm ảnh hưởng nhất thế kỷ 20. Ông được xem như một biểu tượng văn hóa và nổi tiếng với danh xưng “Ông vua của Rock’n'Roll”, “Huyền thoại nhạc Rock”. Các ca khúc nổi tiếng nhất của Elvis có thể kể đến như Loving You, One Night, It’s Now or Never, Good Luck Charm, Return to Sender, … cho tới ngày nay vẫn làm nức lòng người hâm mộ.
Thế nhưng khi sự nghiệp còn đang lên, Elvis Presley bất ngờ ra đi khi đang chuẩn bị cho một tour diễn lớn ở tuổ.i 42.
Ngày đau thương
Vào thứ hai ngày 15/8/1977, Elvis Presley thức dậy lúc 16h. Sau khi dành cả buổi tối hôm đó để xem tivi, chơi với con gái Lisa Marie và tranh luận với vợ chưa cưới Ginger Alden, anh ra ngoài gặp nha sĩ của mình, Lester Hoffman, lúc 23h và trở về nhà khi đồng hồ điểm 0h30.
Khoảng 2h15, Elvis lại gọi điện cho bác sĩ vì quá đau răng và được tư vấn dùng một số loại thuố.c. Trên đường trở về phòng, thấy Lisa Marie vẫn còn thức chơi, anh liền bế cô bé lên giường, hôn lên trán và nói lời chúc ngủ ngon. Đó là lần cuối cùng Lisa Marie thấy cha mình còn sống.
Đến sáng ngày 16/8/1977, Elvis Presley vẫn không thể chợp mắt và quyết định vào nhà tắm để đọc sách. “Đừng ngủ quên luôn trong đó nhé!”, Ginger nói và tiếp tục giấc ngủ của mình.
Ginger Alden thức dậy lúc 13h30, không thấy Elvis trên giường nhưng cũng không bận tâm nhiều. Một lúc sau, cô dậy mặc quần áo và trang điểm rồi bước tới cửa phòng tắm khi thấy đèn trong đó vẫn sáng, nhẹ nhàng ngõ cửa và gọi Elvis. Không có tiếng trả lời. Linh cảm điều không may, cô vội đẩy cửa và phát hiện ra Elvis đang gục trên sàn nhà trong tư thế giống như đang qu.ỳ lạ.y với một bãi nôn mửa.
Ngay sau khi phát hiện hôn thê của mình đã ngất, cô liền chạy đi gọi người giúp đỡ. Joe Esposito, bạn thân của Elvis, nhanh chóng chạy đến. Họ liên tục đậ.p mạnh vào ngực của Elvis và hô hấp nhân tạo để giúp anh thở nhưng cơ thể anh đã tê cứng và lạnh ngắt, khuôn mặt sưng lên và tím ngắt, nhãn cầu đỏ thẫm. “Ôi, lạy Chúa, xin anh đừng đi, xin đừng chết!”, vừa thực hiện các động tác cấp cứu Joe vừa nói.
14h55, 22 phút sau khi Ginger gọi điện, xe cứu thương với một đội ngũ bác sĩ và chuyên gia hồi sức có mặt nhưng tất cả đã quá muộn. Lúc đó là 15h30 ngày 16/8/1977.
Video đang HOT
Ba ngày sau đó, cơ quan chức năng đã công bố giấy chứng tử của Elvis, trong đó nêu nguyên nhân là do “tăng huyết áp, nhồi má.u cơ tim”. Tuy nhiên, xung quanh cái chế.t của Elvis Presley luôn xuất hiện nhiều lời đồn thổi với những giả thuyết khác nhau.
Đâu là nguyên nhân thực sự?
Người ta cho rằng đây chỉ là nguyên nhân ngụy tạo nhằm che đậy lý do thực sự vì gia đình Presley không muốn hình ảnh của anh bị ảnh hưởng. Thực tế, nguyên nhân cái chế.t đột ngột này là do Elvis Presly đã uống đến 10 loại thuố.c và chất kích thích mà không bác sĩ nào dám kê, trong đó có morphine và những liều thuố.c ng.ủ cực mạnh.
Năm 1967, Tiến sĩ George Nichopoulos là người trực tiếp chăm sóc Elvis khi đó 32 tuổ.i và nặng 74kg. Ông cho biết giai đoạn này sức khỏe Elvis sụt giảm nghiêm trọng bởi những cơn đau mãn tính, mất ngủ, tăng huyết áp, hôn mê… Elvis cũng từng nhập viện khẩn cấp vì chứng viêm phổi, viêm gan và phình trương đại tràng. Anh dần phụ thuộc nhiều vào thuố.c ng.ủ, thuố.c giảm đau để quên đi nỗi buồn, sự đa.u đớ.n về thể xác và áp lực cuộc sống. Bởi vậy, giả thiết loạn nhịp tim bởi dùng thuố.c quá liều được xem là hợp lý hơn cả.
Nhưng theo George Nichopoulos, bác sĩ riêng của Elvis, về sau đã tiết lộ nguyên nhân khiến Elvis Presley qua đời lại là một căn bệnh rất bình thường. Đó là bệnh táo bón kinh niên. Kết quả khám nghiệm t.ử th.i cho thấy đường kính ruột kết của Elvis Presley lên tới 12-15,5 cm, lớn hơn 5-7,5 cm so với của người bình thường. Thay vì độ dài khoảng 1,3-1,5m như thông thường, ruột kết của Elvis Presley dài tới 2,5-2,8m.
Thậm chí, có giả thuyết cho rằng Elvis Presley đã giả chế.t để trục lợi. Rất nhiều bài báo và nhâ.n chứn.g khẳng định ngôi sao này vẫn sống. Năm 1988, Louise Welling, một phụ nữ ở Missouri khẳng định bà và con gái đã thấy Elvis hai lần ở hai nơi ở nước Mỹ, một lần ở Michigan và một lần ở Mississippi. Sau đó, một loạt người tuyên bố đã thấy Elvis ở Las Vegas (Mỹ), ở Stockholm (Thụy Điển) và thậm chí ở London (Anh) vào năm 2002.
Tuy nhiên, với tiề.n sử bệnh lý cùng việc quá phụ thuộc vào thuố.c như vậy, việc Elvis dùng thuố.c quá liều dẫn đến đột tử cho đến này vẫn được nhiều người công nhận hơn cả, dù cho việc uống trong lúc không kiểm soát được tâm trí hay tỉnh táo mãi mãi là điều không thể giải thích.
—————————–
Mời độc giả đón đọc phần tiếp theo của loạt bài Cái chế.t bí ẩn của các ngôi sao nổi tiếng thế giới, vào 8/3/2017.
Theo Danviet
Án oan của "người phụ nữ huyền thoại" mang tội danh phản quốc
Cho đến khi qua đời vào năm 2006 ở độ tuổ.i 90, Iva Toguri, được biết đến với cái tên "Tokyo Rose", vẫn là công dân duy nhất trong lịch sử Mỹ bị kết án vì tội phản quốc.
Trong lịch sử ngành tư pháp thế giới, có không ít vụ án oan khiến nhiều người phải lâm vào bước đường cùng, thậm chí trả bằng cả mạng sống. Mảng tối về sự vô trách nhiệm với mạng sống con người của những người nắm quyền sinh sát sẽ phần nào được hé lộ qua loạt bài " Những vụ án oan làm chấn động lịch sử".
Iva Toguri
Tội danh "trên trời rơi xuống"
Bước ngoặt cuộc đời Toguri bắt đầu vào năm 1941. Năm đó, gia đình cô nhận được tin người dì ở Nhật đang bị bệnh nặng. Mẹ Toguri thì quá yếu để thực hiện một chuyến đi dài từ Mỹ, Toguri thay mặt mẹ đã lên tàu về cố hương thăm dì. Khi đi, Toguri không có hộ chiếu nhưng Bộ Ngoại giao Mỹ đã cấp giấy chứng nhận xuất cảnh. Cô rời Mỹ vào ngày 5/7/1941, một ngày sau sinh nhật lần thứ 25.
Bệnh tình của dì Toguri dần bình phục nhưng Toguri vô tình đặt mình trong một tình huống trớ trêu. Căng thẳng leo thang ngày một nghiêm trọng giữa Mỹ và Nhật Bản. Ngày 7/12/1941, Nhật tấ.n côn.g Trân Châu Cảng và Mỹ chính thức bước vào Thế chiến thứ 2. Toguri là 1 trong gần 10.000 người Mỹ gốc Nhật bị mắc kẹt tại Tokyo.
Các quan chức Nhật Bản coi Mỹ là kẻ thù và họ yêu cầu cô từ bỏ quốc tịch Mỹ của mình. Cô cương quyết từ chối. Chính phủ vì thế gây nhiều khó khăn cho cô. Thêm nữa, dì và chú của cô không muốn Toguri ở lại nhà họ vì cô mang quốc tịch Mỹ.
Một thân một mình giữa mảnh đất xa lạ và đầy thù địch, Toguri đã phải đấu tranh để tồn tại. Cô chật vật tìm việc làm và cuối cùng cũng tìm được công việc giáo viên piano và sau đó là một nhân viên đán.h máy tại Thông tấn xã Domei. Thông qua công việc này, cô biết được rằng gia đình mình đã bị đưa vào trại giam giữ tại Mỹ. Sau đó không lâu, mẹ cô đã ra đi.
Năm 1943, Toguri bị ép trở thành phát thanh viên trong chương trình Không Giờ (Zero Hour) của Đài phát thanh Tokyo. Đây là một chương trình phát thanh tâm lý của Nhật Bản với ý đồ làm nản ý chí chiến đấu của quân đội Mỹ. Trong chương trình kéo dài 20 phút mỗi ngày, nhiệm vụ của Toguri khi đó chỉ là giới thiệu chương trình và những ca khúc tiếng Anh được yêu thích nhất trong ngày. Sau này, một số nhân vật có cương vị của quân đội Mỹ tuyên bố rằng các chương trình tâm lý của Zero Hour chẳng hề có tác dụng tiêu cực nào, trái lại nhiều binh lính Mỹ lại rất yêu thích những bài hát do phát thanh viên Toguri giới thiệu
Năm 1945, Toguri kết với Felipe d'Aquino, người Bồ Đào Nha gốc Nhật cũng bị kẹt lại ở đây do chiến tranh. Cùng năm đó, Chiến tranh thế giới thứ II kết thúc, cuộc đời cô bước vào bước ngoặt tiếp theo dẫn đến bi kịch như một trò hề của công lý.
Sau chiến tranh, một huyền thoại lưu truyền về sự tồn tại của nhân vật "Tokyo Rose" được cho là một nữ phát thanh viên nói tiếng Anh lưu loát ở Nhật Bản, người chế giễu những người lính Mỹ đóng quân ở Thái Bình Dương.
Báo chí vào cuộc với mong muốn tìm bằng được người phụ nữ này cho một cuộc phỏng vấn độc quyền. Tuy nhiên, họ phát hiện ra rằng "Rose Tokyo" chỉ là một biệt danh chung chung mà lính Mỹ đặt cho các cô gái trong chương trình Zero Hour mà thôi. Một "Tokyo Rose" không bao giờ tồn tại.
Tuy vậy, hai phóng viên mục Tin tức quốc tế của tạp chí Cosmopolitan là Henry Brundidge và Clark Lee đã nhanh chóng tìm ra Toguri và một kế hoạch hoàn hảo đã được thực hiện: Hai phóng viên này đề nghị Toguri ký với họ một hợp đồng phỏng vấn độc quyền với khoản thù lao là 2000 USD với tư cách của "Rose Tokyo". Cô gái Toguri đã ngây thơ đồng ý mà hoàn toàn không biết "Rose Tokyo" là gì và mục đích cuộc phỏng vấn là để "Tokyo Rose" xưng tội
Vướng vòng lao lý
Việc này nhanh chóng đến tai các quan chức quân đội Mỹ. Ngày 17/10/1945, Toguri bị bắt vào nhà tù Sugamo. Tuy nhiên, 6 tháng sau khi bị cầm tù, quân đội Mỹ kết luận rằng không có bằng chứng cho thấy cô đã phạm tội phản quốc khi thực hiện các chương trình phát sóng và Toguri được thả.
Một năm sau, Toguri tới cơ quan Ngoại giao Mỹ tại Nhật để xin hộ chiếu về nước. Tin này được loan báo về Mỹ khiến cho nhiều hội cựu binh Mỹ tức giận, họ lên tiếng yêu cầu FBI tái điều tra vụ "Rose Tokyo".
Làn sóng này buộc Bộ Tư pháp Mỹ không thể làm ngơ. Ngày 28/8/1948, Toguri lại bị bắt và sau đó đưa về Mỹ để xét xử, mặc dù trước đó cô đã được khẳng định vô tội. Kết thúc phiên tòa xét xử bắt đầu vào ngày 5/7/1949, cô bị buộ.c tộ.i với 8 tội danh phản quốc.
Các công tố viên Mỹ tập trung vào lờ.i kha.i của Kenkichi Oki và George Mitsushio, 2 đồng nghiệp của Toguri tại Đài phát thanh Tokyo cùng bản hợp đồng ký dưới cái tên "Tokyo Rose". Theo đó, 2 người này nói rằng Toguri đã đưa tin không đúng về việc hải quân Mỹ thua trận trong một trận đụng độ trên biển Thái Bình Dương với quân đội Nhật và có những lời lẽ tác động tiêu cực đến tinh thần lính hải quân Mỹ.
Iva Toguri đã bị tuyên án phạm tội phản quốc với mức án 10 năm tù giam kèm hình phạt 10 nghìn USD và bị tước quyền công dân Mỹ. Cô bị đưa đến trại giáo dưỡng liên bang dành cho phụ nữ ở Alderson, West Virginia, nơi cô phục vụ sáu năm và hai tháng của câu nói của mình trước khi được phát hành trên hành vi tốt. Cô được trả tự do vào ngày 28/1/1956 vì có quá trình "cải tạo" tốt.
Đi tìm công lý
Sau khi ra tù, Toguri quyết tâm lấy lại danh dự của mình. Tuy nhiên, mọi nỗ lực của người phụ nữ này dường như không đem lại kết quả nào. Năm 1974, Toguri tình cờ gặp Ronald Yates, phóng viên của tờ Chicago Tribune khi ông này được cử đến văn phòng đại diện tại Tokyo.
Trước đó,Yates đã biết Toguri qua vụ "Rose Tokyo" năm xưa và sau khi nghe toàn bộ câu chuyện, ông đã viết đơn đề nghị Chính phủ Nhật xem xét đồng thời tìm mọi cách tiếp cận lại 2 nhâ.n chứn.g sống Kenkichi Oki và George Mitsushio.
Năm 1976, sau hàng loạt cố gắng của Yates, công lý đã được thực hiện sau 31 năm: Oki và Mitsushio đã chính thức tuyên bố rằng: "FBI đã yêu cầu họ làm chứng chống lại Toguri" - Họ cho rằng họ không thể từ chối yêu cầu này vì các nhân viên FBI và quân cảnh Mỹ đã buộc họ phải lựa chọn: hoặc làm chứng chống lại Toguri, hoặc ra trước vành móng ngựa cùng Toguri!
Tháng 1/1977, Iva Toguri đã được Tổng thống G.Ford tuyên bố vô tội khép lại vụ án về nữ công dân Mỹ duy nhất trong lịch sử bị kết án vì tội phản quốc mặc dù hoàn toàn vô tội.
---------------------------------------
Mời độc giả đón đọc phần tiếp theo Những vụ án oan chấn động lịch sử, vào 4h ngày 21/2/2017.
Theo Danviet
Hoảng hồn với vụ cướp liều lĩnh nhất lịch sử ngành đường sắt Anh Vụ cướp tàu hỏa táo tợn xảy ra năm 1963 khiến dư luận Anh thời điểm đó không khỏi bàng hoàng vì khó có thể ngờ một băng nhóm tội phạm nhỏ có thể liều lĩnh thực hiện vụ cướp mạo hiểm đến vậy Thế giới từng ghi nhận rất nhiều vụ cướp táo tợn gây thiệt hại lớn về người và tài...