“Dị nhân” 108 tuổi sống với những nấm mồ
Cái xóm nhỏ nằm lưng chừng một ngọn núi thuộc tỉnh Phú Yên ấy sau bao biến thiên của lịch sử đến nay chỉ còn lại… một ngôi nhà. Kỳ lạ thay, dưới nếp nhà đơn sơ đó, suốt 38 năm qua, cũng chỉ có duy nhất một cụ ông tuổi đã 108 còn sinh sống.
Bà con nơi đây, sau ngày đất nước hoàn toàn giải phóng được Nhà Nước tạo điều kiện đã chuyển đến nơi khác an cư lạc nghiệp hết. Nhưng mình cụ, năm này qua tháng khác vẫn bám trụ, cũng bởi cái nghĩa, cái tình và nỗi day dứt về một món nợ trước vong linh gần trăm liệt sĩ đang nằm gửi thân dưới ba tấc đất.
Cụ Tính bên một nấm mồ mà mình lo nhang khói. Ảnh: T.G
Lão “dị nhân” một mình ở ẩn
Phải vượt qua quãng đường xấp xỉ 30km ghồ ghề đá sỏi từ Quốc lộ 1A, chúng tôi mới tìm về được thôn Thạnh Đức (xã Xuân Quang 3, huyện Đồng Xuân, tỉnh Phú Yên), nơi “phát tích” của câu chuyện ly kỳ về “dị nhân” 108 tuổi sống một mình cùng hàng chục nấm mồ trên núi. Thế nhưng, khi đến đầu thôn Thạnh Đức, hành trình tìm kiếm xóm Xe Đá ấy vẫn chẳng dễ dàng hơn, bởi phần lớn người dân địa phương cũng đã lãng quên địa danh xưa cũ này. Phải mất đến hơn một tiếng đồng hồ gõ cửa hỏi thăm từng nhà, người viết mới may mắn được một cụ bà chỉ bảo: “Các chú hỏi xóm Xe Đá thì người trẻ trong thôn bây giờ không biết được đâu. Các chú tìm đến đó, chắc muốn gặp cụ Bảy Tính chứ gì (?)”. Thấy chúng tôi gật đầu cái rụp, cụ niềm nở tiếp lời: “Ở đây, cụ Bảy nổi tiếng vì… sống thọ và cả nếp sống khác thường. Các chú chạy lại đầu làng, đừng hỏi xóm Xe Đá nữa mà nhờ đám trẻ dẫn tìm nhà cụ Bảy Tính, thế nào cũng được việc”.
Cảm ơn cụ bà, chúng tôi trở lại đường lớn hỏi thăm đến nhà cụ Bảy Tính, thì quả nhiên người dân ai cũng biết cả. Một người bán nước đầu thôn xởi lởi bảo: “Ai chứ ổng thì lạ gì, ổng sống một mình trong một ngôi nhà nhỏ ở trên núi đấy em à”. Con đường vô nhà cụ rất nhỏ, hai bên đường là những bụi cây được “sắp xếp” cho ngay hàng để làm hàng rào của những rẫy mì, rẫy sắn. Sau vài lần dừng lại để quan sát, cuối cùng chúng tôi cũng thấy được một ngôi nhà nhỏ nằm giữa lưng chừng một hòn núi.
Giữa lúc bốn bề rừng núi đang yên tĩnh thì bỗng tiếng chó sủa vang lên làm chúng tôi giật mình. Nghe ồn ào, chủ nhân ngôi nhà lục tục ra ngoài xem tình hình. Biết có khách, cụ hồ hởi mời vào trong trò chuyện. Bên ly nước lọc vừa rót vội, cụ tự giới thiệu tên thật là Nguyễn Tính, năm nay đã 108 tuổi. Cái biệt hiệu Bảy Tính mà người ta hay gán cho cụ, cũng là vì xa xưa, cụ là con thứ 7 trong gia đình có 10 anh chị em. Nhưng đến giờ, thì tất cả họ đều đã về với tổ tiên, chỉ còn mình cụ sống quạnh quẽ nơi thâm sơn này.
Chỉ vào căn nhà đang ở, cụ Chinh bảo: “Chỗ này không rộng, nhưng cũng đủ với một người già có nếp sống đơn giản. Nhà được chia làm phòng khách và phòng ngủ, sau này “trổ” thêm nhà bếp bên trái. Ở phòng khách có kê một cái giường tre cũ, tôi vẫn dùng để ngủ. Còn phòng ngủ là nơi tôi dành cho người cháu gái của mình thi thoảng đến thăm và ở lại cùng cụ một vài hôm”. “Đứa” cháu gái mà cụ nói tên là Nguyễn Thị Chinh, năm nay cũng vừa tròn… 62 tuổi, nhà cách ngọn núi này hơn 5km. Vì thương cậu ruột sống cô quạnh, thường ngày, bà Chinh vẫn đi đò qua sông Kỳ Lộ, sau đó lặn lội vượt đường núi mang cơm nước sang đây. Nhiều hôm, thời tiết xấu, bà Chinh vừa kịp mang cơm đến cho cụ Tính thì trời đã sụp tối. Đường rừng núi hiểm trở, bà đành ngủ lại hôm sau mới về.
Ngôi nhà độc nhất ở xóm… một nhà. Ảnh: T.G
Video đang HOT
Dẫn chúng tôi ra trước nhà, chỉ tay về hai bên và phía trước, cụ bảo: “Cả mảnh vườn lớn này đều do tui khai phá lúc còn trẻ. Nay tôi giao lại cho cái Chinh lo trồng trọt chăm sóc cả đấy”. Cụ bảo mình sống đến từng này tuổi chính là nhờ tình yêu thương của người cháu. Trước kia, khi em gái cụ còn sống thường hay lo cơm nước cho cụ, những lần như thế đều dắt theo bà Chinh đi cùng. Một ngày, khi biết mình sắp từ giã cõi trần, mẹ bà Chinh mới mang chuyện chăm sóc cụ Bảy ủy thác lại cho con gái. Thương mẹ, thương cậu, bà Chinh đã nguyện sẽ thay mẹ đi lại chăm sóc cho cậu đến khi nào cậu mất mới thôi.
Trăm năm “bầu bạn” cùng những nấm mồ
Những câu chuyện đang rôm rả vô tình đưa cụ về miền kí ức xa xưa, giọng cụ vì thế mà chùng xuống. Sau cái thở dài như luyến tiếc thời dĩ vãng, cụ bảo: “Ngày tui còn trẻ, xóm núi này đông đúc lắm. Bến đò (tức bến Xe Đá, nằm dưới chân thác Bằng Lăng nổi tiếng của Phú Yên – PV) lúc nào cũng tấp nập chuyến cập chuyến đi”. Cuộc sống yên vui, bình lặng của người dân xóm Xe Đá cứ thế lặng lẽ trôi. Cho đến một ngày, giặc Pháp tràn về, rồi tiếp theo là giặc Mĩ đến đàn áp buộc người dân nơi đây phải bỏ xóm mà xuống núi.
Biến thiên lớn lao của lịch sử, qua hai cuộc xâm lược ấy, đã khiến xóm Xe Đá nằm heo hút giữa lưng chừng núi càng trở nên hoang vắng. Cho đến ngày giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước, chính quyền mới lại tiếp tục vào trong xóm, vận động bà con chuyển đến nơi ở mới nằm cách khá xa dưới bến sông. Ở khu vực này, Nhà nước khi đó đã mở đường lớn, đặc biệt thuận tiện cho việc giao thương, dựng nhà lập ấp. Chính vì điều kiện thuận lợi ấy, bà con xóm Xe Đá dắt dìu nhau đi, chỉ còn lại mình cụ Bảy Tính vẫn kiên quyết bám trụ với mảnh đất mình sinh ra và lớn lên.
Cụ tâm sự: “Những năm kháng chiến, người dân xóm Xe Đá có nhiệm vụ bằng mọi cách phải lo cơm nước phục vụ cán bộ chiến sĩ, nhất là những người trinh thám tình hình địch. Hồi đó, nghe ngóng được tình hình, bọn giặc Pháp kéo đến khủng bố rất dữ. Hễ thấy ai đi đâu mà có mang đồ ăn, bọn nó bắn chết tại chỗ vì nghi tiếp tế cho bộ đội. Mồ mả của họ đến nay phần lớn vẫn còn dù chỉ là những gù đất”, cụ Tính chia sẻ. Cụ bảo hồi đó vì nhu nhược, cụ đã đi lính cho Pháp. Mặc dù chỉ sau một thời gian ngắn, khi thấy được tội ác của chúng cũng như sự hy sinh oan khuất của người dân Xe Đá, cụ đã đào ngũ. Nhưng cho đến hết cuộc đời, nỗi ám ảnh về sai lầm ấy vẫn đeo bám, khiến cụ Bảy Tính không nguôi tự trách mình.
Bởi tâm sự ấy, cụ đã thề với lòng mình là sẽ ở lại ngọn núi này, dù chỉ còn một mình, để lo khói hương cho những ngôi mộ của các vong linh đã khuất vì cách mạng, cho đến hết đời. “Tính từ ngày bà con chuyển khỏi xóm Xe Đá đã 38 năm. Còn nếu tính từ thời xa xưa nữa, thì tôi gắn bó với mảnh đất này đã vắt qua hai thế kỷ”, cụ Tính trầm ngâm. Nói là lo nhang khói cho mộ của những người vì cách mạng, nhưng khi người dân trong xóm chuyển đi, rất nhiều ngôi mộ bị thân nhân “bỏ quên”, cụ cũng lo tất. Một thời gian sau, người nhà mới trở lại để bốc mộ mang hài cốt về gần nhà. Do vậy mà từ lúc gần cả trăm ngôi mộ nay chỉ còn hơn chục ngôi. Trong đó, một cái là của cha cụ nằm bên phải, một cái là của mẹ cụ nằm bên trái cách nhà cụ khoảng 30m.
Rồi cụ dẫn chúng tôi đi xem những nấm mộ nằm rải rác xung quanh nhà, tất cả đã bị cỏ bao trùm nhưng được cắm đầy nhang bởi tay cụ. Cụ bảo: “Sống ở đời phải có cái tâm. Tui đã một lần lầm lỡ theo giặc nên chỉ khi ở lại đây và làm cái công việc thầm lặng này, tui mới thấy được thanh thản”. Có lẽ nhờ đức tin ấy mà cụ vẫn còn minh mẫn, cứng cỏi dù năm nay đã 108 tuổi. Và theo như lời cụ, thì: “Cho đến ngày “thác đi”, còn nếu không, tôi vẫn cứ ở đây, ngày ngày chăm sóc, bầu bạn cùng hơn chục phần mộ này. Thế cũng là đủ cho một đời người rồi…”.
Bí quyết sống trường thọ của “dị nhân” 108 tuổi Hỏi về chuyện làm sao duy trì sức khỏe, sự rắn rỏi ở tuổi 108, cụ Bảy cười khà bảo: “Tui cũng không biết tại sao mình… sống dai đến thế. Bố mẹ tôi, 9 anh chị em, kẻ trước người sau, đều đã ra đi. Bản thân tôi hàng ngày cũng chỉ hai bữa với lưng cơm trắng, rau xanh thêm chút thịt cá do cái Chinh nấu sẵn chứ chẳng có chế độ gì đặc biệt. Có lẽ, nhờ hàng ngày tôi đều đặn đi bộ xung quanh núi nên không khí trong lành chốn thâm sơn cách biệt thế giới bên ngoài này đã giúp tôi khỏe chăng (?)”.
Theo Hoàng Khang (Gia đình & Xã hội)
Kinh hãi, giận chồng vợ đem con trai đi chôn sống
Quá uất ức vì bị chồng vô cớ mắng chửi, khi đứa con trai thứ hai vừa lọt lòng, chị Nguyễn Thị Viết Hồng (xã Xuân Quang 1, huyện Đồng Xuân, Phú Yên) đã nhẫn tâm chôn sống con mình. Nhưng đứa bé đã thoát chết một cách kỳ diệu.
Sức sống mãnh liệt
Bà Nguyễn Thị Mẫn, hàng xóm của nhà chị Hồng, kể lại: "Ngày hôm đó (3.4.2004), tôi cùng đám bạn cuốc cỏ mía, bỗng nghe thấy tiếng trẻ con khóc. Tôi liền chạy đi tìm thì phát hiện tiếng khóc phát ra từ dưới đống lá um tùm. Lật lên thì thấy có một bé trai sơ sinh thở thoi thóp".
Ngay sau đó, bé được đưa đến bệnh viên cấp cứu trong tình trạng tim ngừng đập, suy hô hấp, toàn thân lem luốc đất cát, núm rốn bị bám đen có dấu hiệu hoại tử, vai bị gãy xương đòn phải và mặt có nhiều vết cắn của côn trùng.
Cháu bé nặng 3,5 kg, các bác sĩ và gần chục nhân viên y tế của Bệnh viện đa khoa tỉnh Phú Yên đã phải dùng đủ thủ thuật làm tim cháu đập trở lại. Đến bây giờ, vợ chồng anh Hậu và mọi người trong xóm cũng không dám tin vào sự thật kỳ diệu đó.
Bà Nguyễn Thị Mâm (bà nội đứa bé) kể: "Trong khi cấp cứu, tôi nghe thấy một y tá nói cháu không còn thở rồi. Nhưng khoảng 30 phút sau, các bác sĩ đã cứu cháu qua con nguy kịch. Cháu được đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt cho đến khi sức khỏe phục hồi rồi ra viện".
Các y bác sĩ trực tiếp tham gia ê kíp cấp cứu cháu bé cho rằng: "Đó là một nỗ lực đồng đội tuyệt vời, hầu hết mọi người trong bệnh viện hôm đó đều tham gia ca cấp cứu đó. Trong hai ngày cháu bị hôn mê, chúng tôi không dám chắc cháu qua khỏi. Không ai muốn một đứa trẻ đáng yêu như vậy chết đi".
Kinh hãi, giận chồng vợ đem con trai đi chôn sống. (Ảnh minh họa)
Hơn chín năm từ khi bị me chôn sống, dù giữ được mạng sống nhưng bé Chương vẫn phải nhận lãnh di chứng ác nghiệt, khi được ra viện về nhà thì bị chứng còi cọc, chậm lớn. Đến năm 3 tuổi, Chương bị động kinh, hay bất ngờ ngã ngửa ra sau khiến chị Hồng phải bỏ cả việc làm thuê để ở nhà trông con. Đến 6 tuổi, chân tay cháu co rút, chân đi vẹo vọ.
Giờ đây, bọn trẻ trong xóm, bạn bè cùng trường vẫn thường trêu Chương là thằng khoèo, thằng ẩm ương rồi chọc ghẹo, xua đuổi mỗi khi thấy Chương xuất hiện. Mỗi lần như vậy, Chương lê bước về tới nhà thì òa khóc: "Mẹ ba ơi con không đi học nữa đâu, các anh chị hay tụt quần rồi nhốt con vào lớp, con sợ lắm".
Lúc đó, Chương hay nói nhảm, sợ sệt, trong mơ cũng òa khóc, xin ba mẹ không phải đến trường. Chị Hồng tất tả đến lớp của con, gặp đứa trẻ nào cũng nói như van nài: "Mong các cháu thương em, đừng bắt nạt em mà tội nghiệp". Nỗi ân hận lớn lao nhất của người mẹ lầm lỗi là đôi chân con không duỗi thẳng ra được như đứa trẻ bình thường. Mỗi khi nhìn thấy Chương khóc thét lên vì bất lực khi không bước lên nổi lên thềm nhà, chị vẫn ước ao, giá mà có thể đổi maạng sống chuộc lại lỗi lầm của mình để con được lành lặn...
Chúng tôi tìm đến nhà của vợ chồng anh Huỳnh Văn Hậu và chị Nguyễn Thị Tuyết Hồng. Đến nơi, chỉ có bé Chương ở nhà, đang chuẩn bị tập vở một cách khó khăn. Chờ hơn 2 tiếng đồng hồ, chị Hồng mới đi làm về. Sau khi nghỉ mệt, bên tách trà nóng hổi, đôi mắt ngấn lệ, chị kể cho chúng tôi nghe về chuyện buồn của gia đình.
Chồng đòi con gái, vợ chôn con trai
Năm 1998, trong một lần đi cuốc cỏ thuê, chị Hồng gặp một người đàn ông ở khác thôn nhỏ hơn mình 2 tuổi là Huỳnh Văn Hậu. Tiếng sét ái tình ập xuống, chị xao xuyến với mối tình đầu. Một năm sau, hai người làm lễ cưới giản dị, đầm ấm.
Năm 2002, đứa con trai đầu chào đời, chị ở nhà trông con, còn anh Hậu ngày đêm lên rẫy làm thuê. Tất cả tiền chi tiêu cuộc sống đều trông chờ vào đồng lương ít ỏi của anh Hậu. Dù túng thiếu nhưng gia đình luôn tràn đầy hạnh phúc. Lúc này, anh Hậu chỉ ao ước chị sinh thêm một đứa con gái cho đủ nếp đủ tẻ.
Hai năm sau, chị tiếp tục có mang. Khi siêu âm, biết mình sẽ có một đứa con gái, anh lập tức điện thoại cho họ hàng đến chia vui. Bao nhiên tiền tích lũy lâu nay, anh mở tiệc đãi bạn suốt mấy ngày. Sáu tháng trôi qua, kết quả cho thấy đứa bé là con trai, anh chạy khắp bệnh viện hỏi lại bác sĩ cho rõ.
Anh khăng khăng khẳng định: "Có nhầm lẫn gì ở đây rồi bác sĩ! Mấy lần trước siêu âm là con gái, chứ không phải là con trai. Ông xem lại đi, nó nhất định phải là gái chứ không thể là trai được. Tôi chỉ muốn có con gái thôi ...". Bản thân chị cũng bất ngờ song còn bất ngờ gấp bội trước thái độ của chồng.
Sau đó, anh Hậu chán nản sáng say chiều xỉn, không lo làm ăn, hờ hững với vợ ra mặt. Một lần, trong bàn nhậu, mấy chiến hữu rượu vào lời ra, buông lời khó nghe: "Mày vậy mà có con vợ chỉ biết sinh con trai là đồ vô dụng, bỏ quách đi cho rồi mày ơi! Như tụi tao đây nè, một trai một gái mày thấy sướng chưa".
Từ một người hiền lành, anh Hậu cứ uống rượu vào là chửi bới, đánh đập vợ đang bụng mang dạ chửa. "Mày mà không sinh cho tao đứa con gái để bằng bạn bè trong xóm thì mày chết với tao", anh Hậu hằn học.
Sáng ngày 2.4.2004, mặc dù đến ngày chuyển dạ nhưng chị vẫn ráng sức vác bụng bầu đi... cắt lúa. Đến gần trưa, thấy bụng đau bất thường, chị âm thầm lẩn vào ruộng mía ở gần bìa rừng để vượt cạn. Sau hơn nửa giờ gắng sức, cuối cùng một bé trai bụ bẫm đã chào đời.
Nhìn con đáng yêu, khỏe mạnh, chị định bụng sẽ dùng chiếc liềm cắt rốn cho bé rồi ẵm con về nhà. Thế nhưng, bất chợt nghĩ đến những lời hăm dọa của chồng "chỉ có việc sinh con gái mà mày còn không làm được thì đừng về cái nhà này nửa", chị Hồng bỗng thay đổi suy nghĩ, đi vào sâu trong ruộng mía, chọn một khu đất trống rồi bắt đầu dùng liềm và cây để đào đất.
Xong việc, chị liền ẵm đứa bé đặt xuống hố và định lấp đất lại. Bỗng chị nghe có tiếng người đằng xa nên vội vàng dùng lá cây phủ lên người con để che giấu, định bụng sẽ lánh đi, chờ sáng hôm sau ra chôn cất con đàng hoàng. Trước khi đi, chị không quên đặt mấy hòn đá xung quanh để làm dấu.
Thấy con dâu về nhà với cái bụng lép kẹp cùng thái độ khác lạ, mẹ chồng chị sinh nghi, liền gặng hỏi: "Con sinh rồi à, sao không báo cho mẹ biết, vậy đứa bé đâu rồi?". Chị không trả lời, im lặng bỏ vào giường nằm. Bà chạy theo kéo chị lại. Bất ngờ chị gào lên: "Con giết con rồi, con không muốn sống nữa. Con giết con rồi, sống mà làm gì đây mẹ ơi".
Nói rồi, chị lao mình vào vách tường, định tự vẫn, may mà bà Mâm ngăn cản kịp. Bà la thất thanh: "Trời ơi! Mày còn là con người nữa không? Hổ dữ không ăn thịt con, sao mày nỡ giết con mày? Mày chôn nó ở đâu rồi, mày trả lời đi?". Hồng lắc đầu không nói. Lập tức, bà Mâm tát mạnh vào mặt Hồng khiến chị bật ngửa ra sau rồi bà chạy ra ngoài ngõ, hô hoán cho mọi người biết. Và sau đó, đứa bé tình cờ được người hàng xóm tìm ra...
Theo BNDT
Ở nơi mỗi năm chết đuối một lớp học Theo thống kê của Sở LĐTB&XH Phú Yên, tính riêng 2012 đã có đến 51 trẻ em dưới 16 tuổi bị chết đuối. Trung bình mỗi năm, ngành GD-ĐT tỉnh Phú Yên mất 1 lớp học vì tình cảnh này. Nỗi đau xé lòng Lúc 11 giờ ngày 19/5, tại bãi biển phường 7, TP Tuy Hòa (Phú Yên), em Dương Tiến Thành...