Đi làm về tôi giật mình khi nhìn thấy bức ảnh cưới của hai vợ chồng dựng cạnh thùng rác
Nhìn con nhoẻn miệng cười tự nhiên tôi thấy ấm áp trong lòng, thật may tôi đã tỉnh ngộ sớm, là phụ nữ chúng ta phải mạnh mẽ lên không được quỵ lụy trước người đàn ông.
Những năm đầu lấy nhau vợ chồng tôi sống rất hạnh phúc. Mỗi tháng thu nhập cả hai gần 50 triệu đồng. Thế nên chỉ hai năm sau khi cưới là vợ chồng tôi đã mua được nhà ra ở riêng.
Chẳng biết do chuyển đến nhà mới phong thủy không hợp hay là tại bản thân vợ chồng tôi không cố gắng mà từ khi ra nhà mới vợ chồng tôi thường xuyên cãi nhau chẳng ai chịu nhịn ai.
Từ những chuyện nhỏ như con kiến như bữa nào không có thức ăn ngon anh cau có mặt mũi giận bỏ bữa. Hay nhiều lúc bận quá quần áo của anh tôi bỏ luôn vào máy giặt mà không vò qua nên còn lại chút bẩn anh cũng cáu gắt chửi tôi. Ai cũng cho mình là đúng là giỏi và sau mỗi cuộc cãi vã kết thúc là hai thằng nằm quay lưng vào nhau, cả tuần chẳng ai nói chuyện với ai.
Sự khó tính của anh càng ngày càng quá ra khi đứa thứ hai tôi sinh cũng là con gái, với thời buổi con gái đắt như vàng thế này mà sao anh ấy cứ khát khao lấy thằng con trai làm gì cho khổ chứ. Nếu tôi đẻ ra con trai thật chẳng may sau này nó nằm trong gần 4 triệu đàn ông ế vợ thì nhà tôi vẫn không có người nối dõi dòng họ cơ mà. Những lí lẽ sắc sảo của tôi đưa ra để giải thích cho anh vậy mà kết quả tôi nhận được là một nắm đấm vào người và câu chửi đau đớn:
- Mày biết gì mà dạy đời tao, mày đừng có mà đặt vòng phải sinh cho tao bằng được thằng con trai mới thôi.
Vợ chồng tôi liên tục xảy ra tranh cãi vì việc sinh con trai (Ảnh minh họa).
Tôi ôm bụng nước mắt tôi ứa ra nhưng miệng tôi vẫn muốn đáp trả sự vô lý của chồng:
- Dạo này anh đúng như thằng điên vậy, em sẽ quyết không sinh con nữa chỉ dừng lại ở đứa thứ 2 để nuôi dạy con cho tốt. Nhỡ ra đứa thứ 3 cũng là con gái thì túng thiếu về kinh tế và đau khổ về tinh thần em sẽ phải gánh chịu hết sao.
Nói rồi tôi bỏ đi vào phòng đóng cửa lại kẻo lão ta lại tẩn cho nữa thì khổ. Nằm trên giường nhìn vết bầm tím từ nắm đấm của chồng mà tôi đau đớn về thể xác thì ít mà đau ở trong tim thì nhiều, có lẽ đây chính là cú đấm đầu tiên và cũng là cú đấm chấm dứt tình yêu của tôi với chồng. Có lẽ từ bây giờ tôi chỉ sống vì hai đứa con chứ không thể chấp nhận được người chồng vũ phu, vợ mới đẻ được vài ngày mà anh ta đã đánh vợ không thương tiếc thế này.
Video đang HOT
Từ bữa đó chồng tôi thường xuyên đi làm về muộn nhiều hôm người còn nồng nặc mùi rượu bia. Vài lần tôi cũng khuyên bảo anh nhưng đều bị anh ta đánh cho tới tấp. Tức quá tôi mặc xác để chồng muốn làm gì thì làm muốn đi đâu thì đi chẳng thèm quan tâm nữa không lại bị đòn. Mọi khi hàng tháng kiếm được bao nhiêu tiền anh đều vui vẻ đưa hết cho vợ để rồi mỗi khi cần anh lại xin tiền vợ.
Vậy mà mấy tháng nay anh không thèm đưa cho tôi lấy một xu nào. Trong gia đình tôi lương của anh là chính còn lương làm cô gõ đầu trẻ chẳng đáng là mấy, nên khi anh biểu tình bằng cách không đưa tiền lương hàng tháng tôi cũng rất ức chế nhưng vì tính sĩ diện nên mẹ con tôi đành sống chật vật với những đồng tiền nghỉ thai sản hàng tháng vậy.
Thế là tình cảm vợ chồng mỗi ngày một vơi dần, những lúc rảnh rỗi anh ở nhà cũng chỉ chơi đùa với con gái mà chẳng thèm nói chuyện với vợ dù nhiều lần tôi đã cố kìm nén cái tôi để tỏ ra gần gũi với anh. Nhưng anh đều từ chối những thiện chí của tôi mà anh bắt ép tôi phải tiếp tục sinh con cho anh. Dường như ý nghĩ của chúng tôi như đang đi trên hai đường thẳng song song vậy.
Rồi một ngày tôi đi làm về đến trước cổng nhà, tôi giật mình khi nhìn thấy bức ảnh hai vợ chồng dựng cạnh thùng rác. Đứng đần người một giây lát dường như tôi đã cảm nhận được tình cảm của vợ chồng tôi đã chấm dứt rồi, cuối cùng sự thật phũ phàng đã xảy ra.
Mấy tháng trước tôi nghe cô bạn nói bắt gặp anh đi siêu thị với một cô gái mang cái bụng to lắm. Nghe xong tôi chỉ cười trừ và bảo “kệ anh ta muốn đi đâu thì đi tao mệt lắm rồi”. Nhưng đến nay nhìn thấy bức ảnh của hai vợ chồng được ném ra thùng rác mà sao tim tôi đau thế dường như tôi đang mất đi thứ gì rất quý giá thì phải.
(Ảnh minh họa)
Mở cửa bước vào nhà thì thấy chồng đang dọn quần áo tôi lao vào ôm lấy anh ấy mà khóc nức nở:
- Anh đi đâu đấy, đừng bỏ mẹ con em, em sẽ sinh cho anh đứa con trai miễn sao anh ở với mẹ con em. Em còn yêu anh nhiều lắm mà.
- Buông tay ra em ạ, muộn lắm rồi, anh có thằng con trai của mình rồi, đây là tờ đơn ly hôn em ký vào đi anh ký rồi đấy, tình cảm vợ chồng chúng ta chấm dứt từ đây.
Cầm tờ đơn anh đưa cho mà nước mắt tôi chảy ra không ngớt. Tay tôi run run, chân tôi khụy xuống cố bấu víu lấy gấu áo của anh để níu kéo lại nhưng anh phũ phàng đẩy tay tôi ra rồi xách đồ đạc lên xe đi khuất sau cánh cổng. Vậy là tình yêu đẹp lãng mạn của hai đứa ngày nào đã chấm dứt sau 6 năm chung sống. Nhiều ngày sau đó tôi sống trong đau khổ, bạn bè và người thân thường xuyên đến an ủi và cho tôi những lời khuyên.
Anh đi rồi tôi mới thấy trống vắng mất mát kinh khủng khiến cho tôi lúc nào cũng căng thẳng đầu tôi đau như búa bổ, con khóc cũng mặc kệ suốt ngày chỉ ngồi co ro một góc giường mà khóc. Rồi trong một lần chỉ có ba mẹ con ngồi ăn cơm đứa con gái bỏ ăn nước mắt nó cứ lăn trên má mà không khóc lên lời. Ức chế tôi cáu gắt chửi nó lại còn đánh nó nữa nó đến lúc này nó mới thốt lên:
- Mẹ cứ sống như thế rồi nhỡ ra mẹ chết chúng con biết sống với ai.
Nói rồi nó tu lên khóc, khiến tôi như tỉnh giấc ngủ trong những ngày qua. Đúng anh ta là kẻ chẳng ra gì đã gây ra cho tôi bao đau khổ sao tôi phải buồn vì hắn chứ. Các con của tôi mới đáng được tôi dành thời gian chăm sóc và ôm ấp mỗi ngày. Lau nước mắt lăn trên gò má của con tôi ôm con vào lòng mà thủ thỉ:
- Mẹ có lỗi với con mấy ngày qua, từ nay mẹ sẽ sống hết lòng vì các con, còn mẹ con mình coi như gia đình này không có người đàn ông nào hết được không con?
Nhìn con nhoẻn miệng cười tự nhiên tôi thấy ấm áp trong lòng quá, thật may tôi đã tỉnh ngộ sớm, là phụ nữ chúng ta phải mạnh mẽ lên không được quỵ lụy với người đàn ông đã đối xử tàn tệ với mình.
Theo GĐVN
Đã lâu rồi, anh như ông chủ ở trong nhà, vợ con chỉ là tôi tớ
Nước mắt em nghẹn trong lòng. Không dưng em thấy lạnh quá. Tự vòng tay ôm mình, em tự hỏi: "Đây có phải là người đàn ông em đã hết dạ yêu thương và chăm sóc bao năm qua?".
Mắt em bỗng dưng bị nhức, tới lui bệnh viện tỉnh đã một tuần vẫn không khỏi. Con trai đang học ở Sài Gòn, bảo mẹ lên đây, con dắt đi khám. Anh nghe xong, buông một câu: "Vẽ chuyện, làm như nhà giàu đứt tay không bằng". Ba giờ sáng, em lặng lẽ ra đường đón xe đi Sài Gòn, anh vẫn ngủ yên trong chăn ấm.
Bác sĩ nói mắt em bị cườm, phải mổ ngay. Con trai luýnh quýnh: "Để con gọi ba lên lo cho mẹ". Con trai đã 22 tuổi nhưng trước giờ chuyện gì cũng được mẹ lo, giờ thấy phải chăm mẹ mổ là quá tầm nên hoảng hốt. Em can: "Đừng gọi, có con là được rồi". Con trai không yên tâm, vẫn ra gọi điện.
Trở vào, nhìn vẻ mặt bần thần của con, em biết ngay con đang thất vọng. "Ba nói có lên cũng không biết làm gì. Gửi gắm bác sĩ là được". Em cười gượng, không dám khóc, sợ con lo thêm. Câu trả lời của anh, em đã đoán trước nên không hề ngạc nhiên. Đã lâu rồi, anh như ông chủ trong nhà, vợ con chỉ là tôi tớ. Mỗi ngày anh đi làm về, chỉ tắm táp rồi vừa đọc báo, vừa chờ cơm; mặc em loay hoay tắm con gái nhỏ, nấu nướng, dọn dẹp...
Mỗi lần anh nhậu quá đà, y như rằng em phải thức trắng đêm chăm sóc. Anh liên tục đòi em thoa dầu, xoa bóp chân tay, pha nước chanh... Sáng ra, hỏi anh muốn ăn gì, anh vừa rên vừa quạu quọ buông gọn hai chữ "hủ tí u". Trước giờ anh chỉ ăn hủ tí u ở quán bà Tư. Thấy tô hủ tí u em vừa mang về, anh nhăn mặt: "Mua hủ tí u của ai mà mùi kinh thế. Dẹp, mua cháo cho dễ ăn". Em sửa soạn đi làm, anh nhăn nhó: "Định bỏ anh ở nhà một mình à? Ai chăm sóc? Rủi có chuyện gì thì sao? Xin nghỉ đi". Chiều anh, em xin nghỉ, nhưng sau đó lại phải thức đêm làm bù.
Ảnh mang tính minh học - Shutterstock
Những khi anh bệnh, không khí trong nhà căng như dây đàn. Con gái không được xem ti vi, không được làm ồn. Chỉ cần món đồ chơi của con rơi xuống đất cũng làm anh phát cáu: "Đầu tôi nhức muốn nổ tung đây này. Các người có để tôi yên không?". Người ta nói "trong mỗi người đàn ông đều có một đứa trẻ". Giờ "đứa trẻ" ấy đang bệnh, thèm được người thân quan tâm, nên làm quá lên để gây chú ý. Em hiểu điều này nên luôn dịu dàng, chiều chuộng anh từng chút để anh không buồn tủi.
Vợ chồng với nhau là phải cùng nhau đi qua những ngày vui vẻ và cả những ngày trắc trở, bão giông. Nhưng có lẽ, chỉ mình em nghĩ vậy, anh thì khác. Anh xem bổn phận của em là phải chiều chồng, phải lo hết chuyện trong nhà, càng không được phép đau ốm.
Em thường than đau bụng, anh nghe chỉ phán "chắc ăn bậy bạ gì đó chớ gì", tệ hơn nữa là "than đau ốm hoài, mệt quá". Em tự mình đi khám. Bác sĩ nói bị sỏi thận, phải bắn tia la-de. Ngày em nhập viện, anh bàn, vô đó bắn một phát là về. Em ổn thì tự chạy xe về, không thì đón taxi. Anh xong việc sẽ lên bệnh viện lấy xe giùm. Trưa nay anh kẹt đi đám cưới bạn... Em chênh chao buồn tủi khi một mình tất bật chạy hết phòng này đến phòng kia tự làm thủ tục nhập viện. Em như con thuyền đơn độc, ngả nghiêng trong giông gió thét gào, không biết bấu víu vào đâu để kiếm tìm một tia hy vọng...
Lần mổ mắt này cũng vậy. Em về nhà sau mấy ngày nằm viện. Anh nhìn qua rồi thở ra: "Chưa tới 50 mà bị cườm, cứ như bà già". Chiều đó, anh đi làm về thấy bếp núc lạnh tanh là bực bội: "Em đau mắt chứ có phải đau tay đâu, sao cơm nước không chịu nấu?". Bực dọc đá thúng đụng nia một lúc, anh xẵng giọng: "Ăn đỡ mì gói vậy. Em ăn không, anh nấu luôn?".
Nước mắt em nghẹn trong lòng. Không dưng em thấy lạnh quá. Tự vòng tay ôm mình, em tự hỏi: "Đây có phải là người đàn ông em đã hết dạ yêu thương và chăm sóc bao năm qua?".
Hơn 20 năm chồng vợ, buồn vui đã nhiều, không lúc nào em không làm tròn bổn phận. Thậm chí, còn làm quá bổn phận khi chăm anh từng bữa ăn giấc ngủ, quần áo thẳng thớm, cắt cả móng tay chân, thay anh lo cả cho nhà nội...
Em tội tình gì mà anh đối xử hờ hững đến nhẫn tâm như vậy? Em chợt nhận ra, anh là người chỉ yêu mỗi bản thân mình, không quan tâm đến bất kỳ ai xung quanh. Lẽ nào là do ngay từ đầu em đã quá chiều anh? Hay tại em mờ mắt, nhìn không ra bản chất ích kỷ trong con người anh?
Theo Afamily
Mỗi lần xảy ra xích mích là vợ lại kéo va ly về nhà ngoại Thấy vợ cứ cãi nhau là xách va ly về nhà ngoại, vì không chịu được tính hay dỗi của vợ nên tôi chạy theo giữ để rồi bàng hoàng phát hiện ra sự thật. Tôi là gã đàn ông từ trước đến nay luôn coi trọng sự nghiệp hơn bất cứ thứ gì khác. Vì nếu không có một sự nghiệp vững...