Đi ngang phòng mẹ vợ lúc 2 giờ sáng, con rể chứng kiến 1 cảnh tượng khó tin: Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho bà
Con rể suy sụp sau khi nghe những lời nói từ đáy lòng của mẹ vợ.
Tôi tên Triệu Minh, 32 tuổ.i và làm nghề lái xe tải. Tôi và vợ cưới nhau được 3 năm và có cuộc sống hôn nhân hạnh phúc. Chúng tôi đang ở cùng con gái và mẹ vợ.
Cách đây hơn 1 năm, chúng tôi đã quyết định đón mẹ vợ về để phụng dưỡng. Bố vợ qua đời từ sớm, em trai vợ thì làm ăn thất bại và nợ nần khắp nơi nên chúng tôi muốn chăm sóc mẹ vợ cẩn thận và chu đáo, để bà không tủi thân ở tuổ.i xế chiều. Mẹ vợ tôi là người ít nói và chăm chỉ. Hàng ngày, bà không giúp vợ chồng tôi làm việc nhà thì cũng chăm sóc con gái 2 tuổ.i nên chúng tôi rất kính trọng bà. Không khí gia đình cũng vì thế mà đầm ấm và hạnh phúc.
Đêm đó, tôi trằn trọc trên giường và không thể ngủ được. Tôi đi vệ sinh vào lúc đêm khuya và phát hiện mẹ đang nói chuyện điện thoại với ai đó. Giọng nói của mẹ rất nhẹ nhàng và nhỏ nhẹ, hoàn toàn không giống với biểu hiện thường ngày của mẹ.
Tôi tò mò và ghé sát vào tường để lắng nghe. Tôi nghe mẹ vợ nói với giọng tức giận: “Anh đừng đòi hỏi từ tôi nữa. Tôi không còn tiề.n để mà cho anh vay đâu”.
Tôi bàng hoàng và tự hỏi chuyện gì đang xảy ra. Người hỏi vay tiề.n khiến mẹ tức giận đến vậy là ai?
Tôi đang muốn nghe tiếp thì cửa phòng đột ngột mở ra. Nhìn thấy mẹ, tôi hơi giật mình và nói: “Đêm khuya hai vợ chồng con đang định nấu mì để ăn. Chúng con thấy đèn phòng mẹ sáng nên muốn hỏi mẹ có ăn mì không”.
Tôi nhìn mẹ, trên gương mặt bà có sự bất an và cảm giác giấu giếm điều gì đó. Trong lòng tôi có dự cảm chẳng lành nên đã hỏi bà đang gọi điện cho ai. Mẹ chỉ nói là bà đang nói chuyện với một người bạn.
Video đang HOT
Ảnh minh hoạ
Sau khi trở về phòng ngủ, tôi nằm lên giường cùng những lời mẹ nói vọng trong đầu. Tôi nghĩ về những hành vi bất thường của mẹ vợ trong khoảng thời gian này. Bà thường ở một mình trong trạng thái bàng hoàng và vô thức nhấc điện thoại di động lên và nhìn xung quanh. Tôi cũng để ý thấy mẹ thường lén lút nghe điện thoại và nói với giọng rất trầm, như thể không muốn vợ chồng tôi biết điều gì đó.
Những ngày tiếp theo, tôi bắt đầu lặng lẽ chú ý đến từng hành động của mẹ vợ. Mẹ thường ra ngoài một mình trong vài giờ – điều mà trước đây một người thích ở nhà như mẹ sẽ hiếm khi làm. Tôi đã tâm sự những mối nghi hoặc này cho vợ, nhưng vì bận rộn với công việc, cô ấy nói rằng tôi hãy tự mình tìm hiểu.
Và rồi một đêm nọ, cả hai vợ chồng đều đau lòng khi phát hiện bí mật của mẹ vợ. Tối hôm đó, tôi lại mất ngủ vào 2 giờ sáng. Khi đi vệ sinh, tôi đi ngang phòng mẹ vợ, thấy ánh đèn trong phòng chưa tắt. Tôi sợ bà có chuyện nên đã tò mò ghé vào xem.
Lúc này, mẹ vợ lại đang nói chuyện với ai đó. Những lời nói lúc sau của bà khiến tôi chế.t lặng: “Mẹ hiểu rồi, Tiểu Đình. Con đang bị chủ nợ đòi nhưng 1,5 triệu tệ (~5,2 tỷ) là một con số quá lớn. Mẹ đang liên hệ để bán đi 3 mảnh đất của mẹ ở quê, nhưng lúc này chưa phải thời điểm đất được giá”.
Lúc này, tôi đã hiểu rõ mọi chuyện. Tiểu Đình là em trai ruột của vợ – một người làm ăn thất bại và thích vay nợ khắp nơi. Tôi không bất ngờ khi biết chú ấy lại có thêm khoản nợ mới. Nhưng điều khiến tôi đau lòng là mẹ vợ có 3 mảnh đất, nhưng bà chưa từng nói điều này với chúng tôi. Bà nói dối mình không có tài sản gì trong khi con trai hư hỏng, nên bà muốn ở cạnh vợ tôi suốt đời.
Mẹ vợ nói tiếp: “Con yên tâm, 5 mảnh đất của mẹ đều là của con hết. Chị con đã lấy chồng thì như bát nước đổ đi. Nó sẽ không được tài sản nào từ mẹ đâu”.
Không dừng lại ở đó, mẹ vợ còn nói rằng sẽ dạy dỗ những đứa con của chúng tôi biết nghe lời và ngoan ngoãn với cậu ruột – một người 30 tuổ.i nhưng chưa thể lập gia đình vì nợ nần khắp nơi. “Có thể trong tương lai, Nghi Nghi (tên ở nhà của con gái chúng tôi) còn chia lại tài sản từ con bé cho con”, mẹ nói với cậu em vợ.
Nghe những lời mẹ nói, tôi bàng hoàng về lại phòng ngủ. Tôi không thể tin được dù chúng tôi đã đối xử rất tốt với mẹ nhưng bà lại chỉ muốn lợi dụng chúng tôi.
Tôi đã phân vân rất lâu nhưng cuối cùng, tôi chọn cách nói hết mọi chuyện với vợ. Sau đó, vợ tôi khóc rất lâu. Vợ kể rằng ngay từ khi còn nhỏ, cô đã phải nhường hết những thứ tốt đẹp cho em trai. Cậu em trai được bố mẹ nuông chiều sinh hư nên lớn lên lười biếng và thích cờ bạc, cuối cùng mới dẫn đến kết cục như hiện nay. Thậm chí, mẹ còn từng thuyết phục vợ tôi bán đi mảnh đất cô ấy tự mua để em trai có tiề.n kết hôn.
“Em có thể tha thứ, đối xử tốt với mẹ. Nhưng em không thể chấp nhận việc mẹ muốn dạy hư cho Nghi Nghi. Em sẽ không bao giờ tha thứ cho bà. Ngày mai, chúng ta hãy cùng nói thẳng và mời mẹ về sống cùng con trai ruột của bà. Em sẽ không tiếp tục trả nợ cho em trai mình nữa, vì như thế là hại đời nó”, vợ tôi nói.
Tôi hít một hơi thật sâu và gật đầu với vợ. Những lời nói của mẹ đã khiến tôi hiểu ra dù chúng ta có thật lòng đối đãi với người thân nhưng cũng không thể chắc chắn nhận lại được họ sự chân thành. Cảm giác bị lợi dụng về vật chất thật không dễ chịu. Sau cùng, tôi mong các phụ huynh hãy đối xử công bằng, phân chia tài sản thoả đáng giữa những người con. Nếu bạn không thể cho con phần tài sản hợp lý thì ít nhất, cũng đừng cố gắng bòn rút tiề.n từ con mình.
Trước khi ra tòa l.y hô.n, tôi trao cho chồng vật kỷ niệm khiến anh bật khóc, va.n xi.n tha thứ
Những ngày tháng dồn tâm huyết, hy sinh vì gia đình giờ đây chỉ còn lại một tờ đơn l.y hô.n lạnh lùng và nỗi đau khôn nguôi.
Nhưng đêm trước khi ra tòa, tôi quyết định trao cho chồng một thứ. Một thứ tưởng chừng nhỏ bé, nhưng lại đủ sức làm trái tim anh chấn động và bật khóc trong ân hận.
Ảnh minh họa.
Chúng tôi kết hôn khi cả hai còn tay trắng. Những năm đầu, tôi bươn chải bán buôn ở chợ, góp từng đồng để nuôi chồng học thạc sĩ. Tôi tự hào khi anh là người đàn ông tri thức, yêu thương và trân trọng tôi dù tôi học ít hơn. Anh từng hứa, ngày mai khi thành đạt, sẽ làm tất cả để vợ con không còn phải khổ.
Và anh đã thực hiện được lời hứa ấy. Với số tiề.n tôi dành dụm, anh mở công ty và nhanh chóng thành công. Nhưng khi anh trở thành một doanh nhân giàu có, tôi - người vợ từng đồng hành qua những ngày khốn khó - lại trở thành cái bóng mờ nhạt trong mắt anh. Anh bắt đầu ch.ê ba.i tôi già nua, kém sắc, rồi ngoạ.i tìn.h với một cô gái trẻ đẹp.
Tôi không biết chồng mình đã thay đổi từ lúc nào, cho đến ngày cô nhân tình tìm đến tận nhà làm loạn. Anh không phủ nhận, cũng không xin lỗi. Anh chỉ muốn tôi im lặng để giữ danh dự cho anh.
Tôi kiên nhẫn đối mặt với anh, nhưng tất cả những gì nhận được chỉ là lời trách móc: "Cô không còn xứng đáng đứng cạnh tôi nữa." Chồng tôi không muốn l.y hô.n, không phải vì tình yêu, mà vì sợ người đời dèm pha anh bạc tình. Anh hứa chu cấp tiề.n bạc đầy đủ, chỉ cần tôi không làm ầm ĩ chuyện này.
Trái tim tôi như vỡ vụn. Đêm đó, tôi lặng lẽ đặt tờ đơn l.y hô.n lên bàn. Tôi không cần danh dự giả tạo của anh, cũng không thể tiếp tục sống với một người chồng xem nhẹ tình nghĩa. Ba tháng sau, anh cuối cùng đồng ý l.y hô.n với điều kiện tôi giữ kín chuyện anh ngoạ.i tìn.h. Tôi gật đầu, vì chẳng muốn tranh cãi thêm nữa.
Đêm trước ngày ra tòa, tôi tìm đến một góc khuất trong căn nhà - nơi tôi giấu chiếc nhẫn làm từ nắp lon nước ngọt suốt bao năm qua. Ngày xưa, khi anh chẳng có gì trong tay, chiếc nhẫn ấy là lời cầu hôn anh dành cho tôi, chất chứa sự chân thành và yêu thương. Đám cưới của chúng tôi không có nổi một cặp nhẫn cưới đúng nghĩa. Anh từng hứa khi giàu có sẽ mua cho tôi chiếc nhẫn kim cương đẹp nhất, nhưng lời hứa ấy mãi chỉ là gió thoảng.
Tôi đặt chiếc nhẫn lên bàn, ngay trước mặt anh. Không một lời trách móc, không một giọt nước mắt, tôi quay lưng chuẩn bị hành lý. Nhưng điều tôi không ngờ là ngay sau đó, anh bước đến, ôm chầm lấy tôi và bật khóc.
Anh nói rằng chiếc nhẫn nhỏ bé ấy như một tấm gương phản chiếu quá khứ, nhắc anh về những tháng ngày gian khó, nơi tôi là người duy nhất ở bên, yêu thương và hy sinh vì anh. Anh xin lỗi vì sự vô tâm, vì đã quên đi người phụ nữ gắn bó với anh từ khi chẳng có gì. Anh cầu xin tôi cho anh một cơ hội để làm lại, để sửa chữa sai lầm.
Trái tim tôi bỗng ngổn ngang. Tôi không còn trẻ, con cái tôi cần một mái ấm đủ đầy cả cha lẫn mẹ. Nhưng liệu những giọt nước mắt này có phải là sự ăn năn chân thành, hay chỉ là cảm xúc nhất thời? Tôi có dám tin rằng anh sẽ thay đổi, hay lại trở về con người bạc bẽo ngày trước?
Đứng giữa ngã rẽ của cuộc đời, tôi tự hỏi mình: Tha thứ có phải là cách duy nhất để giữ lại hạnh phúc? Hay buông tay mới là con đường giải thoát cho cả hai? Một lần nữa, tôi đối diện với quyết định quan trọng nhất của cuộc đời.
Phát hiện khối u trong não, mẹ chồng quỳ xuống cầu xin: Bí mật chấn động sau 5 năm ly biệt Sau nhiều lần từ chối, tôi miễn cưỡng đồng ý tham dự cuộc họp gia đình nhà chồng. Không ai ngờ rằng, buổi gặp mặt tưởng chừng đơn giản này lại khơi dậy những ký ức cay đắng và đẩy tôi vào một tình thế khó xử đến nghẹt thở. Ảnh minh họa. 5 năm trước, khi vừa về làm dâu, tôi bị...