Đi du lịch hơn chục ngày trời về, tôi thấy chồng bị viêm họng hạt bất thường liền kiểm tra camera thì thấy cảnh tượng kinh hoàng
May sao nhờ chiếc camera ghi lại cùng lời kể của hàng xóm thì tôi mới biết chuyện gì đã xảy ra trong thời gian mình vắng nhà.
Khoảng cách thế hệ gây ra mâu thuẫn trong gia đình là chuyện muôn thuở và khó tránh khỏi. Điều quan trọng là mỗi thành viên cần mở lòng, thấu hiểu cho nhau và cùng giải quyết những khúc mắc. Ấy vậy nhưng có vẻ mẹ chồng tôi là mẫu phụ nữ quá cổ hủ, bảo thủ và mất đi khả năng lắng nghe người khác. Chính bởi thế nên bà chẳng ưa gì tôi.
Về cá nhân mình, tôi tự nhận thấy mình là tuýp người hiện đại nhưng không phải kiểu con dâu vô tâm. Tôi vẫn gửi tiền tiêu vặt hàng tháng cho đôi bên nội ngoại, nhiều chuyện trong gia đình lo chu đáo kể cả khi tôi còn rất trẻ. So với các chị dâu khác, tôi kém họ có khi đến hơn 1 con giáp.
Lấy chồng được năm rưỡi, chúng tôi chưa có con, lại thêm một điều làm mẹ chồng rất trăn trở. Tôi biết bà mong ngóng cháu bế bồng nhưng bản thân mình chưa sẵn sàng để đón nhận một sinh linh mới trên đời. Hơn nữa, tôi còn là một biên tập viên báo chí, công việc cũng hay đi đi lại lại các nơi để lấy cảm hứng, làm phóng sự… nên mang thai ở thời điểm này có hơi mạo hiểm. Nó cũng sẽ đồng nghĩa với việc tôi phải nghỉ thai sản khi tuổi nghề chưa nhiều. mai mốt quay lại, vướng bận con cái thì hành trình thăng quan tiến chức hẳn sẽ áp lực lắm.
Mặc dù mẹ chồng không ưa con dâu như tôi nhưng vì tôi là một người cá tính mạnh nên có lẽ bà cũng chưa bắt nạt được nhiều. Mãi cho tới gần đây, một sự việc xảy ra khiến tôi cảm thấy ức đến nghẹn họng.
Sau khi tình hình dịch Covid-19 lắng xuống, mấy chị em đồng nghiệp công ty tôi tổ chức đi du lịch xa nhà vài hôm. Đồng thời, chúng tôi còn định bụng sẽ cố gắng khám phá thật nhiều vùng đất mới để thêm tư liệu viết bài. Dẫu sao chúng tôi cũng đảm nhiệm mục đời sống, nếu không đi thực tế nhiều sẽ khó mà đem lại giá trị hay ho cho độc giả. Chính bởi vậy, tôi coi chuyến đi này vừa là nghỉ dưỡng vừa là công tác.
10 ngày du lịch tưởng dài nhưng trôi qua cũng trong chớp mắt. Tôi hào hứng vì chuyến đi này đã đem lại quá nhiều thứ hay ho. Đồng thời, tôi còn nghĩ cho những người ở nhà và mua nhiều quà về liên hoan. Từ đồ ăn đặc sản cho tới quà lưu niệm chẳng thiếu thứ gì.
Về đến nhà, tôi thấy anh ra đón mình nhưng ho nhẹ. Buổi tối, anh còn pha nước muối súc miệng, thậm chí lúc ăn đặc sản tôi mua lại nhăn nhó tỏ vẻ khó chịu. Hỏi ra thì biết anh bị đau họng. Tôi bỗng thấy là lạ. Trước giờ chồng tôi là một người cực kỳ cẩn thận, chăm sóc sức khoẻ bản thân rất tốt, nhiều khi đến chính tôi còn thấy ghen tị. Hơn nữa, anh bảo những ngày qua anh chỉ ở nhà, tức là không phải ra ngoài nhậu nhẹt cùng bạn bè, vậy tại sao lại bị viêm họng hạt như thế?
Với bản tính đa nghi, tôi lén kiểm tra camera theo dõi . Thực ra camera này tôi đã lắp đặt nhưng không cho một ai biết. Cũng may chẳng người nào phát hiện vì camera khá nhỏ, mắt thường không để ý tới. Quả thật là chồng tôi toàn ở nhà những lúc không phải thời gian đi làm. Nhưng đáng nói là sự xuất hiện dày đặc của mẹ chồng. Bà thường không mấy khi qua nhà tôi. Vậy mà trong những ngày tôi đi du lịch, mẹ rất hay đến. Thậm chí, trong camera tôi còn thấy hình như mẹ chồng lẫn chồng cãi cọ nhau rất nhiều. Tiếc thay camera chỉ xem được hình chứ không nghe thấy tiếng.
Dù vậy, tôi vẫn ngấm ngầm không nói cho chồng biết. Hôm sau, tôi mang đồ du lịch sang cho hàng xóm thì mới biết nguyên do của việc cãi cọ. Chị ở nhà kế bên khá thân thiết đã kể tôi rằng mẹ chồng lẫn chồng tôi lớn tiếng với nhau và ai ở gần cũng nghe thấy.
Video đang HOT
Hoá ra, mẹ chồng bắt chồng tôi ly hôn mọi người ạ! Bà bảo tôi là đứa con dâu không yêu chồng, không cố gắng mang thai mà chỉ hứng lên là đi du lịch chẳng đoái hoài người nhà. Chồng tôi vì yêu tôi và rất bất bình với mẹ nên đã cãi lớn giọng. 10 ngày tôi du lịch xa nhà, ngày nào mẹ chồng cũng đến, dẫn tới việc chồng tôi gắng gượng hét, la. Hậu quả là anh đã mắc chứng đau họng, thậm chí cơ thể mệt mỏi do không được nghỉ ngơi mà liên tục bị gây sức ép.
Nghe xong chuyện, tôi cảm thấy căm phẫn mẹ chồng vô cùng. Vì sao bà lại muốn xen vào cuộc sống hôn nhân của tôi chứ? Được, lần này tôi sẽ phải làm cho ra nhẽ. Mọi người thử cho tôi xin những lời khuyên xử trí chuyện này êm đẹp mà vẫn khiến mẹ chồng tâm phục khẩu phục với…
Bí mật trong những cuốn sách bố tặng tôi dịp sinh nhật
Giây phút người đàn ông mà tôi gọi là bố, gắng gượng hơi thở cuối cùng nói: 'Tha lỗi cho bố nhé, bố xin lỗi con!' là lúc tôi biết nỗi đau này sẽ ghim sâu vào tim mình mãi mãi.
Tôi năm nay 25 tuổi, có một chị gái lớn hơn 5 tuổi. Bố và chị gái không nói làm gì, chỉ có mẹ thì tôi không rõ bà ấy so với bức ảnh trên bàn thờ có gì khác nhau không.
Nghe ông ngoại kể lại rằng mẹ tôi mất vì băng huyết khi sinh tôi. Trong cơn nguy kịch, bỏ qua hết sự khuyến cáo của bác sĩ rằng giờ chỉ được chọn 1 trong 2, 1 là cứu mẹ bỏ con, 2 là cứu con bỏ mẹ, mẹ tôi vẫn nhất quyết giữ tôi lại, chẳng tiếc mạng sống của chính mình.
Tôi lớn lên với những lần đi bú trực, ăn ké, được nghe những lời nói dối đầy cổ tích:
"Dì ơi, mẹ cháu đang ở đâu thế ạ? Sao không về ôm cháu?
Mẹ cháu đang bận đi giúp đỡ những người nghèo ở tít ngoài biển cơ, cháu phải ngoan thì mẹ cháu mới về".
Tôi dần lớn lên, dù còi cọc thiếu hơi ấm mẹ nhưng tôi vẫn là một đứa trẻ ngoan, ít nhất là đến năm 15 tuổi, trước khi tôi được biết sự thật đằng sau sự ra đi của mẹ mình.
Dì nói với tôi, khi mẹ tôi đang chênh vênh bên bờ vực giữa sự sống và cái chết thì bố tôi lại đang đi nhậu với đám bạn cũ lâu ngày không gặp. Ngày tôi chào đời cũng là ngày ông ngoại từ mặt bố, ông đánh cho bố một trận coi như lần cuối cùng nhân nghĩa với nhau.
Mặc dù bố tôi đã ân hận, ông nhất định không chịu đi bước nữa mà quyết chí làm ăn để nuôi hai chị em tôi, nhưng tôi vẫn luôn có thành kiến với bố. Tôi luôn cho rằng vì bố mà tôi không có mẹ.
Ảnh minh họa
Lên cấp 3, tôi thi đỗ trường trên thành phố nên quyết định ở kí túc xá, một năm chỉ về có 3, 4 lần trong những ngày lễ. Dù ít ỏi nhưng chưa lần nào tôi với bố có thể ngồi xuống nói với nhau một câu chuyện tử tế. Mà cứ về nhà là tôi đóng cửa lầm lì ở trong phòng hoặc ra ngoài tụ tập bạn bè.
Sinh nhật năm nào của tôi, bố cũng tặng một cuốn sách. Nhưng tôi chẳng thích đọc sách, cũng chẳng thích bố tôi nên quà tặng ấy tôi chưa từng mở ra xem. Rồi càng ngày khoảng cách giữa tôi và bố lại càng lớn dần.
Năm 19 tuổi, tôi ra thủ đô học đại học, tôi bị cuốn đi bởi cái xa hoa, nhộn nhịp nơi này, đâm đầu vào những cuộc vui với bạn bè mà quên đi người bố ở quê. Những cuộc điện thoại hiếm hoi mà tôi chủ động gọi về cho bố chủ yếu là để xin tiền.
Rồi sau đó tôi đi làm thêm, có thu nhập ổn định, những cuộc điện thoại ấy cũng chẳng còn nữa.
Tôi còn nhớ cái Tết đầu tiên không về nhà. Mặc cho người thân nội, ngoại phát bực lên khi gọi điện giục tôi về mà tôi chỉ đưa lí do rằng: "Tiền làm thêm dịp Tết tăng gấp 4,5 lần ngày thường". Mấy bà hàng xóm lắm điều còn nói tôi: "Tưởng đi học ở thủ đô là giỏi, hóa ra lên đó chỉ học được cái thói ham tiền, không coi người thân ra gì".
Nhưng sự thật là tôi chỉ đang cố tìm cách thoát khỏi bố mình, tôi không muốn nhìn thấy ông ấy. Mà thật kì lạ, bố tôi cũng không gọi điện cho tôi...
30 Tết, khu mua sắm chật cứng người. Trông ai cũng bận rộn với một danh sách dài những đồ cần phải mua, vợ thì cau mày, gắt gỏng, chồng thì khệ nệ xách một đống đồ theo sau; thi thoảng có gia đình dẫn theo con nhỏ, lũ nhóc cứ lăng xăng ngó nghiêng nhìn đến là hoa mắt.
Đi làm từ sáng sớm, ngước nhìn đồng hồ thấy 20h30, tôi lẩm bẩm: "Chưa đầy 4h nữa là đến giao thừa rồi!" Lúc này, tôi đã thấm mệt với cái bụng rỗng ồn ào.
22h15, tôi nhận một cuộc điện thoại, từng lời nói như sét đánh ngang tai:
"Phải số máy của H. không? Ông T., bố cậu đang cấp cứu tại bệnh viện V.Đ. Cậu tới ngay!
Sao ông ta lại bị tai nạn? Sao lại là tai nạn ở Hà Nội? Chuyện gì đang xảy ra vậy?..."
Hàng tá câu hỏi nảy ra trong đầu và đôi chân cứ chạy. Vội vàng đạp số con xe máy cũ mèm, tôi phi thẳng đến bệnh viện mặc cho dòng người kia đang hân hoan chờ đón giao thừa, còn nước mắt tôi cứ thế rơi lã chã.
Tới nơi, bác sĩ chỉ nhìn tôi lắc đầu và nói: "Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức. Cậu vào nhìn mặt bố lần cuối đi, từ lúc vào đây ông ấy chỉ đòi gặp cậu".
Tôi khóc nấc lên khi nhìn thấy bố tôi nằm trên giường cấp cứu. Tóc ông đã bạc, trán ông đã có nhiều nếp nhăn lắm rồi. Tại sao giờ tôi mới nhận ra rằng bố tôi đã già đến vậy? Tôi nắm lấy tay ông và chẳng biết nói gì ngoài hai từ xin lỗi "Con xin lỗi bố. Con xin lỗi vì sự vô tâm của con bấy lâu nay". Nhưng ông không trách tôi, ông chỉ cố gắng cười và nói với tôi rằng "Những quyển sách mà bố tặng con mấy năm qua con đều chưa mở ra đúng không? Hãy về và mở ra xem thử. Tha lỗi cho bố nhé, bố xin lỗi".
Rồi cứ thế ông từ từ nhắm mắt. Khoảnh khắc ấy, cả thế giới của tôi như sụp đổ, tôi cũng chẳng nhớ bằng cách nào mà tôi có thể trở về nhà, có thể làm đám tang cho bố. Sau khi mọi chuyện xong xuôi, tôi trở về ngôi nhà của mình, ngôi nhà mà bố tôi đã phải sống cô độc mấy năm qua khi chị gái tôi đi lấy chồng.
Giá mà tôi đọc những cuốn sách bố tặng sớm hơn... (ảnh minh họa)
Tôi tiến đến giá sách, lật mở từng cuốn sách mà bố tặng tôi. Đầu tiên là cuốn "Không gia đình", trong đó bố tôi có viết một lời nhắn ở bìa sách: "Gửi con trai của bố. Hi vọng con nhận ra rằng gia đình chính là điều tuyệt vời nhất mà mỗi chúng ta có được. Khi nào mệt mỏi hay cô độc thì hãy trở về nhà nhé! Bố yêu con rất nhiều!".
Cuốn tiếp theo là cuốn "Tuổi trẻ đáng giá bao nhiêu", bố tôi cũng để lại một lời nhắn: "Con trai à, bố hi vọng con hãy cố gắng sống có ích, đừng để tuổi trẻ của mình trôi qua lãng phí. Bố yêu con rất nhiều!".
Khi lật mở cuốn thứ ba thì mắt tôi đã nhòe đi rồi. Đây là cuốn mà bố tặng tôi vào sinh nhật gần nhất, khi tôi mới bước chân vào đại học, cuốn sách có tên "Ai rồi cũng qua - Để không hối hận".
Ở bìa sách bố tôi cũng để lại một lời nhắn: "Con trai à, con có bao giờ hối hận khi làm con trai của bố không? Riêng bố thì không bao giờ. Nếu con hỏi khoảnh khắc hạnh phúc nhất của cuộc đời bố là khi nào thì bố sẽ trả lời là khi con cất tiếng gọi bố đầu tiên. Năm nay con đã vào đại học, đây là số tiền mà bố đã tích cóp được từ lâu. Hãy dùng chúng vào những việc có ích con nhé! Bố yêu con rất nhiều!", và tôi tìm thấy chiếc phong bì kẹp ở trong đó.
Tôi khóc thật lớn...
Tôi chia sẻ chuyện riêng của mình chỉ là muốn nhắn nhủ đến mọi người rằng cuộc đời này ngắn lắm, đừng vì sự vô tâm của mình mà làm cho những người thân yêu phải buồn lòng.
Nếu bạn đang xa nhà, đừng vùi đầu vào công việc nữa, hãy nhấc máy lên gọi cho bố mẹ một cuộc điện thoại. Đừng tụ tập bạn bè nữa mà hãy tranh thủ những ngày nghỉ về với gia đình. Hãy yêu thương khi vẫn còn có thể yêu thương, mọi lỗi lầm đều có thể xóa nhòa bằng sự bao dung.
Người thừa quá nhiều "thứ này" sẽ khó tìm được 1 tri kỷ đích thực Người sống quá tính toán sẽ chẳng có nổi một người bạn chân thành. Bởi kết thâm giao chẳng thể thu được lợi lộc, thậm chí còn rước họa về mình. Sống "quá khôn khéo". Nói chuyện với người sống "quá khôn khéo", thoạt nghe qua giống như thể họ đang khen ngợi bạn, thế nhưng nghĩ sâu hơn một chút lại hóa...











Tiêu điểm
Tin đang nóng
Tin mới nhất

Khi tôi giàu, vợ ở bên, nhưng chỉ một lần không làm ra tiền đã khiến cô ấy lộ rõ bộ mặt thật

Sự xuất hiện của "vị khách không mời" trong tiệc sinh nhật chồng khiến tôi không nói lên lời

Dọn nhà chuyển đi nơi khác, tôi rơi nước mắt phát hiện bí mật đau lòng của người chồng quá cố

Lần nào gặp lại, người yêu cũ cũng cố làm tôi bẽ mặt chỉ vì tôi là người đã chứng kiến hết thảy quá khứ của anh

Tâm sự dằn vặt, đau xót của người phụ nữ lỡ... ngoại tình

Nhận được tin nhắn "cầu xin" từ người lạ, bạn trai vội vã chia tay tôi

Khi vợ bỗng trở thành 'người thứ ba': Sự thật cay đắng được vạch trần sau 12 năm chung sống

Ra mắt nhà bạn trai sắp cưới, thấy anh chồng tương lai, tôi bủn rủn buột miệng nói 5 từ khiến tất cả quay lại nhìn với ánh mắt đáng sợ

Sau khi nghỉ hưu, người thông minh cắt đứt quan hệ với 3 kiểu người để sống an yên

Người đàn ông lạ chỉ nói một câu, hôn nhân của tôi từ đó tan nát không thể cứu vãn

Bố mẹ vợ không chịu trông cháu nên chúng tôi chẳng dám sinh con

Một phút tham lam tình ban trưa với sếp nữ, tôi mất cả đời để sửa sai
Có thể bạn quan tâm

Lấy vợ cùng xóm, chàng rể tuần 3 lần bê mâm cơm sang ăn cùng bố vợ
Netizen
12:55:59 19/09/2025
Người trẻ stress công việc chớ chủ quan
Sức khỏe
12:44:13 19/09/2025
Có tiền là chưa đủ: 10 thứ bắt buộc phải xem kỹ trước khi mua nhà!
Sáng tạo
12:10:19 19/09/2025
Thứ trưởng Bộ Y tế cứu người gặp tai nạn trên cầu Nhật Tân
Tin nổi bật
11:53:45 19/09/2025
Ngày 19/9 bùng nổ vận may: 3 con giáp bước vào "ngày vàng" sự nghiệp thăng hoa, tình tiền đều vượng
Trắc nghiệm
10:50:01 19/09/2025
Hấp dẫn du lịch cộng đồng bản Ké
Du lịch
10:37:27 19/09/2025
Thu giữ 33 khẩu súng và hàng nghìn viên đạn từ nước ngoài về Việt Nam
Pháp luật
09:54:38 19/09/2025
Nữ minh tinh 47 tuổi là cao thủ mặc đồ thu đông, phụ nữ trung niên nên tham khảo
Phong cách sao
09:51:42 19/09/2025
4 mẫu quần jeans không bao giờ lỗi mốt, phụ nữ trên 40 tuổi mặc là đẹp nhất
Thời trang
09:48:40 19/09/2025
Brooklyn Beckham bị xóa khỏi phim tài liệu của mẹ?
Sao thể thao
08:43:42 19/09/2025