Đi làm buổi đầu phải ngồi gần sếp, anh còn đưa một tờ giấy khiến tôi chỉ muốn “bỏ của chạy lấy người”
Với một người sếp khó tính như thế này, tôi thấy rất ngột ngạt, chắc sẽ không thể gắn bó được quá lâu.
Sinh viên ra trường mới đi làm đúng là hay bị bắt nạt thật, cho dù đã từng va vấp với chốn công sở như tôi cũng chẳng thể tránh khỏi. Hồi còn là sinh viên Đại học, tôi đã đi làm thêm ở vài nơi, vừa để nâng cao kinh nghiệm, vừa là rèn giũa kỹ năng mềm. Tiếp xúc với nhiều kiểu người, tôi chững chạc hơn, chẳng còn là kiểu “ gà công nghiệp” nữa.
Những tháng làm báo cáo tốt nghiệp, tôi tạm dừng việc đi làm để tập trung đẩy nhanh tiến độ ra trường. Sau khi hoàn thành mọi thứ, cầm tấm bằng giỏi trên tay, tôi tự tin đi xin việc. Tôi lựa chọn một doanh nghiệp trong mảng nhà hàng khách sạn. Được biết, công ty đó nằm trong top các doanh nghiệp có chung lĩnh vực, nên tôi cho rằng quá trình tuyển dụng sẽ vô cùng khắt khe, khó nhằn.
Ảnh minh họa.
May mắn sao, tôi hoàn thành các vòng tuyển dụng rất tốt, tiếng Anh nói lưu loát, bài test thực hành cũng cực kỳ trơn tru. Đặc biệt, vòng phỏng vấn cá nhân, tôi cho họ thấy mình là một người giàu năng lượng. Nên tôi nghĩ việc tôi đỗ là hoàn toàn xứng đáng.
Tưởng chừng một công việc mới sẽ mở ra tương lai đầy phấn chấn, cởi mở. Nhưng không, trở ngại mới chỉ bắt đầu. Và mọi rắc rối bắt đầu từ người sếp khó tính của tôi. Ngày đầu tiên đi làm, chị HR dẫn tôi đi quanh công ty và chỉ cho tôi những phòng ban quan trọng. Sau đó, chị đưa tôi đến chỗ ngồi. Khi ấy là khoảng 8 rưỡi sáng. Đến tầm hơn 9 giờ, sếp đến công ty. Thật không ngờ là tôi ngồi gần sếp nhất so với các đồng nghiệp khác. Anh ấy tất nhiên sẽ được ngồi ở bản to đầu dãy, còn tôi sẽ ngồi ở vuông góc với sếp. Trong đầu tôi đã mường tượng ra bao nhiêu viễn cảnh đáng sợ. Trước giờ bất cứ ai phải ngồi gần sếp cũng cực kỳ áp lực…
Anh ấy hỏi tôi vài câu, rồi tiếp tục nhìn vào màn hình máy tính. Sau đó sếp đi họp tới tận gần trưa. Buổi trưa hôm đó tôi gọi đồ ăn về văn phòng. Lúc tôi mới mở hộp đồ ăn ra thì cũng là lúc sếp đi họp về. Anh lại ngồi vào vị trí. Tuy nhiên tôi có để ý thấy sếp hơi nhăn mặt. Tôi vẫn cứ ăn thôi thì đã tới giờ nghỉ trưa rồi.
Một lát sau, tôi vừa ăn xong thì sếp đưa tôi một tờ giấy. Anh còn nói thêm: “Em đọc kỹ nội dung anh viết trong tờ giấy này nhé. Khi em ngồi gần anh thế này thì em sẽ cần tuân theo một vài nội quy anh đặt ra. Chúng ta làm trong ngành dịch vụ, nên tuân theo một số nguyên tắc để trở nên chuyên nghiệp hơn”. Sau khi sếp nói xong, anh đi ra khỏi chỗ và chắc là đi ăn trưa.
Video đang HOT
Đến lúc tôi đọc nội dung những quy định mà sếp đề ra, bản thân tôi sốc vô cùng. Trong tờ giấy ấy có rất nhiều điều, tôi đoán là sếp vừa mới gõ máy xong, vì thấy có cả lỗi chính tả.
Đầu tiên là việc tôi không được đeo tai nghe, mục đích để sếp nhắc nhở, góp ý thì tôi có thể phản hồi lại luôn. Thứ hai là việc tôi không được ăn đồ có mùi tại chỗ, phải hạn chế tối đa việc ăn uống. Bởi lẽ sếp rất sợ bị ám mùi sang chỗ ngồi của anh ấy. Thứ ba, tôi không được để mặt mộc, hoặc trang điểm nhợt nhạt khi đi làm, tránh trường hợp khách hàng gặp sẽ tạo ấn tượng không tốt với họ.
Ảnh minh họa.
Ngoài ra, trong tờ giấy sếp gửi, còn rất nhiều những nội quy khác thể hiện sự “hắc ám” của anh. Về vấn đề này, tôi không dám hỏi các đồng nghiệp khác, vì sợ bản thân trở thành kẻ tọc mạch, không biết nghe lời. Thậm chí nếu đến tai sếp, tôi có thể bị quy là thiếu trách nhiệm với công việc.
Nhưng mà có những điều vô lý và hơi khiên cưỡng. Tôi rất muốn sếp hiểu rằng, anh ấy nên đặt sự thoải mái, dễ chịu của nhân viên lên hàng đầu. Nếu sự ngột ngạt kéo dài, tôi e là bản thân sẽ không thể gắn bó được lâu với môi trường này. Đến nay đã được 1 tuần tôi làm ở công ty, mà lúc nào trong đầu tôi cũng chỉ muốn “ bỏ của chạy lấy người”. Sếp không hề niềm nở với tôi, lúc nào cũng xăm soi “bắt lỗi”…
Đêm tân hôn với chồng giàu, vừa mở cửa tầng 3 tôi chỉ muốn bỏ của chạy lấy người
Cứ nghĩ lấy được chồng giàu, cuộc đời tôi sẽ sang trang mới, ai ngờ tất cả chỉ là ảo tưởng.
Vốn là một cô gái có ngoại hình xinh đẹp, được nhiều người ngưỡng mộ, tôi không có ý định lấy chồng. Nói đúng hơn, tôi kén chọn một người đàn ông giàu có, đẹp trai, công việc tốt. Bản thân tôi tự tin và cho rằng mình xứng đáng được yêu cầu điều đó.
Vậy nên dù đã 30 tuổi tôi vẫn chưa từng yêu ai. Nhiều người có ý định chân thành nhưng sau một thời gian tìm hiểu, tôi đều bỏ qua. Tôi biết họ yêu tôi thật lòng nhưng thời buổi này, nếu không có kinh tế thì vợ chồng dù yêu đến mấy cũng cãi nhau.
Cứ nghĩ như vậy, tôi lao vào yêu đương nhưng rồi lại chia tay. Bởi sau thời gian tìm hiểu, tôi thấy người đàn ông ấy không đáp ứng được nhu cầu chi tiêu tiền bạc của tôi.
Người phụ nữ có nhan sắc cần dựa vào đàn ông, tôi luôn tâm niệm câu nói đó và tận dụng triệt để. (Ảnh minh họa)
Nhiều năm như vậy, tôi trải qua khá nhiều mối tình nhưng cũng chẳng đi đến đâu. Có người còn tưởng cưới luôn vậy mà tôi vẫn từ bỏ chỉ vì cãi nhau về chuyện tiền bạc.
Tôi không muốn nai lưng kiếm tiền. Tôi còn muốn khiến bố mẹ tự hào, giúp bố mẹ ở nhà cao cửa rộng. Bản thân tôi công việc cũng ổn nhưng cũng chỉ đủ chi tiêu. Để vươn tới một cuộc sống giàu sang còn là chuyện quá xa vời.
Người phụ nữ có nhan sắc cần dựa vào đàn ông, tôi luôn tâm niệm câu nói đó và tận dụng triệt để. Và cuối cùng, tôi cũng gặp được người đàn ông của đời mình. Tuy không phải là thứ tình yêu sét đánh hay ngẫu nhiên, nhưng tôi tin cuộc tình mai mối này sẽ mang lại cho tôi niềm vui, hạnh phúc.
Anh là người khá đứng tuổi, vừa đi nước ngoài nhiều năm về. Tôi quen anh qua mai mối của người họ hàng xa ở thành phố. Tôi tin tưởng ở tuổi này, anh sẽ là người thành đạt, có trong tay nhiều thứ.
Quả như vậy, ngày gặp mặt nhìn anh đĩnh đạc, phong độ, có vẻ giàu có, tôi đã rất ưng. Sau này tìm hiểu kĩ, tôi biết anh có công ty riêng, tiền bạc không thành vấn đề với anh. Nhìn anh đi xe sang tôi đã hiểu anh giàu cỡ nào.
Nói là tất cả vì tiền nhưng thực tình tôi đã đem lòng yêu anh. Tôi tin bất cứ cô gái nào gặp anh cũng sẽ đổ điêu đổ đứng. Anh duyên, nói chuyện dễ nghe lại hài hước, ngồi bên anh cả ngày không thấy chán. Tôi tự hỏi tại sao người đàn ông như vậy lại chưa có vợ. Anh cười sau khi tôi thắc mắc. Anh đi làm ăn xa, chỉ muốn về nước lấy vợ, không thích lấy vợ ở bên nước ngoài. Ở xa, anh cũng chưa thực sự gặp được người ưng ý.
Chẳng lẽ trong đêm tân hôn tôi lại bỏ chạy nhưng ở lại đây tối nay, chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra với mình.(Ảnh minh họa)
Cho đến ngày gặp tôi, anh như bị trúng tiếng sét ái tình. Tôi khá xinh đẹp, dịu hiền, lại có công việc tốt. Anh đã cảm mến tôi ngay lần đầu tiên đó. Và cứ thế, chúng tôi hẹn hò. Sau nửa năm, tôi chính thức gật đầu lên xe hoa về làm vợ anh.
Những tưởng cuộc đời sẽ vẽ ra một trang mới, tôi sẽ được làm phu nhân của giám đốc, sống trong giàu sang. Nhưng cái đêm tân hôn định mệnh ấy thực sự khiến tôi sợ hãi.
Căn biệt thự nhà anh khá rộng. Chúng tôi chỉ ở tầng 1 và 2 còn tầng 3 không ai động đến. Hàng ngày có giúp việc đến dọn dẹp nhưng anh cũng không cho động vào. Ngày còn yêu nhau, anh đã dẫn tôi về đây đôi lần. Tôi để ý thấy thái độ của anh lúc chị giúp việc yêu cầu dọn dẹp khiến tôi có chút tò mò.
Đêm tân hôn, khi anh đã có vài chén rượu và đang vào trong phòng tắm ngâm mình, tôi đã thử đi lên. Tính tò mò không cho phép tôi dừng lại. Vừa mở cánh cửa phòng, bật điện lên, tôi hoảng hồn. Bên trong toàn là búp bê đồ chơi tình dục.
Tất cả được anh dựng ngay ngắn, khuôn mặt xinh đẹp không khác gì người thật. Chẳng biết anh sưu tập từ khi nào mà lại nhiều đến vậy. Tôi tò mò vào thử thì thấy trên mỗi con búp bê, anh còn ghi tên tuổi đàng hoàng. Không biết là anh đang mường tượng ra những cái tên ấy hay thực sự anh đã nghĩ từng trải qua với họ.
Tay chân tôi run lẩy bẩy không tin vào những gì mình vừa nhìn thấy. Tôi vội đóng cửa, bước chậm xuống phòng. Anh vẫn chưa ra. Trong phòng tắm, anh còn hát líu lo. Tôi vội thử mở ngăn tủ khóa của chồng thì phát hiện một món đồ chơi nữa.
Tự nhiên tôi thấy run sợ. Tôi nhớ lại câu nói anh từng nói với tôi khi yêu nhau. Anh nói chưa từng ăn nằm với cô gái nào. Anh cũng thề thốt hết điều để tôi tin anh thực sự là một gã trai hoàn toàn trong sáng. Nhưng nhìn những món đồ này liệu lời anh nói có giá trị hay không?
Chẳng lẽ trong đêm tân hôn tôi lại bỏ chạy nhưng ở lại đây tối nay, chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra với mình. Vì ham giàu, tôi giờ đây phải hứng chịu chuyện này? Liệu có phải anh là một gã bệnh hoạn hay anh thực sự chỉ là người giàu có thú vui "xa xỉ"?
Tôi giả vờ ngủ say, nằm li bì không động đậy ngay trong đêm tân hôn. Tôi còn vờ nôn mửa sau khi đã uống mấy ly rượu vang lúc chiều để trốn tránh anh. Sau khi anh ôm ấp không thấy tôi động tĩnh gì thì cũng đành... nhịn. Sáng hôm sau, tôi vẫn nở nụ cười tươi rói với chồng nhưng trong lòng có chút hoang mang. Liệu nên tiếp tục làm vợ anh hay từ bỏ? Tôi chỉ sợ mình vì ham giàu mà lấy phải một tay chơi?
Sau 2 lần gặp mặt, bạn gái chủ động tặng chiếc xe ô tô kèm theo một yêu cầu khiến tôi phải bỏ của chạy lấy người Loan rút xấp tiền ra đặt vào tay tôi nói là sẽ cùng tôi trải nghiệm khó khăn, miễn là đừng bỏ rơi cô ấy. Loan nói là có rất nhiều người đàn ông theo đuổi cô ấy nhưng ghét bỏ tất cả. Chỉ đến khi gặp tôi mới thấy yêu thật sự và mong tôi mở lòng cho cô ấy bước vào....