“Đi khách” tôi vẫn còn phải trả thêm tiền….
Trước đây tôi sợ đông chạm vào đàn ông bao nhiêu thì bây giờ tôi thành thạo bây nhiêu.
Sô phân trớ trêu đã run rủi tôi tới con đường cùng và cuôi cùng tôi phải &’làm gái’ đê kiêm tiên nuôi thân. Tôi đã không còn biêt xâu hô khi phải tiêp khách và trơ trẽn trước cái nhìn của mọi người vê bô dạng của tôi. Có nhiêu người thì thào sau lưng tôi: “Nhìn là biêt hạng cave rôi”. Đúng, có lẽ, họ nhìn tôi thây đây mùi tiên và mùi đàn bà nông nặc. Họ tưởng tôi giàu có, lắm tiên vì &’quyên góp’ từ chông hay người yêu của họ. Nhưng đâu phải thê, tới tiên đê nuôi bản thân tôi còn chẳng đủ, vì thực chât tôi làm chỉ là đứa đi làm thuê, thâm chí làm không công cho khách.
Công viêc khiên tôi trở thành kẻ nghiên sex, và giờ đây, chỉ cân môt ngày không được &’gặp’ đàn ông là người tôi lại bứt rứt khó chịu. Dường như nó đã trở thành thói quen mà môi lân không có thì giông như kẻ nghiên đang đói thuôc vây.
Thê là, từ viêc được trả &’lương’ hâu hĩnh đê tiêp khách tôi đã tình nguyên không mặc cả nữa, khách muôn đưa bao nhiêu thì đưa. Thảm hơn là tôi phải cho khách thêm tiên và gạ gâm bằng được họ vui vẻ với mình. Bởi chỉ có họ mới khiên cho tôi cảm thây thoải mái, còn không, tôi sẽ khó chịu cả ngày vì không được gân gũi đàn ông.
Công viêc khiên tôi trở thành kẻ nghiên sex, và giờ đây, chỉ cân môt ngày không được &’gặp’ đàn ông là người tôi lại bứt rứt khó chịu. (ảnh minh họa)
Video đang HOT
Trước đây tôi sợ đông chạm vào đàn ông bao nhiêu thì bây giờ tôi thành thạo bây nhiêu. Dường như viêc này với tôi đã không còn quan trọng nữa, tôi đã quá vô cảm rôi và thực hiên nó giông như trách nhiêm, đói thì phải ăn mà thôi.
Nhục nhã thay, tôi còn nhớ có lân cả ngày không có ai vào, mãi tôi mới có môt người nhưng họ không hay biêt tôi có thê &’tiêp’ họ nhiêt tình. Thê là tôi phải chủ đông đứng lên đê nghị, rôi đưa ra giá cực thâp. Thê nhưng người ta bĩu môi và bảo tôi &’nát’. Nhưng nén chịu đựng, tôi phải gạ gâm bằng được anh ta, và cuôi cùng tôi phải trả thêm tiên cho người ây, giông như họ đang phục vụ tôi chứ không phải tôi làm viêc đó. Cái thói quen cho tiền người khác khi mình phục vụ họ đã trở nên thông lệ hơn. Tôi thường xuyên phải làm điều đó với những kẻ biết tôi bị nghiện &’chuyện ấy’. Và càng biết thì họ càng lui tới, thậm chí một cách thường xuyên cũng là để thỏa mãn cơn dục vọng của họ. Và đương nhiên, tôi không phải là người kiếm tiền nữa mà là công cụ để họ lợi dụng, nhưng tôi vẫn phải làm mà còn làm một cách nhiệt tình.
Cuôc sông bât hạnh đã đây tôi vào con đường này. Sẽ chẳng ai tin tôi trình bày, kê khô vê hoàn cảnh của mình nên tôi xin không nói ra đây những điêu đó. Chỉ mong ai đó hiêu được rằng &’môi cây môi hoa, môi nhà môi cảnh’, không phải ai cũng giông ai, môi người có môt sô phân và họ biêt khó lòng thoát ra được nên phải châp nhân dù trong lòng quá nhiêu đớn đau.
Theo VNE
"Chỉ là ngủ với nhau thôi mà"
Tình yêu giống như hai người ngủ cạnh nhau, tỉnh dậy, ai cũng cần sống với cuộc đời mình.
Đêm hôm ấy Trang say rượu. Những cơn say thường khiến người ta quên đi cảm giác đau đớn trong hiện tại nhưng tỉnh dậy lại luôn cảm thấy mình mất mát nhiều hơn. Trang vùi mình vào trong rượu với hi vọng không còn đớn đau khi chia tay Tùng. Có thể Trang đã quên được mọi cảm giác nhức nhối nơi con tim trong đêm đó nhưng lại sẽ mất cả đời này để nhớ về đêm say rượu hôm nay.
Trang hẹn gặp Tùng, đó là lần hẹn gặp cuối cùng khi hai người còn yêu nhau. Tùng đã quyết định buông tay Trang dù cho tình yêu của hai người cũng đã kéo dài được hơn 3 năm. Tùng ra nước ngoài định cư theo ý nguyện của gia đình. Chuyến đi ấy sẽ không phải là điều gì quá gớm ghê nếu như Tùng cho Trang một cái hẹn. 3 năm, 5 năm hoặc lâu hơn thế Trang cũng không ngại. Chỉ tiếc là Tùng đã quyết định gạt Trang ra khỏi lịch trình cuộc sống của mình. Tùng nói không muốn làm Trang khổ vì phải sống trong chờ đợi. Chính Tùng cũng không biết ngày anh trở về anh có còn là mình không nữa nên anh không muốn Trang đợi. Thời gian có thể không là gì với Trang nhưng nó chỉ có ý nghĩa khi người đàn ông mà Trang chờ đợi vẫn là người yêu cô như thủa nào. Còn ở đây, chính Tùng cũng không biết anh sẽ còn sống với tình yêu này đến khi nào thì Trang đợi có ích gì?
Thời gian có thể không là gì với Trang nhưng nó chỉ có ý nghĩa khi người đàn ông mà Trang chờ đợi vẫn là người yêu cô như thủa nào. Còn ở đây, chính Tùng cũng không biết anh sẽ còn sống với tình yêu này đến khi nào thì Trang đợi có ích gì? (Ảnh minh họa)
Người ta vẫn thường nói rằng, điều đáng sợ nhất không phải là chờ đợi mà là không biết phải đợi đến bao giờ. Trang biết, Tùng nói điều đó đồng nghĩa với cuộc tình này đã chấm dứt. Chỉ là anh muốn dùng một cách khác khiến cô bớt đau hơn mà thôi. Trang đã không thể níu kéo Tùng bởi vì cô biết giấc mộng nơi trời tây đó là khao khát cả đời của anh. Vì nó, anh sẵn sàng đánh đổi cái gọi là tình yêu. Như thế khi cô bất chấp mọi điều để níu kéo anh, chẳng phải cô đang tự nhận về mình sự thất bại.
Trang đau khổ tột cùng khi Tùng quyết định buông tay. Nhưng rồi cô cũng phải chấp nhận với sự thật đó. Đêm hôm ấy Trang hẹn gặp Tùng cũng là để tạ từ cuộc tình mà bao năm qua cô nâng niu, gìn giữ.
Hai người gặp nhau ở một quán rượu. Trang uống và nước mắt cứ không ngừng rơi. Suốt cuộc hẹn hò lần cuối đó Tùng không nói gì ngoài 3 từ: "Anh xin lỗi". Mỗi lần anh nói thế Trang lại cười, mặc cho nụ cười đó kèm theo những hàng nước mắt lăn dài. Cô hận anh đã bỏ cô lại một thì hận chính mình đã không thể ngừng yêu người đàn ông này mười. Nếu Trang không yêu chân thành, nếu Trang không trao trọn con tim, không đặt Tùng lên vị trí không gì có thể thay thế thì có lẽ ngày hôm nay Trang đã không đau khổ đến như vậy.
- "Hãy nói cho em biết làm thế nào để có thể tàn nhẫn được như anh?"
Trang vừa uống rượu vừa chất vấn người đàn ông đã bỏ rơi mình. Tùng nắm chặt lấy bàn tay Trang để nói lời xin lỗi. Ngoại trừ điều đó, Tùng không còn giải thích gì thêm nữa. Sau đêm nay, mỗi người sẽ sống với cuộc đời riêng của mình, sẽ không còn sự hiện diện của người kia trong mỗi dự định, mỗi kế hoạch nữa. Hai người sẽ chia tay thực sự.
Đêm cuối ấy Trang đã dâng trọn những gì quý giá nhất của mình cho Tùng. Cô không biết mình làm thế vì men rượu hay vì trong lòng cô mong muốn như vậy.Trang không hối hận vì đã yêu Tùng, ngay cả bây giờ, khi Trang sắp trở thành một cô gái bị thất tình cô cũng không hối hận. Điều quan trọng với Trang chính là cô đã yêu thật sự, yêu chân thành. Cô đã yêu một tình yêu đáng để trân trọng. Vậy thì có điều gì để Trang phải hối tiếc đâu.
Tình yêu của mình những năm tháng qua cũng giống như hai người nằm cạnh nhau ngủ. Giấc ngủ có thể dài, có thể ngắn, mỗi người có thể mơ về những điều tốt đẹp hoặc gặp ác mộng nhưng dù có thể nào thì chúng ta vẫn phải tỉnh dậy và sống với hiện tại. (Ảnh minh họa)
Với nhiều người, Trang có thể sẽ là một cô gái quá ngốc nghếch khi trao tặng Tùng điều quý giá đó khi mà anh ta đã thẳng thắn bày tỏ không còn tiếp tục yêu cô thêm nữa. Nhưng với Trang, tình yêu chẳng có gì gọi là đúng sai, chỉ cần con tim muốn thế thì sẽ làm. Cũng có thể nhiều người nghĩ Trang lên giường với Tùng vì cô quá say nhưng chỉ có mình Trang hiểu, cô đã làm vậy vì đó là tâm nguyện của cô.
Trang không phải là người con gái cuối cùng trong cuộc đời Tùng nhưng cô tin cô sẽ là người con gái anh nhớ suốt cuộc đời này và vì thế mà dằn vặt. Những gì đã qua giữa hai người vĩnh viễn không bao giờ là vô nghĩa.
***
Trang và Tùng tỉnh dậy trong nhà nghỉ. Cả hai nhìn nhau bằng ánh mắt vô hồn. Tùng lắp bắp nói một lời xin lỗi với Trang. Nhưng cô gái trẻ ấy lại bình tĩnh hơn so với những gì Tùng nghĩ:
- "Có gì đâu mà xin lỗi, chỉ là ngủ với nhau thôi mà. Tình yêu của mình những năm tháng qua cũng giống như hai người nằm cạnh nhau ngủ. Giấc ngủ có thể dài, có thể ngắn, mỗi người có thể mơ về những điều tốt đẹp hoặc gặp ác mộng nhưng dù có thể nào thì chúng ta vẫn phải tỉnh dậy và sống với hiện tại. Em và anh, chỉ đơn giản là chúng ta ngủ với nhau thôi".
Theo VNE
"Tôi có lấy anh cũng chỉ vì biết ơn" Gần 10 năm qua, anh chỉ biết mình tôi, lo cho tôi một cuộc sống tốt đẹp nhưng tôi không yêu anh. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều trước khi viết những dong này. Tim tôi đau lắm, trong đầu tôi ngổn ngang những suy nghĩ mà tôi không biết phải lựa chọn điều gì cho cuộc đời mình. Chấm dứt với anh...