“Đi khách” xong, tôi còn phải trả thêm t.iền
Trước đây tôi sợ đông chạm vào đàn ông bao nhiêu thì bây giờ tôi thành thạo bây nhiêu.
Sô phân trớ trêu đã run rủi tôi tới con đường cùng và cuôi cùng tôi phải &’làm gái’ đê kiêm tiên nuôi thân. Tôi đã không còn biêt xâu hô khi phải tiêp khách và trơ trẽn trước cái nhìn của mọi người vê bô dạng của tôi. Có nhiêu người thì thào sau lưng tôi: “Nhìn là biêt hạng cave rôi”. Đúng, có lẽ, họ nhìn tôi thây đây mùi tiên và mùi đàn bà nông nặc. Họ tưởng tôi giàu có, lắm tiên vì &’quyên góp’ từ chông hay người yêu của họ. Nhưng đâu phải thê, tới tiên đê nuôi bản thân tôi còn chẳng đủ, vì thực chât tôi làm chỉ là đứa đi làm thuê, thâm chí làm không công cho khách.
Công viêc khiên tôi trở thành kẻ nghiên s.ex, và giờ đây, chỉ cân môt ngày không được &’gặp’ đàn ông là người tôi lại bứt rứt khó chịu. Dường như nó đã trở thành thói quen mà môi lân không có thì giông như kẻ nghiên đang đói thuôc vây.
Thê là, từ viêc được trả &’lương’ hâu hĩnh đê tiêp khách tôi đã tình nguyên không mặc cả nữa, khách muôn đưa bao nhiêu thì đưa. Thảm hơn là tôi phải cho khách thêm tiên và gạ gâm bằng được họ vui vẻ với mình. Bởi chỉ có họ mới khiên cho tôi cảm thây thoải mái, còn không, tôi sẽ khó chịu cả ngày vì không được gân gũi đàn ông.
Công viêc khiên tôi trở thành kẻ nghiên s.ex, và giờ đây, chỉ cân môt ngày không được &’gặp’ đàn ông là người tôi lại bứt rứt khó chịu. (ảnh minh họa)
Trước đây tôi sợ đông chạm vào đàn ông bao nhiêu thì bây giờ tôi thành thạo bây nhiêu. Dường như viêc này với tôi đã không còn quan trọng nữa, tôi đã quá vô cảm rôi và thực hiên nó giông như trách nhiêm, đói thì phải ăn mà thôi.
N.hục n.hã thay, tôi còn nhớ có lân cả ngày không có ai vào, mãi tôi mới có môt người nhưng họ không hay biêt tôi có thê &’tiêp’ họ nhiêt tình. Thê là tôi phải chủ đông đứng lên đê nghị, rôi đưa ra giá cực thâp. Thê nhưng người ta bĩu môi và bảo tôi &’nát’. Nhưng nén chịu đựng, tôi phải gạ gâm bằng được anh ta, và cuôi cùng tôi phải trả thêm tiên cho người ây, giông như họ đang phục vụ tôi chứ không phải tôi làm viêc đó. Cái thói quen cho t.iền người khác khi mình phục vụ họ đã trở nên thông lệ hơn. Tôi thường xuyên phải làm điều đó với những kẻ biết tôi bị nghiện &’chuyện ấy’. Và càng biết thì họ càng lui tới, thậm chí một cách thường xuyên cũng là để thỏa mãn cơn d.ục v.ọng của họ. Và đương nhiên, tôi không phải là người k.iếm t.iền nữa mà là công cụ để họ lợi dụng, nhưng tôi vẫn phải làm mà còn làm một cách nhiệt tình.
Cuôc sông bât hạnh đã đây tôi vào con đường này. Sẽ chẳng ai tin tôi trình bày, kê khô vê hoàn cảnh của mình nên tôi xin không nói ra đây những điêu đó. Chỉ mong ai đó hiêu được rằng &’môi cây môi hoa, môi nhà môi cảnh’, không phải ai cũng giông ai, môi người có môt sô phân và họ biêt khó lòng thoát ra được nên phải châp nhân dù trong lòng quá nhiêu đ.ớn đ.au.
Theo Eva