Đi làm giúp việc cho người ta, thế mà mẹ tôi lại dẫn đứa con của chủ nhà về nuôi làm gia đình tôi như “ngồi trên đống lửa”
Vì lời hứa với bà chủ mà giờ đây mẹ tôi đang đẩy gia đình đến chỗ tan vỡ.
3 hôm trước, mẹ tôi đột ngột trở về nhà, với rất nhiều đồ đạc lỉnh kỉnh và kèm theo một bé trai chừng 9 tuổi. Trước những câu hỏi ráo riết của bố con tôi, mẹ rầu rĩ kể toàn bộ sự tình.
Thì ra vợ chồng gia chủ đã bị tai nạn và mất cách đây hơn 2 tháng, để lại một trai một gái. Cô bé gái là con chung của chủ nên được phía nhà nội đón nuôi. Còn cậu con trai là con riêng của bà chủ, phía nhà ngoại không ai quan tâm ngó ngàng đến bé. Thương cậu bé không còn chỗ nương tựa, mẹ tôi đã dẫn về quê sống.
Ngay lập tức bố tôi phản đối: “Vợ chồng mình già rồi, tôi ốm đau liên miên, nhà chỉ có mình bà kiếm tiền. Nay nuôi thêm một miệng ăn nữa thì lấy tiền đâu mà sống”.
Mẹ bảo suốt 7 năm nay làm giúp việc cho vợ chồng chủ nhà, họ đối xử rất tốt. Chưa bao giờ mắng mẹ một câu, khi mẹ ốm đau bà chủ còn thuốc thang và chăm sóc tẩm bổ đến khi khỏi bệnh. Trong nhà có những gì ngon nhất bà chủ đều chia sẻ cho mẹ ăn cùng. Cả nhà ai cũng đối xử với mẹ như người thân.
Lúc hấp hối, bà chủ đã cầm tay mẹ tôi và nhờ nuôi cậu con trai đến khi học đại học. Mẹ đã hứa với người ta, bây giờ không thể bội tín được. Nhìn mẹ ôm cậu bé và khóc mà chị em tôi không dám cản nữa.
Video đang HOT
Trước áp lực của bố, mẹ mới chịu thú thật là lúc sắp mất, bà chủ đã giao cho mẹ một thẻ ATM và trong đó có 3 tỷ đồng, sau này dùng số tiền đó để lo cho cậu con trai. Nghe đến đây, cuối cùng bố tôi cũng đồng ý để cậu bé ở lại.
Ngày hôm qua, mẹ sang nhà tôi khóc lóc nói là bố ép mẹ rút một nửa số tiền trong tài khoản của mẹ cậu bé, để xây nhà to đẹp. Tôi không thể chấp nhận được việc bố đòi rút số tiền kia. Tôi cũng không biết làm sao để bảo vệ cậu bé và gia đình mình nữa.
Gia đình tôi đang rối tinh cả lên. Theo mọi người mẹ con tôi phải khuyên bảo bố thế nào đây?
(kimxuyen…@gmail.com)
3 năm trời mắng vợ "ăn bám vô dụng", nhìn thứ vợ bỏ lại trên gối mà tôi rùng mình
Mẹ tôi thương con trai vất vả, còng lưng nuôi vợ con nên có ý oán trách con dâu không đỡ đần chồng trong khía cạnh kinh tế.
Chuỗi 10 ngày ác mộng của nhà tôi bắt đầu từ buổi sáng thứ bảy hôm ấy. Tôi ngủ dậy không thấy vợ đâu. Trên gối đầu của cô ấy chỉ có một mẩu giấy để lại, báo rằng vợ đi vắng, tôi đừng tìm, 10 ngày sau cô ấy chắc chắn sẽ về và giải thích mọi chuyện.
Mẹ tôi biết chuyện thì tức đến tím tái. Không hiểu vợ có chuyện gì mà bỏ nhà cửa con cái để đi? Nhưng cũng chẳng thể tìm được cô ấy, chúng tôi đành chờ vợ về hỏi tội. Trong thời gian đó, tôi với mẹ phải quán xuyến việc nhà.
Hai đứa con nhỏ đang tuổi nghịch ngợm quậy phá, một mình tôi không thể trông hết được hai đứa, phải cho chúng ăn ngủ, tắm rửa, đi dạo, đủ mọi vấn đề. Mẹ tôi vừa cơm nước lại dọn dẹp và phụ tôi trông cháu. Hết cuối tuần tôi đi làm, mình bà ở nhà, được một ngày bà đã thều thào bảo rằng không chịu nổi.
Không hiểu vợ có chuyện gì mà bỏ nhà cửa con cái để đi? (Ảnh minh họa)
Sau đó chúng tôi phải thuê người giúp việc ban ngày phụ bà. Nói chung là nhà cửa loạn cào cào cả lên, không ra đâu vào đâu cả. Cố gắng cũng đợi được hết 10 ngày mà tưởng như muốn kiệt sức, lúc nhìn bóng dáng vợ xuất hiện ở cổng, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Đến lúc biết vợ bỏ chồng con, nhà cửa đi du lịch một mình cho khuây khỏa, tôi tức đến tím gan. Sao cô ấy có thể vô trách nhiệm đến mức ấy! Trước sự chất vấn của chồng và mẹ chồng, vợ tôi chỉ cười nhạt:
"Nếu tôi là kẻ vô dụng chẳng được tích sự gì, sao tôi vắng nhà lại khiến mọi người phải khó chịu đến thế? Tưởng không nhìn thấy tôi thì mọi người sẽ vui vẻ thoải mái hơn? Nhưng dường như tôi vừa đi vắng thì nhà cửa rối tung lên phải không? Việc mất đi một người vô dụng lại có sức ảnh hưởng lớn đến thế à?".
Tôi cứng họng không đáp lại được lời nào. Vợ tôi sinh hai đứa con liền nhau nên đã ở nhà 3 năm nay. Cô ấy không kiếm ra tiền, một mình tôi lo cho cả gia đình.
Mẹ tôi thương con trai vất vả, còng lưng nuôi vợ con nên có ý oán trách con dâu không đỡ đần chồng trong khía cạnh kinh tế. Ngày thường tôi đi làm, mẹ chồng nàng dâu ở nhà chắc cũng hay hục hặc cãi nhau.
Thật ra mẹ chỉ nói vài câu "ăn bám vô dụng" mà thôi. Tôi nghĩ chẳng phải chuyện gì to tát, cô ấy là phận con dâu, chỉ cần nín nhịn là được. Ngoài ra tôi thấy mẹ nói cũng đúng mà, tôi nuôi cả gia đình, cô ấy không kiếm được xu nào, sự thật rành rành đấy thôi.
Thực sự vợ đã cho tôi một phen được sáng mắt ra. (Ảnh minh họa)
Trước đây chắc con còn nhỏ quá nên cô ấy chưa thể vùng lên. Giờ bé thứ hai nhà tôi đã cai sữa rồi, vợ mới quyết tâm cho nhà chồng một bài học. Bình thường lúc nào cũng mắng cô ấy không làm được gì, đến lúc vợ không có nhà, tôi với mẹ mới biết khối lượng công việc mà vợ đảm nhiệm lớn đến thế nào. Hai đứa con nhỏ, phục vụ các nhu cầu của chúng đã đủ khiến mệt hết hơi cả ngày. Chưa nói còn dọn dẹp, nhà cửa, cơm nước ngày ba bữa, giặt giũ và đủ thứ công việc không tên.
Được mấy hôm, tôi mệt mỏi quá mới tìm đến dịch vụ giúp việc thì phải há hốc sợ hãi. Không người giúp việc nào nhận trông cả hai đứa trẻ, lại thêm việc nhà, cơm nước cả. Khối lượng công việc quá lớn, trả lương cao thì họ cũng không đủ sức làm nổi. Mà thuê một người giúp việc thì lương đã khoảng sáu, bảy triệu rồi.
Thực sự vợ đã cho tôi một phen được sáng mắt ra, nhớ đến cảnh đầu tắt mặt tối trông con, cơm nước mà tôi vẫn thấy rùng mình sợ hãi. Mẹ tôi cũng sợ con dâu lắm rồi, từ giờ cho dù vợ chưa đi làm lại thì chúng tôi cũng không bao giờ dám nói cô ấy ăn bám vô dụng nữa.
7 năm cấm cửa chị dâu, lần đầu đối mặt chị thốt 7 từ khiến bố mẹ tôi khóc nấc Thời gian qua đi, mẹ đã nguôi ngoai không còn giận con trai nữa, bà chấp nhận cháu nội vì dù sao hai đứa bé cũng là máu mủ nhà tôi. Vậy nhưng riêng chị dâu thì bà vẫn cấm cửa. 7 năm qua, bố mẹ tôi không gặp chị dâu cũng không cho chị đến nhà. Ông bà vô cùng cố chấp,...