Di nguyện tréo ngoe trước lúc mất của người chồng hết lòng thương vợ
Chồng ơi, em đã thực hiện đúng di nguyện của chồng rồi. Chỉ có điều, mẹ anh là vẫn chưa thể chấp nhận di nguyện bà bảo là tréo ngoe ấy thôi.
Chào tất cả các bạn!
Suốt cả một tháng nay, sau ngày chồng mất, tôi suy sụp hẳn. Thế giới này đối với tôi chẳng còn niềm vui và ý nghĩa nữa rồi.
Bởi vì người tôi yêu thương nhất và có lẽ cũng là người yêu thương tôi nhất trong cuộc đời này cũng vừa bỏ lại tôi mà đi. Tôi nhớ anh đến quay quắt. Nhưng tôi biết, giờ chúng tôi đã là người của 2 thế giới khác nhau. Nhớ anh, tôi chỉ còn biết gọi tên anh trong những cơn mơ…
Tôi và anh đến với nhau từ 2 bàn tay trắng. Chúng tôi đều chịu thương chịu khó và luôn yêu thương nhau nên 3 năm kết hôn, 2 chúng tôi chưa một lần cãi vã. Nói ra đây có thể mọi người không tin.
Nhưng anh là một người đàn ông chín chắn luôn nhường nhịn vợ. Còn tôi cũng rất hiểu tính chồng và cũng luôn thực hiện chính sách lạt mềm buộc chặt. Vì thế, chúng tôi luôn chia sẻ với nhau mọi điều và không bao giờ có mâu thuẫn là thế.
Nhờ chí thú làm ăn, cộng với sự giúp đỡ của gia đình nhà ngoại mà sau 3 năm kết hôn, chúng tôi cũng vừa mới xây được căn nhà 3 tầng rất khang trang, sạch sẽ. Tuy chỉ nhỏ thôi, nhưng đó là cả một thành quả của chúng tôi. Có nhà, có con gái hơn 1 tuổi, cuộc sống của chúng tôi có thể nói rất đầm ấm và hạnh phúc.
Xin nói thêm một chút về chồng tôi. Chồng tôi cũng có bố, có mẹ như bao người đàn ông khác. Thế nhưng bố mẹ anh ly hôn nhau từ khi anh mới 8 tuổi. Từ đó, anh ở với mẹ. Nhưng mẹ anh cũng nhanh chóng có người đàn ông khác. Khi anh 18 tuổi, mẹ anh đi bước nữa. Bởi thế, anh một mình vừa học vừa bươn chải và sống ở căn nhà cũ mà bố mẹ anh để lại.
25 tuổi, anh bỏ Sài Gòn ra Hà Nội lập nghiệp. Và 3 năm sau đó, anh gặp và yêu tôi. Từ đó, anh ở hẳn ngoài Hà Nội. Chỉ thỉnh thoảng lắm, anh mới gọi điện hỏi thăm mẹ anh. Mẹ anh cũng có gia đình và những đứa con riêng của mình nên cũng ít quan tâm tới anh. Còn bố anh thì từ sau khi ly hôn không còn bất cứ quan hệ cha con nào với anh.
Video đang HOT
Sau khi yêu và lấy tôi, anh coi tôi, coi bố mẹ vợ chẳng khác nào gia đình ruột thịt của mình. Anh coi bố mẹ tôi như bố mẹ đẻ của anh vậy. Anh vẫn thường nói, anh may mắn khi lấy được tôi và có bố mẹ vợ coi con rể chẳng khác nào con trai trong nhà. Mà thật sự, bố mẹ tôi ở quê nhưng quý con rể lắm. Hễ nhà có bất cứ thứ gì, bố mẹ tôi cũng gửi đồ lên cho con rể và con gái ăn.
Cho tới một ngày, biến cố xảy đến với gia đình tôi. Sau khi khánh thành nhà mới được 1 tháng thì chồng tôi bắt đầu có dấu hiệu bị ho không khỏi. Cứ nghĩ là ho bình thường nên tôi cũng chỉ mua thuốc ở các hiệu thuốc cho anh uống. Đến khi những cơn ho cứ ngày một trầm trọng và nặng hơn thì vợ chồng tôi mới dắt díu đi khám bệnh.
Sau ngày thăm khám, tôi như chết đứng khi nghe bác sĩ kết luận chồng tôi bị ung thư phổi giai đoạn cuối. Những ngày sau là những ngày chúng tôi nhập viện điều trị. Song tình trạng này cũng không đỡ mà ngày một biểu hiện xấu. Đến một ngày, bệnh viện cũng quyết định trả chồng tôi về nhà.
Biết mình chẳng thế sống được bao lâu trên đời, chồng tôi đã bảo tôi gọi cho mẹ chồng tôi bay ra Hà Nội. Mẹ chồng tôi bay ra ngoài Bắc được 1 tuần là chồng tôi mất. Trước khi lâm chung, anh có một di nguyện rằng.
Sau khi anh mất, anh không theo mẹ tôi vào Nam. Mà anh muốn được chôn ở ngay nghĩa trang quê vợ để được ở gần vợ và bố mẹ vợ. Anh bảo anh đã coi đây mới chính là gia đình của mình thực sự.
Mẹ chồng tôi nghe con trai nói vậy thì lòng buồn tê tái. Bởi bà vẫn luôn nghĩ sẽ mang anh về Sài Gòn. Phần mộ của anh, bà sẽ trông coi vì đó chính là n hà anh , là nơi anh đã sinh ra, lớn lên. Song vì lúc đó anh rất yếu nên mẹ anh buộc phải đồng ý cho anh yên tâm nhắm mắt.
Sau khi chồng tôi mất, mẹ chồng tôi nhất quyết muốn tôi và gia đình làm trái di nguyện của anh. Còn tôi là vợ, tôi muốn di nguyện của anh được thực hiện. Hơn nữa, tôi là vợ anh, tôi phải chôn chất anh ở gần để ngày ngày còn tiện hương khói cho chồng.
Bất hòa vì điều này mà mẹ anh đã hằm hằm bỏ vào Nam để mặc tôi muốn làm gì thì làm. Bà bảo rằng: “Thằng chồng đã hiền, con vợ nó cũng dốt nốt. Làm gì có ai thực hiện di nguyện tréo ngoe ấy chứ”.
Suốt 1 tháng nay kể từ ngày chồng mất, mẹ chồng tôi không một lời gọi điện hỏi han. Không biết bà đang tức tối con dâu hay cũng chẳng cần quan tâm đến đứa con đã mất của chính mình? Chồng ơi, em đã thực hiện đúng di nguyện của chồng rồi. Chỉ có điều, mẹ anh là vẫn chưa thể chấp nhận di nguyện bà bảo là tréo ngoe ấy. Tôi làm vậy có đúng không cả nhà?
Theo Người đưa tin
Chồng "tăng ca" với thư ký đến tận khuya, vợ âm thầm dạy cho bài học nhớ đời
Cô thư ký thì cứ đứng ngoài cửa ra vẻ dò xét. Đến lúc đi về, Hà đi ngang qua cô thư ký rồi bảo: "Em có thiếu tiền mua váy dài hơn thì nói chị nhé. Chị không muốn anh Kiên phải "rửa mắt" quá nhiều đâu".
Hà lấy chồng được 5 năm và có một bé trai vô cùng kháu khỉnh. Chồng Hà làm giám đốc chi nhánh của một công ty chuyên về thời trang, kinh tế của hai vợ chồng khá ổn. Thế nhưng dạo gần đây, vợ chồng cô lại cãi nhau liên tục, mà quanh đi quẩn lại cũng vì việc Kiên về nhà quá muộn.
Hết giờ làm, Hà tất ta chạy về nấu ăn, đón con. Xong đâu đấy vẫn phải ngồi đợi chồng. Mà có phải hôm nào Kiên cũng về nhà ngay đâu, có hôm nấu cơm xong, ngồi đợi đến nửa đêm chồng vẫn không về, Hà đành phải dọn thức ăn cho vào hộp để tủ lạnh. Vợ chồng với nhau mà có khi cả tháng, chỉ ngồi ăn cơm cùng nhau được 2 ngày.
Hà nghiêm túc bảo với chồng rằng anh phải xem xét lại công việc của mình chứ đừng để nó ảnh hưởng đến cuộc sống của hai vợ chồng. Đừng để "tức nước vỡ bờ", đến khi cô điên lên thì chỉ có nước ly dị thôi. Thấy vợ cáu, Kiên mới xuống nước xoa dịu, anh bảo do mình làm giám đốc nên có rất nhiều việc phải giải quyết, hơn nữa bây giờ đang là cuối năm.
Hà không tin công ty chồng có quá nhiều việc đến mức cả tháng anh toàn về 1h sáng. Cô âm thầm theo dõi chồng xem thời gian đấy anh làm gì. Một tối nọ, Hà gửi con sang nhà ngoại rồi đánh xe lên công ty chồng, đợi ở trước cửa. Trước khi đến, Hà gọi cho chồng hỏi anh đang làm gì, mấy giờ thì về. Kiên bảo với vợ tối nay anh lại tăng ca, chắc nửa đêm mới xong.
Thế mà khoảng 7h tối, cô đã thấy xe của Kiên bon bon chạy trên đường. Hà lái xe đuổi theo thì thấy chồng dừng xe trước một nhà hàng Nhật Bản. Nhưng anh không đi một mình mà đi cùng cô thư ký xinh đẹp. Nhìn cái cách chồng mở cửa xe cho cô thư ký, ôm eo cô ta đi vào nhà hàng là Hà hiểu hết mọi chuyện. Thì ra mấy tháng nay chồng cô "tăng ca" kiểu này đây.
Hà cũng vào nhà hàng gọi món rồi ngồi đợi chồng và cô thư ký. Ăn xong, họ ra xe đi đến nhà nghỉ. Mặc dù trong lòng Hà lúc đấy giống như có bão nhưng cô tự nhủ rằng, nếu làm ầm lên bây giờ thì "hư bột hư đường" hết nên cô nhẫn nhịn, quay xe trở về nhà.
Đêm đó Hà khóc rất nhiều. Cô nằm ôm con đến sáng không hề chợp mắt, trong khi đó Kiên về một cái là ngáy vang trời. Có lẽ chồng cô quá mệt sau khi phải "tăng ca" với cô thư ký.
Sáng hôm sau, Hà đến ngay văn phòng thám tử. Cô nhờ họ theo dõi và chụp hình mọi hoạt động của chồng cô với cô thư ký kia để cho họ một bài học nhớ đời. Đồng thời, chiều hôm đó Hà trang điểm , ăn diện cực kỳ sang trọng, đến công ty của chồng.
Hà mua rất nhiều đồ ăn đến rồi bảo với mọi người trong công ty rằng, dạo này nghe chồng mình nói nhân viên phải ở lại tăng ca rất vất vả nên cô muốn tẩm bổ thêm cho họ. Đồng thời trước mặt nhiều nhân viên, Hà còn không quên khen ngợi chồng, bảo rằng chồng mình dù làm việc rất vất vả nhưng vẫn thương vợ, vẫn đỡ đần cho vợ việc nhà.
Sự xuất hiện của Hà ở công ty khiến Kiên và cô thư ký hết sức ngạc nhiên. Thấy thái độ của Hà, nhiều nhân viên cứ xuýt xoa khen ngợi, một hai cứ gọi cô là "phu nhân". Tiếp đến, Hà gặp riêng chồng rồi bảo, từ bây giờ cô sẽ quan tâm đến anh nhiều hơn, cứ hôm nào anh tăng ca thì cô sẽ mang đồ ăn lên công ty cho chồng.
Kiên thấy thái độ của vợ khác lạ thì hoảng lắm, dĩ nhiên anh từ chối việc vợ lên công ty hằng ngày. Cô thư ký thì cứ đứng ngoài cửa ra vẻ dò xét. Đến lúc đi về, Hà đi ngang qua cô thư ký rồi bảo: "Em có thiếu tiền mua váy dài hơn thì nói chị nhé. Chị không muốn anh Kiên phải "rửa mắt" quá nhiều đâu".
Sau khi "dằn mặt" chồng và cô thư ký, Hà về nhà đem hết giấy tờ nhà cửa, đất đai, sổ tiết kiệm ra nghiên cứu. Cũng may là trước khi làm mọi thứ, cô đều giành phần đứng tên. Cô không biết nếu ly dị thì sẽ thế nào, nhưng dù sao cũng phải dọa cho chồng cô sợ hết hồn mới được.
Ngày hôm sau, Hà chọn những tấm ảnh tình tứ nhất của chồng cô và cô thư ký kia bỏ riêng vào một phong bì rồi chuyển phát nhanh đến cho anh. Khỏi phải nói, Kiên đã toát cả mồ hôi hột khi nhận được phong bì đó. Vì ngoài phong bì không đề tên người gửi nhưng nhìn dấu bưu cục, Kiên biết ngay đó là một người quen của anh. Tối đó, Kiên về nhà sớm chứ không "tăng ca" như mọi hôm nữa.
Kiên vào phòng ngủ, nằm thở dài rồi ngẫm nghĩ mãi, không biết ai đã chụp và gửi cho anh những tấm ảnh này. Đang suy nghĩ thì vợ anh vào nằm cạnh rồi hỏi: "Hôm nay anh có thư phải không? Đừng để em thấy thêm một lần nào nữa nếu không muốn thân bại danh liệt và mất hết tất cả. Chỉ cần em thấy anh đi với cô ta thêm lần nào nữa thì em sẽ bế con đi và bán hết nhà đấy".
Kiên nghe vợ nói thì hoảng hốt. Thì ra vợ anh đã biết chuyện từ lâu mà vẫn âm thầm theo dõi, không nói gì. Cũng may mà vợ anh không làm ầm ĩ, chứ không thì giờ chắc anh đã mất mặt rồi.
Ngày hôm sau, việc đầu tiên sau khi đến công ty của Kiên là chuyển cô thư ký sang chi nhánh ở miền Nam. Và dĩ nhiên, tối đó anh không dám ở lại tăng ca nữa, bởi thực chất, Kiên chỉ "ham của lạ" chứ không có gan đánh đổi vợ con để lấy những phút giây say đắm bên tình trẻ.
Theo Blogtamsu
Chồng ngoại tình trơ trẽn tại nhà rồi ngang nhiên giơ tay đánh con Anh gọi cho tôi nhiều lần mà tôi không muốn nghe. Con ngủ say trong lòng tay tôi, thỉnh thoảng nấc nghẹn. Nhiều người đã cảnh báo với tôi về chuyện vợ chồng ở xa nhau sẽ khiến cho tình cảm dễ bị phai nhạt. Song tôi tin anh, tin vào con người của anh nên không bao giờ nghĩ rằng chồng mình...