Đi du học xa để thử thách tình yêu
Tôi nghĩ 2 năm đủ dài để hai đứa cố gắng cho tương lai. Nhưng giờ tôi rất thương anh nên khó bước đi.
Tôi và anh quen nhau đã gần hai năm qua môt người bạn giới thiệu. Chúng tôi đã có tình cảm với nhau sau hơn một tháng nói chuyện qua điện thoại và cuối cùng chúng tôi hẹn gặp tại một nơi lãng mạn dành cho đôi lứa. Lần đầu gặp, tôi khá ấn tượng vì nhìn anh cũng khá bảnh trai, nói chuyện vui vẻ. Thế là chúng tôi chính thức yêu nhau.
Thời gian đầu, tình yêu cũng khá lãng mạn và anh quan tâm tôi nhiều lắm. Yêu nhau khoảng nửa năm thì tôi biết anh thường xuyên gặp khó khăn về tiền bạc mặc dù công việc anh khá ổn định. Có lẽ một phần do gia đình anh cũng khó khăn về kinh tế và anh còn phải lo cho đứa em đi học đại học. Còn tôi thì ngược lại. Tôi sinh ra trong một gia đình khá giả và chưa bao giờ phải nghĩ nhiều về tiền bạc. Anh vì tiền bạc mà thường xuyên không vui và đôi lúc còn làm tổn thương tôi bởi những cơn nóng giận vô cớ. Khi thấy tôi khóc thì anh nói do anh phải suy nghĩ nhiều vì tiền bạc nên anh mới như vậy.
Từ lúc quen anh tới giờ, tôi cũng phải suy nghĩ về tiền bạc rất nhiều và đôi lúc thấy mình mệt mỏi quá. Nhìn tụi bạn có người yêu được quan tâm, chăm sóc, được bạn trai dẫn đi sắm quần áo, tôi cũng hơi mủi lòng nhưng tôi nghĩ, được cái này thì mất cái kia. Tháng lương nào tôi cũng phụ anh để lo cho những khó khăn trước mắt vì tôi nghĩ khi không gặp khó khăn về tiền bạc nữa thì anh sẽ chẳng cộc cằn, nóng giận vô cớ. Nhưng đã gần một năm nay rồi, hầu như tôi thấy sự giúp đỡ của mình không thay đổi được gì. Anh vẫn gặp khó khăn, thậm chí vẫn phải mượn. Đôi lúc anh lại cáu gắt với tôi vì những chuyện không đâu, mặc dù anh vẫn quan tâm, lo lắng cho tôi.
Tôi đã dẫn anh về ra mắt gia đình. Ba mẹ tôi cũng không phản đối nhưng có vẻ không vui vì họ không muốn tôi phải làm dâu ở một nơi xa xôi. Tôi rất thương ba mẹ và anh, tôi cũng muốn có chồng khá giả một chút để ba mẹ tôi không phải lo, được nở mày nở mặt với họ hàng. Ba mẹ tôi đã mở cho tôi một hướng đi mới và họ cho tôi quyết định: “Tôi sẽ đi du học hoặc ở lại và có chồng”. Nhưng lúc này làm sao anh cưới tôi được trong khi bản thân anh còn lo không nổi. Anh nói tôi đợi anh thêm 2-3 năm nữa nhưng tôi thấy nó xa vời quá. Anh nói gia đình anh cũng khó khăn nên việc cưới xin chắc anh phải lo toàn bộ. Tôi thấy anh cũng cố gắng, cũng thương tôi nhưng vấn đề là sau hai năm, anh có thể cưới tôi được không? Hay vẫn như bây giờ và tôi lại phải chờ đợi tiếp? Nay tôi cũng đã 25 tuổi rồi.
Video đang HOT
Đôi lúc tôi nghĩ vì tình yêu, tôi sẽ chiến đấu tới cùng, sẽ ở lại cùng anh và tôi hy vọng một tương lai tươi sáng phía trước. Nhưng dường như có một mình tôi cố gắng, một mình tôi quan tâm anh nhiều. Hình như tôi thấy anh nghĩ cho anh nhiều hơn và ít khi nào anh nghĩ đến cảm xúc của tôi. Tôi cho anh mượn tiền và tháng nào tôi cũng không dám ăn dám mặc để dư một ít gửi về cho ba mẹ tôi vui. Tôi biết là anh cũng có suy nghĩ, anh cũng buồn nhưng có bao giờ anh nghĩ là tôi phải hy sinh cho anh nhiều đến mức nào không?
Có lẽ đến lúc tôi phải nghĩ cho bản thân tôi và ba mẹ tôi rồi, tôi sẽ đi du học 2 năm. Tôi nghĩ đây là khoảng thời gian đủ để tôi và anh suy nghĩ lại. Nếu còn yêu thương nhau, nếu anh nghĩ cho tôi nhiều hơn và anh có cố gắng dành dụm được cho tương lai hai đứa thì tôi sẽ trở về bên anh. Bây giờ tôi còn thương anh nhiều lắm. Nếu tôi nghe theo lời ba mẹ, rời xa anh để tìm kiếm một hạnh phúc khác nơi đất khách thì liệu tôi có phải hối hận vì đã “tham phú phụ bần” không?
Theo VNE
Mẹ dằn vặt vì tôi lấy vợ nhà nghèo
Những khi không có vợ ở bên, mẹ lại bảo nếu ngày xưa tôi lấy vợ thành phố, nhà có điều kiện thì được thêm mảnh đất.
Năm nay, tôi gần 30 tuổi. Tôi đã lập gia đình cách đây hơn 3 năm và hiện giờ có một cháu gái 2 tuổi. Cuộc sống của hai vợ chồng tôi tương đối hạnh phúc, tuy nhiên, có quá nhiều thứ tác động vào khiến cho chúng tôi cũng gặp muôn vàn khó khăn.
Trước khi lấy vợ, tôi cũng đã trải qua một vài mối tình nhưng đều không đi đến đâu cả. Những người tôi yêu thì không yêu tôi. Và ngược lại, những người yêu tôi thì tôi không yêu. Thế nên gần 25 tuổi đầu, tôi không có nổi một mối tình đúng nghĩa vắt vai, dù bản thân tôi và những người xung quanh đánh giá tôi không phải loại kém, con nhà tử tế, học hành đàng hoàng, ngoại hình cũng khá.
Ra trường đi làm mấy năm thì tôi gặp em, người mà tôi lấy làm vợ bây giờ. Ngay từ lần đầu gặp, tôi đã biết mình có cảm tình đặc biệt với em. Tôi thích em bởi em có vẻ đẹp rất quyến rũ, cách nói năng nhỏ nhẹ và phong thái diụ dàng, không kém phần sắc sảo. Tôi chủ động tấn công, chinh phục em. Nhưng em tỏ thái độ từ chối và nói hàm ý đã có người yêu rồi, không muốn tôi tiến xa hơn nữa. Sau một lần hiểu lầm, tôi và em cắt đứt quan hệ với nhau, dù trước đó vẫn coi nhau là bạn.
Bẵng đi một thời gian, tôi tưởng em đã lấy chông nên không còn nghĩ đến em nhiều nữa thì tình cờ một lần đi công tác, tôi gặp lại em. Khi gặp nhau, tôi và em không nói gì nhưng khi tôi đi rồi thì em lại nhắn tin hỏi han tôi. Lúc đó, tình cảm với em ngày xưa trong tôi trỗi dậy nên tôi tiếp tục nhắn tin qua lại với em. Sau đó một tháng, tôi ngỏ lời với em và được em nhanh chóng đồng ý. Yêu nhau được 3 tháng, em nói muốn tôi đưa em về ra mắt gia đình và thúc giục chuyện cưới xin. Tôi phân vân lưỡng lự nhưng muốn chiều lòng người yêu nên gật đầu đồng ý.
Khi tôi đưa chuyện ra bàn với gia đình, mẹ tôi và hai đứa em phản đối quyết liệt, còn bố tôi ngồi im, không nói gì. Mẹ tôi nói người yêu của tôi công ăn việc làm không ổn định, chỉ là nhân viên hợp đồng, lương tháng được có hơn triệu bạc, lấy về rồi biết bao giờ mới khá lên được. Hơn nữa, gia đình lại không cơ bản, bố mẹ đều ở quê làm ruộng. Trong khi gia đình mình đều là cán bộ công chức nhà nước, cũng thuộc diện có chức quyền, có danh tiếng, nhiều người biết, thông gia với nhà như thế liệu có hợp không?
Bố tôi bảo thời bây giờ ai còn để ý cái chuyện môn đăng hộ đối nữa. Nhưng mẹ tôi gạt phắt ngay, môn đăng hộ đối là một chuyện, nhưng sau này còn đi lại, ứng xử thế nào nữa mới khó. Hơn nữa, nếu người ta hỏi thì biết trả lời sao? Mấy đứa em của tôi thì hùa vào, đời thiếu gì gái mà phải đâm vào cái chỗ đấy. Tôi đuối lý không biết nói sao, chỉ bảo rằng nếu bố tôi phản đối thì tôi sẽ bỏ ngay. Bố tôi lặng im không nói gì.
Một thời gian sau, tôi đưa người yêu về ra mắt gia đình. Tại bữa cơm, trong khi bố tôi tỏ ra niềm nở tiếp đón em thì mẹ tôi tỏ thái độ ra mặt. Biết tính mẹ tôi từ trước nên em cũng không nói gì. Em bảo với tôi là vì yêu tôi, em sẽ chịu đựng tất cả. Và tôi tin tình yêu của hai chúng tôi sẽ vượt qua được sự ngăn cản của mẹ. Tôi nói với mẹ, nếu tôi không lấy cô ấy làm vợ thì tôi sẽ không bao giờ lấy người khác nữa. Mẹ tôi đành phải đồng ý. Trước ngày tôi cưới, mẹ nói, mẹ ngăn cản cũng là vì con chứ mẹ không có ác cảm, thành kiến gì cả. Nếu con đã quyết thì sau này sướng khổ thế nào con phải tự chịu, tôi nhất trí với mẹ nhưng có đôi chút phân vân trong lòng.
Gần đến ngày tôi cưới, bố mẹ tôi tất bật lo toan mọi thứ, từ sắm giường tủ, chăn màn đến đi mời đám cưới. Tôi an tâm nghĩ rằng mẹ tôi đã hoàn toàn chấp thuận chuyện của chúng tôi nên mới chu đáo như thế. Nhưng một lần tôi tình cờ nghe được mẹ nói với bố: "Con dại thì cái mang, sao con mình nó lại dại thế, gái đâu không lấy lại đâm đầu lấy con gái ở quê, đi mời đám cưới, người ta cứ hỏi con dâu ở đâu, làm gì, gia cảnh thế nào mà cứ đỏ hết cả mặt, không biết trả lời thế nào". Bố tôi gắt: "Cứ bảo là do con nó chọn". Tôi cũng đỏ mặt theo.
Sau ngày cưới, vợ tôi đã thể hiện mình là một người vợ, người con dâu đảm đang hết mực. Hết giờ làm, vợ tôi đều làm việc nhà rồi mọi thứ đâu ra đấy. Tôi nói với mẹ thấy con dâu đảm đang không? Mẹ bảo tôi là đứa nào về làm dâu mà chả thế. Công việc của vợ tôi vẫn vậy, chỉ là một nhân viên hợp đồng, lương mỗi tháng hơn triệu bạc. Tôi cho vợ đi học một lớp tại chức 5 năm, định bụng sau khi học xong sẽ xin cho vợ một chỗ làm khác. Nhưng dần dần, tôi mới biết một sự thực hiển nhiên là đại học chính quy còn thất nghiệp, huống hồ là tại chức. Chưa kể khoản lo lót để xin việc tận mấy trăm triệu đồng, tự dưng tôi thấy nản mà không dám nói ra với vợ. Tương lai của vợ tôi có lẽ vẫn chỉ muôn đời dậm chân tại chỗ.
Trái ngược với tôi, đám bạn thân chí cốt của tôi đều lấy con gái dân thành phố. Đứa không lấy con ông nào làm to thì cũng con nhà giàu, có công ăn việc làm ổn định. Mỗi lần nghe hội bạn kể chuyện vợ con, được bố mẹ vợ cho cái này cái nọ tôi không khỏi chạnh lòng. Bố mẹ vợ tôi nghèo nên làm gì có để cho các con. Lúc chúng tôi lấy nhau, bố mẹ vợ tôi may lắm mới gom góp được một chỉ vàng cho con gái làm của hồi môn. Một chỉ vàng lúc ấy chưa được 3 triệu đồng bạc. Trong khi mấy đứa bạn tôi được bố mẹ vợ cho mảnh đất, cái nhà, không thì ít nhất cũng được vài cây vàng. Có những đứa trước đây có gia cảnh kém xa tôi, giờ lấy vợ xong thì đổi đời, nay sắm cái này, mai sắm cái nọ, thể hiện ta đây hơn hẳn. Khi lấy vợ, tôi xác định lấy vợ là vì tình nghĩa chứ không phải vì tiền và dù thế nào thì tôi cũng chấp nhận.
Giờ đây, sau hơn ba năm chung sống, hai vợ chồng tôi vẫn hạnh phúc dù còn nhiều trắc trở. Mỗi khi không có vợ tôi ở bên cạnh, mẹ tôi đều nói nếu ngày xưa lấy con gái thành phố, con nhà có điều kiện thì giờ có phải có thêm được mảnh đất, được bố mẹ vợ cho cái này, cái nọ có phải đỡ khổ hơn không? Tôi đang gặp khó khăn về kinh tế nên những lời mẹ nói khiến tôi cảm thấy rất áy náy. Hơn nữa, suốt thời gian qua, tôi cảm nhận được sự bối rối, xấu hổ của bố mẹ tôi như thế nào mỗi khi có người hỏi về con dâu và về gia đình thông gia. Ngay cả chính bản thân tôi cũng cảm thấy xấu hổ khi người ta hỏi về vợ mình. Nhiều người nói bóng gió sau lưng tôi: "Cái nhà đấy như thế mà có con dâu kém quá" rồi này nọ.
Thực sự, tôi rất yêu vợ con tôi. Tôi thương cho gia đình nhỏ của mình. Nhưng những lời nói của mẹ, rồi dư luận của mọi người xung quanh khiến tôi vô cùng khó xử. Làm sao tôi có thể thoát khỏi được hoàn cảnh này? Làm sao tôi có thể thay đổi được suy nghĩ của mẹ tôi? Kính mong độc giả cho tôi lời khuyên, đừng nói tôi là thế này thế nọ vì thực sự tôi đang khổ tâm lắm.
Theo VNE
Bố mẹ giận tại vì tôi yêu em mồ côi Bố mẹ tôi là công chức, có địa vị nên sợ mất thể diện. Họ bảo sẽ từ chức, bỏ về quê nếu tôi cứ cố cưới em. Năm nay tôi 27 tuổi, là con trai lớn trong nhà. Tôi và em quen nhau từ ngày học đại học. Hai đứa chúng tôi bằng tuổi nhau. Sau khi đi làm được một năm,...