Đi khách sạn nhưng không ‘vượt rào’
Cứ 1 lần/tuần, mình và anh vào khách sạn vì anh muốn ôm mình ở nơi không có người.
Xin hãy cho mình một lời khuyên, một lời trách móc hoặc nhiều hơn nữa để mình có thể quay lại. Mình học kinh tế khô cứng lại tệ văn học nên mình xin tóm tắt ngắn gọn câu chuyện của mình như sau, mong các bạn thông cảm đọc và cho mình lời khuyên. Cảm ơn các bạn nhiều lắm!
Mình là sinh viên năm cuối, nhà thành phố. Người yêu mình làm thuê cho ba mình, ăn chơi (hút thuốc, cờ bạc, nhậu nhẹt). Khi yêu mình, anh ấy đã bỏ được cờ bạc, nhậu nhẹt. Mình yêu anh vì có cảm tình, ngoại hình hơn mình và có lẽ thực sự do mình lúc đó chưa nghĩ gì xa xôi, yêu thì cứ đồng ý để tìm hiểu. Sau đó, mình phát hiện ra anh ta đã sống chung với người con gái khác hai năm như vợ chồng, từng có thai và đi phá. Lúc tán tỉnh mình thì chưa chia tay.
Mình thấm thía sự giả dối, đau khổ nên quyết định chia tay. Anh ấy xin lỗi và nói đủ điều rằng quá khứ đã qua, anh rất hối hận và giờ yêu mình, chỉ cần có mình. Mình nghĩ tới những lời nói của người xung quanh, mình có học, có tương lai, nhà đàng hoàng còn anh thì ăn chơi, tại sao lúc đầu anh ta lại tiếp cận mình khi vẫn còn yêu đương cô gái kia? Mình đinh ninh chia tay nhưng lúc đó, anh đã xin một cơ hội làm lại con người mới. Anh quyết định về quê học nghề, chờ mình ra trường. Anh còn bảo mình hãy chờ anh, chờ một con người mới của anh.
Video đang HOT
Nhưng đến khi anh quyết định xa mình, về Đà Nẵng thì mình lại thấy thiếu vắng. Mình thấy hình như tình yêu của mình đã không thể dùng lý trí để lấn áp con tim. Một phần mình yêu anh, phần vì anh biết cách chiều mình và mình thích cảm giác bên anh ấy. Có lẽ mình là một con nhỏ hư hỏng. Mình thú thật là khi đi chơi, anh ấy hôn mình, âu yếm mình, nhiều lần ngỏ ý vào khách sạn và mình đều từ chối dứt khoát. Thế rồi nhiều lần đi chơi, anh ấy cứ muốn và hứa không làm gì mình, chỉ muốn hôn mình nơi không có người nên mình đồng ý.
Mình biết mình sai, hư hỏng, đáng trách, có lẽ vì ham muốn. Vào khách sạn, anh hôn người mình nhưng không hề làm “chuyện đó” vì mình không đồng ý. Anh ấy cũng kiềm chế và chỉ bảo anh bức xúc nhưng chỉ làm khi mình tự nguyện thôi. Rồi cứ thế, 1 lần/tuần, mình lại vào khách sạn. Có vẻ như không dừng lại được nhưng chưa bao giờ làm chuyện ấy. Nhiều lúc nghĩ mình thật chẳng ra gì, mình tự coi thường bản thân, coi thường cái ham muốn quái ác của mình. Mình đưa đến một kết luận rằng dường như mình tiếp tục mối quan hệ này vì mình muốn đi chơi vào những ngày cuối tuần, sau khi học tập mệt mỏi và vì muốn cái “ham muốn” kia. Hậu quả mình thấy trước mắt là kết quả học tập của mình không được tốt như trước đây. Mình hối hận, nhiều lần muốn chia tay nhưng lại thôi, cứ tiếp tục và mình đã quy định giờ giấc với anh về việc điện thoại, nhắn tin, đi chơi để không ảnh hưởng việc học. Kế hoạch là thế mà cũng chẳng thay đổi được bao nhiêu.
Đỉnh điểm của sự việc là mới dịp Noel này, anh vào thăm mình, thuê ở khách sạn và không cho ai biết. Thế là mình cứ sáng qua tới trưa về và chiều lại ở đến 9h tối. Làm gì thì các bạn cũng biết, như mọi lần anh ấy hôn mình. Nhưng hôm qua là ngày anh ấy về và anh ấy đòi quan hệ. Mình không đồng ý nhưng rồi mình đã cuốn trong sai lầm khi để mặc cho tất cả. Tuy nhiên, anh không làm được gì vì thực ra mình cũng không muốn nên đã kêu đau và nói không thể. Mình đòi dừng lại thì anh cũng thôi nhưng bảo đang rất bức xức trong người, mình phải giải quyết cho anh ấy. Anh bảo quan hệ bằng miệng. Mình thấy thật kinh khủng nhưng cuối cùng cũng làm. Nhưng giờ thì mình thấy run sợ cái cảnh tượng ấy. Mình tự hỏi đang làm gì với anh ta vậy chứ?
Anh quá từng trải trong việc quan hệ, nhiều khi mình cảm thấy hụt hẫng vì rằng anh từng làm “chuyện đó” với người phụ nữ khác. Anh về quê và nói mình hãy chờ anh và anh cũng chờ mình. Tới tháng 5 năm sau, anh sẽ học xong và quay lại với mình, sẽ luôn bên mình, hứa hẹn khi mình ra trường sẽ cưới luôn. Quan điểm của mình từ đầu là ra trường làm hai năm, phụ giúp gia đình mới nghĩ tới chuyện của riêng mình. Thế mà mình đã chạm tới “giới hạn” với một người chưa hoàn toàn tin tưởng và xác định một tương lai rõ ràng.
Mình đã suy nghĩ và muốn thẳng thắn với anh. Mình không muốn tiếp tục sai lầm. Tương lai không đoán trước được, liệu anh có thực hiện được lời hứa? Mình nghĩ mình sẽ dừng lại, dừng lại những sai lầm và ham muốn. Chắc chắn mình sẽ buồn khi không có anh vì nếu nói không có tình cảm là mình đang lừa dối bản thân. Lúc nào anh cũng làm theo ý mình và làm mình vui. Mình dường như chỉ sống cho hai người và chỉ có hai người, không nghĩ đến ngày mai sẽ thế nào? Giờ mình muốn dừng lại và mong các bạn cho mình một lời khuyên làm gì bây giờ là đúng đắn. Các bạn hãy trách mình nhưng mong các bạn hãy đặt trường hợp một người như mình và cho mình một phương án.
Theo VNE
Anh đùa với tính mạng mình hay là tình yêu của tôi?
Tại sao anh phải nói dối là đang làm phẫu thuật trong bệnh viện để tôi lo lắng trong khi anh đã hết yêu tôi?
Tôi và anh quen nhau do tình cờ nhắn tin lộn số. Chúng tôi đã tìm được sự đồng cảm với nhau. Lúc đầu khi anh ấy ngỏ lời yêu, tôi đã không đồng ý vì cho rằng anh giả dối. Nhưng rồi ngày tháng dần trôi, tôi dần dần nhận ra rằng mình đã yêu anh mất rồi. Và tình yêu của chúng tôi đến nay cũng đã được hai năm. Dù là hai đứa ở hai nơi cách xa nhưng tôi luôn yêu anh và tin là tình cảm anh dành cho tôi cũng đong đầy như vậy.
Nhưng khoảng ba tháng gần đây, đột nhiên, anh ấy thay đổi hẳn. Nếu là trước đây thì mỗi ngày anh đều nhắn tin và điện thoại cho tôi đều đặn. Còn bây giờ thì cả tuần cũng không thấy anh điện thoại hay nhắn tin dù chỉ là tin nhắn chúc ngủ ngon vào mỗi tối như trước đây. Tôi bắt đầu sợ và đã suy nghĩ rất nhiều liệu anh đã quên mình chăng? Hay anh đã có người khác rồi? Và còn rất nhiều câu hỏi khác nữa. Cuối cùng tôi quyết định điện thoại để hỏi anh cho rõ ràng mọi chuyện. Nhưng anh không bắt máy. Có khi bắt máy thì bảo là bận không thể nhắn tin hay điện thoại cho tôi được. Anh mong tôi. Tôi im lặng nhưng thật sự trong lòng đang rất sợ. Có lẽ anh đã hết yêu mình nhưng lại không muốn thấy tôi đau khổ nên mới tránh né mình như vậy.
Tôi vẫn luôn nuôi một niềm hy vọng rằng anh vẫn còn yêu tôi. Chẳng qua dạo này anh bận nên không quan tâm tôi nhiều như trước thôi. Nhưng những ngày tháng lo sợ ấy cứ tiếp tục diễn ra và tôi thì ngày càng mất niềm tin vào anh hơn. Tôi một mình đi xe gần 200 km để được gặp anh, để níu kéo tình yêu nơi anh, dù đó là nơi tôi chưa đặt chân đến. Nhưng thật thất vọng. Sau năm lần hẹn gặp, anh chỉ gặp tôi duy nhất một lần và chỉ vỏn vẹn trong 15 phút. Điều làm tôi đau lòng hơn là ngay cả khi tôi chủ động hẹn gặp nhưng anh lại lỡ hẹn chỉ với một lý do "Anh bận". Tôi ra về với sự thất vọng tột cùng.
Chúng ta chia tay anh nhé! Đó là câu duy nhất mà tôi nghĩ được trong giây phút này. Anh không nói gì, chỉ im lặng rồi gác máy. Tôi đã khóc. Khóc như chưa bao giờ được khóc. Đau lắm. Đau thật nhiều. Dù biết là không thể trở lại như xưa nữa nhưng con tim vẫn không nghe lời. Vẫn cứ đau, vẫn cứ nhớ anh.
Bẵng đi một thời gian, vào một đêm khuya, tôi nhận được một tin nhắn "Hai tiếng nữa anh sẽ làm phẫu thuật. Anh yêu em". Tôi đã hốt hoảng khi đọc được dòng tin nhắn ấy. Là anh. Chính là anh. Nhưng sao lại như vậy? Sáng hôm sau tôi đã điện thoại lại cho số điện thoại lạ ấy và một cô gái trả lời điện thoại của tôi. Cô ấy bảo là chị bà con của anh. Chị bảo anh không sao cả, vẫn bình thường và vẫn đi làm. Ngay lập tức tôi điện thoại cho anh. Anh vẫn không nghe máy. Anh chỉ nhắn lại một tin "Anh đang ở bệnh viện không thể nghe điện thoại được". Anh nói dối thế để làm gì khi đã không còn yêu tôi nữa. Tôi thật sự không biết phải làm thế nào nữa. Suốt hai năm yêu nhau tôi cứ nghĩ mình đã thật sự hiểu anh nhưng giờ đây tôi không thể hiểu được anh đang nghĩ gì.
Theo VNE
Yêu nhầm... tên Sở Khanh Đừng mải mê chạy theo trò chơi thả mồi bắt bóng để rồi cuối cùng, mình chỉ nhận được nỗi cô đơn. Tôi 27 tuổi nhưng còn đang đi học trên thành phố. Tôi quen Khang được 3 năm rồi và tình cảm ấy rất tốt đẹp. Cho tới tận giờ, tôi vẫn tin chắc rằng trên cuộc đời này khó có người...