Đi photo tài liệu mà cô nhân viên cửa hàng cứ ôm lấy tôi gọi “chị”, tôi ngẩn người rồi bàng hoàng khi kéo khẩu trang của cô bé ấy xuống
Nhìn cô bé tóc ngắn ngủn đứng trước mặt, tôi bàng hoàng vì không sao tin nổi.
Là giáo viên cấp 3, tôi luôn cố gắng hoàn thành tốt nhiệm vụ và yêu thương học trò. Mỗi thế hệ học sinh đi qua đều để lại trong tôi những dấu ấn riêng. Hạnh phúc khi thấy các em nên người cũng có mà buồn bã khi thấy các em vì nhiều hoàn cảnh khác nhau mà phải rời bỏ ghế nhà trường cũng có. Tôi cũng giúp đỡ các em trong giới hạn nhỏ bé của mình, bởi tôi cũng còn gia đình, còn hai đứa con của riêng mình.
Có lẽ tôi sẽ chẳng viết bài này nếu không có cuộc gặp mặt với cô học trò nhỏ của mình vào một buổi chiều mưa tầm tã.
Hôm ấy, tôi đem tài liệu đi photo, dự định cho học sinh cuối cấp kiểm tra thử và rút kinh nghiệm cho các em. Đến quán, cô nhân viên mới đeo khẩu trang cứ nhìn tôi chằm chằm rồi ôm chầm lấy tôi, gọi “chị ơi”. Tôi bất ngờ vì không biết cô bé ấy là ai. Sau khi nhìn kĩ, tôi mới bàng hoàng nhận ra, đó chính là cô học trò cách đây 5 năm tôi từng chủ nhiệm khi em học lớp 11. Hồi đó tôi mới vào nghề, trẻ trung, gần gũi nên các em đều gọi tôi là “chị”.
Tôi đưa tay kéo khẩu trang của em xuống rồi càng sửng sốt hơn. Trên khuôn mặt em là những dấu bầm tím như bị đánh. Em gầy ốm đến thương tâm. Tôi xin phép chủ quán cho em nghỉ một lúc. Hai cô trò ra quán cà phê nói chuyện, càng nghe chuyện đời em, tôi càng xót xa và đau buồn.
Hình ảnh cô học trò bé nhỏ ngây thơ với nụ cười tươi rói ngày trước cứ ám ảnh tôi mãi. (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Hóa ra, sau khi tốt nghiệp cấp 3, vì hoàn cảnh gia đình quá nghèo nên em không thể theo đuổi tiếp ước mơ ngồi ghế giảng đường. Em phải đi làm công nhân kiếm sống và gửi tiền cho mẹ nuôi hai em. Rồi em gặp chồng mình ở công ty. Yêu nhau chưa được nửa năm thì em có bầu nên phải cưới.
“Từ ngày có chồng, đời em càng khổ hơn, khổ đến mức chỉ nghĩ đến cái chết”. Em vừa nói vừa rơi nước mắt. Giờ con gái em được hơn 2 tuổi, chồng em vẫn đánh vợ mỗi khi có chuyện không vừa lòng. Công ty em và chồng làm bị phá sản. Anh ta cũng không đi tìm việc làm khác mà nằm nhà đợi vợ đem tiền về. Khi nào có người gọi đi thì đi làm một vài ngày rồi lại nghỉ cả tháng sau. Vì thương con, em không dám bỏ chồng.
Tôi hỏi vì sao em cắt mái tóc ngắn đến thế, ngắn như một gã đàn ông. Em cười chua chát: “Em bán lấy tiền”. Em bán tóc trong một lần con bệnh mà không có tiền cho con nhập viện. Giờ cứ tóc dài ra, em lại bán đi kiếm ít tiền mua sữa cho con.
Từng lời em nói khiến trái tim tôi run lên vì thương cảm. Cô gái ngồi trước mặt tôi đây, 5 năm về trước học rất giỏi, chăm chỉ, ngoan hiền, năng nổ hoạt động phong trào và đầy ước mơ, hoài bão. Thế mà chỉ sau 5 năm, em biến thành một người phụ nữ kham khổ đến mức phải bán tóc lấy tiền. Đời đúng là không lường trước được điều gì.
Chúng tôi chia tay nhau, tôi dúi vội cho em 3 triệu đồng, gần một nửa lương của mình. Em khóc nấc lên, ôm lấy tôi mà cảm ơn. Hình ảnh cô học trò bé nhỏ ngây thơ với nụ cười tươi rói ngày trước cứ ám ảnh tôi mãi. Tôi phải làm sao để giúp mẹ con em thoát khỏi người chồng vô trách nhiệm, vũ phu đây? Điều này cứ trăn trở mãi trong lòng tôi, nặng trĩu. Mong mọi người giúp tôi với.
Thấy vợ tắm lâu, tôi sốt ruột ngó qua khe cửa thì kinh ngạc khi thấy vợ đang chăm chú nhìn vào 'chỗ lạ'
Nếu hôm đó không vì thấy vợ tắm lâu mà ngó qua khe cửa phòng tắm, tôi đã không kinh ngạc phát hiện bí mật của vợ che giấu bấy lâu nay...
Tôi còn nhớ lúc mới cưới, vợ tôi nói nhiều lắm, than thở với tôi cũng nhiều. Nhưng vì tôi cứ đi sớm về khuya, dần dà cô ấy cũng chẳng trách gì tôi nữa. Thay vì trông chờ tôi giúp cái gì, cô ấy sẽ tìm cách tự làm. Ban đầu tôi cũng chẳng để ý, vì cứ tối tăm mặt mũi đi làm. Nhưng sau này rồi tôi mới thấy những việc đáng lẽ một người đàn ông là tôi nên làm, chẳng hạn như thay bóng đèn, sửa máy quạt... thì vợ tôi từ lúc nào đã học làm.
Ngày vợ tôi sinh con đầu lòng, tôi còn đang ở tận ngoài Bắc chạy công trình. Ngày con tròn một tháng tuổi, tôi chỉ về thăm nhà được đúng 3 hôm rồi lại đi. Tôi biết vợ chăm con một mình cực khổ nhưng công việc liên quan tới thăng tiến, tôi không thể từ bỏ. Huống hồ, vợ tôi còn động viên chồng cố gắng, cô ấy có thể tự lo cho mình.
Vợ tôi còn động viên chồng cố gắng, cô ấy có thể tự lo cho mình - Ảnh minh họa: Internet
Con trai của tôi đã 4 tuổi thì đã hết 3 năm vợ tôi phải nuôi con một mình. Tôi biết vợ chịu nhiều cực khổ nên luôn gửi tiền về cho vợ nhiều hơn, còn mua những món đồ quý giá để tặng vợ. Nhưng khi nhận những món đó, vợ tôi cũng không vui hơn được bao nhiêu.
Một đợt về thăm nhà hơn một tháng, tôi mới phát hiện sức khỏe của vợ mình giảm sút đi nhiều. Cô ấy gầy đi tận 6, 7 ký, ăn uống cũng không được như trước. Khi tôi hỏi thì vợ chỉ bảo do gần đây không khỏe trong người. Tôi nghe thế thì vội đi mua thức ăn bổ dưỡng về để nấu cho vợ ăn, mong vợ mau khỏe hơn.
Một hôm tôi bất ngờ về nhà sau 3 tháng xa vợ con. Vợ tôi lại trông kém sắc hơn lần trước tôi về. Tôi gặng hỏi thế nào vợ tôi cũng nói không sao, nhưng tôi có linh cảm vợ có chuyện gì đó chưa thể nói với tôi.
Đến chiều hôm đó, tôi thấy vợ vào nhà tắm cả tiếng đồng hồ rồi mà không thấy ra. Tôi sốt ruột không biết vợ có bị gì không nên vội ghé mắt qua cửa để nhìn. Tôi bàng hoàng khi phát hiện bí mật của vợ. Cô ấy đứng ngẩn ra nhìn vào gương. Tôi cũng nhìn theo ánh mắt của vợ thì thấy một bên ngực của vợ đã mất đi. Tôi chết sững, rốt cuộc vợ tôi đã trải qua chuyện gì mà không hề nói với tôi?
Tôi chết sững, rốt cuộc vợ tôi đã trải qua chuyện gì mà không hề nói với tôi? - Ảnh minh họa: Internet
Vợ tôi phát hiện chồng đang nhìn thì vội vàng tìm chiếc khăn để che đi phần ngực kia. Tôi thấy mắt vợ ầng ậng nước như sắp tuôn ra. Sau khi nghe tôi hỏi có chuyện gì thì cô ấy òa khóc lớn.
Hóa ra, vợ tôi bị u nang trên ngực, nếu phát hiện trễ một chút thì rất có thể trở thành ung thư. Từ khi biết bệnh, vợ tôi sụt cân liên tục, cũng không ăn được gì. Đến khi cắt một bên ngực, vợ tôi cũng không muốn để tôi biết vì sợ ảnh hưởng đến công việc của chồng. Giờ khi đã cắt một bên ngực, cô ấy tự ti hơn, cảm thấy mình không còn sức hút với chồng.
Tôi không cầm được nước mắt. Tôi thấy mình tệ quá, vợ bệnh như thế cũng không biết. Tôi nói với vợ:
"Anh xin lỗi giờ mới biết. Vợ anh là đẹp nhất, vợ anh là duy nhất. Sau này, anh sẽ đền bù lại hết cho em. Anh sẽ không để em chịu khổ một mình nữa".
Tôi không cầm được nước mắt. Tôi thấy mình tệ quá - Ảnh minh họa: Internet
Cũng trong đêm đó, tôi quyết định chuyển công tác về gần nhà. Tiền bạc, danh vọng gì chứ nếu tôi không thể là người chồng thương vợ, báo đáp ân tình vợ hy sinh cho gia đình. Tôi muốn dành nhiều thời gian cho vợ hơn, để động viên, chăm sóc cô ấy nhiều hơn. Bởi giờ tôi mới hiểu quan trọng hơn mọi thứ là gia đình, là người vợ tào khang của mình.
Nuôi chồng bằng đồng lương ít ỏi vẫn bị phản bội Tôi 30 tuổi, nhớ ngày trước, khi ra trường khá vất vả, làm đủ việc để kiếm sống, vào Sài Gòn cũng chật vật mãi mới ổn định. Bố mẹ đã già. Từ lúc sinh ra, tôi ít có khái niệm ai chỉ cho mình điều gì. Tất nhiên, bố mẹ dạy cho tôi rất nhiều điều và thật may mắn khi được...