Đi một vòng lớn, đâu phải lúc nào cũng thấy nhau?
Hoặc tìm thấy nhau, ta cũng đâu thể chạm tới. Thương yêu, đôi khi là buông tay khi trái tim mình còn tha thiết muốn nắm giữ.
Anh trở về Hà Nội trong một ngày mưa ướt nhẹp phố phường. Thu đã về tự bao giờ và nắng tự khi nào đã không còn chạm tới từng tán cây, góc phố? Những hàng quán thân quen, những gương mặt anh đã gặp qua bao lần… Vài đứa trẻ nhận ra anh, những người già nở nụ cười chạm mặt… Cảnh và người của chốn này đều biết anh, sao anh chưa thoát khỏi cảm giác xa lạ với chính mình?
Sau ngày em lên tàu về một miền đất cách anh cả nghìn cây số, anh mỉm cười mà vẫn biết trong tim mình có điều gì đó như vỡ vụn. Em đi mang theo cả tiếng cười trong trẻo của những buổi chiều dạo mát ven hồ, mang theo cả chiếc ôm hững hờ lúc mình đi trên phố, mang theo bao buồn vui cùng mối tình đầu nồng ấm của anh. Anh giam mình trong căn phòng nhỏ, ôm vào lòng những món đồ em đã tặng, giấu vào tim những kỉ niệm của chúng ta. Anh đã chẳng thể tiếp tục công việc được nữa. Anh gác lại tất cả, lên đường tìm kiếm. Dù thực sự, anh không biết chính bản thân mình đang tìm kiếm điều gì.
Anh đến Sa Pa và trốn trong làn không khí mờ sương như năm nào còn có em bên cạnh. Anh bắt chuyện với những đứa trẻ vùng cao hiếu khách và thân thiện. Chợt nhớ vô cùng nụ cười em khi chụp ảnh cùng lũ trẻ ấy.
Anh về Hải Phòng, đến thăm biệt thự Bảo Đại, qua biển Đồ Sơn để nước biển tràn qua gan bàn chân, buốt lạnh. Em vẫn nói thích đến biển vào mùa đông. Biển lặng lẽ và dường như chỉ dành cho riêng em. Anh cúi người hôn môi em lạnh băng vì gió biển. Nụ hôn ấy giờ này, em đã gửi trao ai?
Anh theo đoàn người xa lạ sang Campuchia rong chơi, kiếm tạm chân phục vụ trong một quán cà phê sang trọng. Em đã từng thích mê nơi này. Nó hoang dã và nhiều thách thức. Em ngại sự ổn định. Em muốn sự đổi thay. Có phải vì thế, em đã bước đi và để anh ở lại?
Anh lên tàu vô Huế, tìm vào thôn Vĩ Dạ như trong thơ em vẫn đọc. Cái trầm mặc và bình yên anh đã từng thấy bao lần qua giọng kể của em. Anh đi mãi, đi miết, mỏi nhừ đôi chân mà sao không thấy? Có phải vì không có em?
Video đang HOT
Anh lấy hết can đảm, bước lên máy bay, chạy tới thành phố của em. Em ở đó, gần mà cũng thật xa. Nắng vàng trong đôi mắt em. Nhưng là đôi mắt lấp lánh tình yêu dành cho người đi bên cạnh. Anh đứng nhìn từ xa, thấy tim mình buốt nhói. Có phải anh khờ dại quá không em?
Ảnh minh họa
Anh đã muốn tìm kiếm. Hình như tìm một “anh” của những ngày xa xưa, của những ngày yêu em và được em yêu ngọt ngào và thiết tha. Để rồi anh bỗng xa lạ với hiện tại của chúng ta, khi em và anh ở hai đầu đất nước, xa như sợi dây tình cảm lỏng lẻo và gần như không còn tồn tại giữa chúng ta vậy.
Nhưng rồi trong anh như có điều gì đó nứt toác. Anh lờ mờ nhận ra. Cuộc đời này chẳng như những câu hát, chẳng như những lời nói chỉ đọng trên đôi môi. Người ta đi một vòng lớn, đâu phải khi nào cũng có thể tìm thấy nhau. Hoặc tìm thấy nhau, ta cũng đâu thể chạm tới. Thương yêu, đôi khi là buông tay khi trái tìm mình còn tha thiết muốn nắm giữ. Thương yêu, là rời bỏ vì biết hạnh phúc của người đó mình không bao giờ có thể đem lại…
Anh đã đi một vòng lớn, đôi chân đã mỏi. Nhưng thật may khi trái tim không còn rệu rã. Rồi anh sẽ lại yêu, yêu nồng nhiệt như những ngày có em bên cạnh, như những ngày anh đã yêu em. Chúc em hạnh phúc!
Theo VNE
Yêu người Thanh Hóa, sợ bị lừa
Nhiều người nói với mình "Người Thanh Hóa biết chài khiến mình yêu, sau không lấy thì làm mình trở thành đần... và họ lừa lọc đến khi không còn gì sẽ bỏ". Mình rất hoang mang.
ảnh minh họa
Mình có quen một bạn người Thanh Hóa. Cách đây mấy tháng, chúng mình tiếp xúc với nhau nhiều thấy mến rồi nảy sinh tình cảm... Mình và bạn đó yêu nhau. Mình thấy hợp, cũng muốn tiến tới hôn nhân, nhưng khi gia đình biết đều phản đối rất mạnh, nói người Thanh Hóa thế này, người Thanh Hóa thế kia. Và cái chính - điều khiến mình bận tâm nhất là có người nói người Thanh Hóa biết chài.
Đọc nhiều trên mạng mình cũng thấy có nhiều người nói điều này đúng, cũng có người nói là không. Mình từng được nghe kể có trường hợp bị lừa như vậy nhưng cách đây rất nhiều năm rồi, mình cũng hơi hoang mang. Không biết chuyện đó là thật hay sai? Mình không biết giờ phải làm thế nào để thuyết phục được gia đình để chấp nhận mối quan hệ giữa mình và bạn đó. Rất mong được tư vấn của các anh chị? (Đức Thành)
Bạn thân mến!
Quê quán mỗi chúng ta là để chỉ nơi xuất thân, nguồn gốc "chôn nhau, cắt rốn" của mỗi người. Nó không nói lên tính cách hay phẩm chất đạo đức của mỗi người. Tuy nhiên, còn có rất nhiều người vẫn kỳ thị vùng này vùng kia gây áp lực, khó khăn nếu sinh phải vùng mà họ quy kết là xấu. Thực tế, mỗi vùng miền có những phong tục tập quán, văn hóa khác nhau tạo ra sự đa dạng trong văn hóa vùng miền.
Hiện nay một số bạn trẻ bị phản đối yêu và kết hôn chỉ vì mình có gốc Thanh Hóa, Nghệ An. Nhưng bạn biết đấy, ở đâu cũng có người tốt, kẻ xấu, không thể chỉ quy cho một vùng.
Việc kỳ thị với người miền Trung, cụ thể là Thanh Hóa, Nghệ An thường xuất phát từ các tin đồn thiếu thực tế. Không ít bạn khi yêu bị ảnh hưởng bởi lời mách bảo của những người xung quanh cho rằng người Thanh Hóa, Nghệ An ky bo, tính cách gia trưởng... khiến bản thân người trong cuộc cũng dần bị áp đặt theo suy nghĩ đó.
Xét về mối quan hệ tình cảm của bạn, tôi thấy bạn cần phải xác định chắc chắn về tình cảm rồi hãy quyết định lựa chọn theo hướng nào. Như trong lời tâm sự, bạn nói bạn và anh ấy đã tìm hiểu trong một khoảng thời gian và có ý định đi tới hôn nhân. Nhưng thực tế, tôi thấy tình cảm của các bạn chưa đủ mạnh để có những quyết định quan trọng như vậy.
Khi yêu một người thực sự, bạn không còn phân biệt họ ở địa vị nào, khoảng cách ở đâu, nhất là miền vùng gì, mà chỉ cần xem xét tình cảm họ dành cho bạn như thế nào, rồi tính cách có phù hợp với nhau không... Đương nhiên mỗi người có những tiêu chuẩn khác nhau để lựa chọn người bạn đời. Với người khác miền vùng không quan trọng, nhưng nếu thấy không thoải mái và tin tưởng, bạn có thể dừng lại để lựa chọn một người phù hợp hơn cho hôn nhân của bạn. Bởi trong cuộc sống chỉ cần một câu nói đụng chạm tới lòng tự ái cũng có thể phá vỡ đi tất cả tình yêu mà bạn từng xây đắp.
Tiếp theo là ảnh hưởng từ sự cấm cản của gia đình. Bạn bị gia đình phản đối yêu hoặc kết hôn mà vẫn quyết tâm đi tới cùng với tình yêu này, thì bạn cần bình tĩnh để giải quyết. Khi bị phản đối, bạn nên tìm hiểu xem xét lý do thực sự dẫn đến sự kỳ thị là gì? Là do nghe thông tin không tốt về vùng miền hay vì chính họ là người từng trải, va chạm và chứng kiến nên để lại ấn tượng không tốt? Vì vậy, khi bạn còn bị lung lay, thì chắc chắn bố mẹ bạn sẽ vin vào đó để ngăn cản.
Xét về mặt nhận thức và tâm lý, mọi sự việc đều có tính hai mặt, trong một bàn tay còn có ngón ngắn ngón dài. Con người cũng vậy, có người nọ người kia. Vậy nên, khi nhìn nhận và đánh giá vấn đề, rất cần một cái nhìn khách quan, đa chiều và tránh tâm lý đám đông - quy luật rất thường gặp trong cuộc sống và tâm lý con người. Trong một số trường hợp các bạn có thể trao đổi trực tiếp vấn đề vùng miền một cách thẳng thắn, chân thành, khách quan để bố mẹ có thể hiểu và dần chấp nhận. Việc nhờ đến sự giúp đỡ của những người xung quanh cũng là cách nên nghĩ đến. Chắc chắn sẽ có người công tâm để chia sẻ khách quan về vấn đề mà các bạn đang gặp phải.
Hơn nữa, hạnh phúc cá nhân là do người trong cuộc quyết định, bố mẹ chỉ nên góp phần định hướng. Trước khi định hướng, bản thân các bậc phụ huynh cần có cái nhìn đa chiều, chuẩn xác, không được áp đặt theo xu thế. Đồng thời, bố mẹ cũng phải dành thời gian tìm hiểu xem đối tượng con mình yêu và muốn kết hôn là thế nào, không nên chưa tìm hiểu đã vội quy chụp này nọ, sẽ ảnh hưởng đến hạnh phúc con cái sau này. Song hơn hết, một tình yêu trong sáng, chân thành cùng sự kiên trì sẽ luôn là bằng chứng rõ ràng nhất để thuyết phục gia đình xóa bỏ mọi định kiến và cởi mở chấp nhận.
Theo VNE
Nghi ngờ con gái là đồng tính, phải làm gì Gia đình tôi có một con gái, năm nay 28 tuổi, chưa có gia đình và bạn trai. Gần đây chúng tôi phát hiện cháu có những quan hệ không bình thường với các bạn đồng giới. ảnh minh họa Cụ thể là đi chơi qua đêm nhiều lần, hay đi chơi xa vài ngày liền, những việc mà từ bé tới giờ...