Đi qua nỗi đau
Nếu có gặp lại, xin anh hãy nói mình không hối hận vì đã dừng lại trước em trên chặng đường tình.
Em chưa từng nghĩ tới có một ngày, từng ngón tay em phải buông bàn tay anh trong nước mắt và sự tận cùng vỡ vụn của con tim. Vậy mà giờ đây em phải buông tay anh!
Anh đã ngược đường về trên những yêu thương ngày ấy, còn em vẫn mải mê kiếm tìm lại những phút giây mình dành cho nhau… Trời ngoài kia lạnh và ướt mưa, em vẫn ngây dại tìm lại trong đống tro tàn của quá khứ, từng hơi ấm còn lại để sưởi ấm trái tim mình mà tình yêu nguyên vẹn vẫn còn dành hết cho anh… Lý trí bảo đôi chân mệt mỏi phải bước đi tiếp trên những mảnh vỡ của tình yêu anh để lại, từng mảnh từng mảnh đâm vào làm chảy máu, không chỉ đôi chân mà còn cả con tim vốn quá mong manh. Em đau và lạnh như thể con tim tan nát đang bỏ em chạy theo những ảo ảnh của anh… theo anh quá khứ đã từng yêu em. Nhưng em biết, dù nó có phép cân đẩu vân của Tôn Ngộ Không cũng không thể nào chạy theo được bởi lẽ trái tim anh đã có hình bóng ai kia rồi…
Người ta nói, không có tình yêu vĩnh cửu và chỉ có những giây phút vĩnh cửu của tình yêu… trái tim anh bây giờ không còn thuộc về em nữa, nhưng sao những tháng ngày những kỷ niệm của chúng ta mãi mãi không thể phai phôi trong em. Em cố gắng giấu chúng thật kỹ và chôn vùi chúng trước hàng ngàn hàng vạn bộn bề của cuộc sống, vậy mà chúng vẫn hiển hiện rõ ràng trong trái tim em như một điều tất yếu, chưa từng mất dấu. Rồi trái tim lại mang trong mình một niềm đau mang tên anh…
Hãy nói mình không hối hận vì đã dừng lại trước em trên chặng đường tình (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Em vẫn bước đi đấy, vẫn tiến lên phía truớc để kệ trái tim rỉ máu và đôi chân mỏi nhừ vì cuộc sống cô đơn, nhưng cũng đôi lần em lạc bước trở lại quá khứ ngày ấy, nó giống như một khu vườn hoang tàn sau cơn giông bão, chỉ còn lại những niềm đau đớn khôn nguôi về một tình yêu, về một người trong ấy đã hoàn toàn ra khỏi thế giới của em, để đôi mắt thêm u buồn và mưa gió ngập tràn không biết đến bao giờ mới có thể chạm tay tới được bình yên…
Có liều thuốc nào hữu hiệu để khiến em chữa lành những tổn thương, những đau đớn của mối tình ấy đây? Câu trả lời đó là thời gian. Thời gian cứ trôi, những vết thương cũng không biết bao nhiêu lần, khô miệng rồi lại bị những tác động bên ngoài, lai sưng tấy, lại đau đớn khủng khiếp biết không. Anh tay trong tay ai đó có biết rằng em đang chảy máu con tim? Không cách gì lành lại được, mà cò lành được rồi thì nó vẫn để lại những vết sẹo dài như những dấu vết của vết thương lòng.
Quá khứ vẫn là quá khứ, con người ta phải sống với hiện tại và tương lai, em biết điều đó và chấp nhận điều đó. Quá khứ đã làm em mất đi nụ cười hạnh phúc, còn hiện tại em phải tìm lại những điều đó, tìm lại ánh mắt biết cười và nụ cười toả nắng ngày xưa…
Nếu 10 năm nữa gặp lại anh thì sao nhỉ? Em vẫn sẽ chào anh bằng nụ cười ngày ấy, nhìn anh bằng con mắt thân thương ấy và tất nhiên em sẽ ngẩng cao đầu cho anh xem những vết sẹo và của những vết thương cũ để tự hào em mạnh mẽ đi qua nỗi đau…
Còn anh, nếu có gặp lại, xin anh hãy nói mình không hối hận vì đã dừng lại trước em trên chặng đường tình.
Theo 24h
Dừng lại đâu có nghĩa là hết yêu!
Em trả người về với hiện thực để yêu thương ngày cũ một mình em níu giữ.
Quá khứ có ai làm lại được không người? Hay em, hay người, lại khiến niềm đau như nhức nhối hơn. Em muốn vò nát tất cả và xoay vỡ dưới bàn chân, như muôn ngàn tiếng lá khô vụn nát, cứa vào em những đổ vỡ úa gầy. Người ở đâu trong đời em, man mác khiến những ngày tháng cũ mèm bỗng dưng hoen ướt. Thì ra nỗi đau chưa bao giờ tan biến, nó cứ ở đấy thôi, âm ỉ. Nụ cười heo hắt, đời thì chật chội mà sao lòng người quá đỗi mênh mang...
Hạnh phúc ở lưng chừng. Em không còn biết mình ở đâu nữa trong cái hạnh phúc sao quá đỗi nhỏ nhoi kia. Nụ cười người, ánh mắt người vẫn đủ sức làm những quay quắt trong em không còn lạc lối, sao vẫn nghe xa vợi một niềm đắng. Dư hương ngày cũ lẩn quất đâu đây. Người buông tay sao dễ dàng và nhẹ nhàng đến thế? Cái buông tay vô tình đẩy em vào sự hẫng hụt, có phải em và người chỉ đi cùng nhau trên một - đoạn - đời mà không thể là cả - cuộc- đời không?
Một ngày... Như hôm nay, trời đầy gió và lòng em thì chất chứa những bão giông. Có bao giờ người biết những hố sâu trong trái tim em chưa bao giờ được khỏa lấp. Có bao giờ người biết em cần lắm bờ vai người gục vào thổn thức những niềm đau. Có bao giờ người biết những giằng xé hư ảo từng ngày từng chút một gặm nhấm lấy em, mòn mỏi, rời rã... Khi tháng năm đi ngang qua đời, lời hứa người dành riêng em bỗng dưng bị ném vào đâu đó trong xa hút những ký ức. Rồi ở yên đó.... Rồi im lìm.... Rồi tắt ngấm.... Và phủ mờ bụi giăng...
Cảm ơn tất cả những gì người mang đến em (Ảnh minh họa)
Yêu thương nếu như nhạt đến mức mỗi ngày em đều cảm thấy cần phải đau đáu mà vun đắp cho đầy những chênh vênh, thì để làm gì những nặng trĩu vẫn về ngang bên đời, những ngày tháng cứ mãi xa xôi, em chẳng còn soi thấy mình trong đáy mắt người nữa... Thì đành chấp nhận lần nữa buông tay. Để người nhẹ thênh mà sống. Rơi rớt của những tàn tro ngày cũ cũng sẽ theo gió mà cuốn đi.
Nếu như tất cả chỉ nhẹ như hơi thở... và em trong người không đủ làm trọn lấp nỗi hoang hoải niềm đau thì thôi như lời em đã từng nói, em trả người về với hiện thực để yêu thương ngày cũ một mình em níu giữ. Kỷ niệm nặng trĩu... thì bờ vai nghiêng nghiêng em vẫn cứ đi về một lối.
Nếu như em chỉ là một mắt xích trong một chuỗi những khát khao hư ảo của người, thì thôi em đi về chiều ngược gió, để cuộc đời người mãi trọn vẹn những niềm vui. Cảm ơn tất cả những gì người mang đến em. Một ngày nắng nồng nàn và một ngày đầy gió như hôm nay... Ký ức ngọt, những hờn ghen, xót xa, những yêu thương... em vẫn gói ghém tất cả lại, mang theo cho riêng mình. Để một mai, nếu như có còn tình cờ gặp nhau trên đường đời, em vẫn luôn mong được nhìn thấy nụ cười người, mãi bình yên, trọn vẹn... Để đi qua mùa gió đông...
Dừng lại.... Đâu có nghĩa là em hết yêu...
Theo 24h
Em còn mong điều gì hơn thế? Anh đã cố gắng nhiều lắm, vậy mà có vẻ như em vẫn chưa hài lòng. Từ ngày mai anh sẽ rời xa em, từ ngày mai chúng ta mỗi người sẽ đi một con đường, hoặc là vẫn đi chung con đường ấy nhưng ta sẽ quay lưng lại và bước đi về một phía không nhau. Anh đã từng rất cố...