Đi dạy thêm để có cớ ngoại tình
5 năm qua sống với anh có với nhau đứa con trai lém lỉnh nhưng tình cảm của tôi vẫn như không. Tôi ở với chồng vì trách nhiệm với con và cũng vì không muốn phụ anh.
Bố mẹ hai bên gia đình bắt đầu ép chúng tôi cưới. (Ảnh minh họa)
Tôi kết hôn đã được 5 năm, chung sống với chồng từng ấy thời gian nhưng tôi không hề nảy sinh tình cảm được với chồng. Và tôi đã bắt đầu ngoại tình nhưng sao trong lòng tôi day dứt đến thế?
Trước đây, tôi và chồng tôi quen nhau cũng chỉ vì bố mẹ quen biết, bố mẹ anh thì giục anh lấy vợ, còn tôi thì cũng chưa có đối tượng nào sau khi chia tay người yêu cũ của mình. Tôi học sư phạm ra, chờ đợt thi công chức và chạy xin việc.
Video đang HOT
Bố anh giới thiệu anh với tôi nhân một lần gia đình tôi có giỗ. Anh cũng tốt nghiệp ngành sư phạm ra và đã đi dạy ở một trường tư. Tôi không biết anh có cảm tình với tôi thật không nhưng từ ngày gặp anh, anh đã chủ động tấn công tôi. Anh đến tận nhà xin phép bố mẹ đưa tôi đi chơi, lại còn nhiệt tình giúp đỡ gia đình tôi mỗi khi nhà có việc.
Anh là một người sống tình cảm, hiền lành, chu đáo, biết quan tâm tới gia đình, nhà lại có điều kiện khá giả. Có thể nói anh là hình mẫu lý tưởng của các chị em, nhưng tôi lại chẳng có cảm tình với anh. Tôi cứ lửng lơ con cá vàng, không tỏ thái độ ra mặt nên anh cứ nghĩ tôi kiêu, chảnh không thèm nhận lời yêu anh.
Lúc này, gia đình hai bên cũng biết chúng tôi hay đi chơi qua lại với nhau thì cũng ép cưới. Bố mẹ tôi cũng lo lắng cho cái “bom nổ chậm” trong nhà, từ khuyên răn đến đe nẹt tôi nên suy nghĩ nghiêm túc về tình yêu với anh “lấy người yêu mình chứ không nên lấy người mình yêu”. Một phần vì chán nản, một phần vì không muốn lẻ bóng một mình mãi nên tôi đành tặc lưỡi chấp nhận yêu và cưới anh.
Ngày cưới, nụ cười hạnh phúc tươi rói trên môi, anh nắm chặt tay tôi. Còn tôi không muốn làm anh và gia đình buồn nên cố gắng vui vẻ để đi mời rượu mọi người.
Cưới nhau về chúng tôi được cho ra ở riêng, vì dưới anh vẫn còn có em trai. Với những cô gái khác có thể sẽ là niềm hạnh phúc viên mãn, nhưng tôi lại thấy áy náy vì tôi cứ nghĩ khi lấy nhau về sẽ khắc nảy sinh tình cảm với anh. Nhưng tôi đã nhầm.
5 năm qua sống với anh có với nhau đứa con trai thông minh, ngoan ngoãn nhưng tình cảm của tôi vẫn như không. Tôi sống với chồng vì trách nhiệm với con, với gia đình, và cũng vì không muốn phụ tình cảm của anh.
Tôi tình cờ gặp người ấy trong một lần đi đưa con đi chơi công viên. Anh chủ động bắt chuyện với tôi trong khi con đang ngồi chơi đu quay. Anh cũng là người đàn ông có vợ nhưng vợ anh đã bỏ đi theo người tình mới giàu có hơn. Còn anh chỉ là người làm công ăn lương cho một công ty nhà nước.
Anh nói chuyện rất có duyên và có tính thuyết phục, suy nghĩ già dặn và trải đời hơn tôi rất nhiều. Anh tâm sự với tôi rất nhiều những chuyện đã xảy ra với anh. Từ đó tôi bắt đầu nảy sinh tình cảm với anh, ngày nào tôi cũng đưa con đi chơi lấy cớ để được gặp anh. Anh cũng mến tôi, anh cũng biết tôi đã có gia đình nhưng anh vẫn muốn gặp gỡ và nói chuyện với tôi. Tôi và anh bắt đầu hẹn hò lén lút với nhau, luôn tìm cách để hai chúng tôi có khoảng không gian riêng dành cho nhau nhưng may sao tôi vẫn chưa đi quá giới hạn của mình.
Tôi thường xuyên lấy cớ đi dạy thêm về muộn để đến gặp anh, con ở trường thì tôi bảo anh đón. Tôi bê trễ công việc gia đình để có thời gian ở bên người tình của mình. Mặc dù hẹn hò với anh ở địa điểm khá xa nhưng sao tôi cứ thon thót giật mình mỗi khi nhìn thấy một bóng dáng người tôi có thể quen.
Một lần, tôi đi hẹn hò với người tình về, tôi nhìn thấy chồng đang chơi với con trai rất hạnh phúc. Bỗng dưng tôi lại thấy đau nhói trong lòng, nước mắt chực rơi trên khóe mi. Anh quay lại nhìn thấy tôi đang đứng ở cửa, anh hỏi: ” Em đi đâu về sao không vào nhà, lại còn đứng đó khóc” anh buông con ra và đưa tay lau nước mắt cho tôi. ” Dạ không, em khóc vì hạnh phúc, vì có được một người chồng như anh”. Anh ôm tôi vào lòng, mà sao lòng tôi quặn thắt.
Tôi bật khóc khi nhìn hai bố con đang chơi đùa với nhau.
Tôi tự dằn vặt lương tâm mình khi nằm trong vòng tay chồng, tôi đã sai khi có ý nghĩ phản bội anh. Người chồng vẫn luôn yêu thương , tin tưởng tôi hết mực, chưa bao giờ một lần mắng nhiếc hay đánh tôi. Những lúc cả tôi và anh đều đi dạy về mệt nhưng anh luôn tranh làm việc nhà, bảo tôi cứ nghỉ ngơi đi, còn tôi thì cứ nghĩ trách nhiệm của anh là phải vậy vì anh yêu tôi hơn.
Tôi nhìn lại cuộc hôn nhân của mình, gia đình hạnh phúc của tôi là niềm mơ ước của bao cặp vợ chồng trẻ. Chúng tôi chưa bao giờ có những mâu thuẫn quá nặng nề, chồng vẫn luôn dành tình cảm trọn vẹn cho tôi. Ngày sinh nhật, ngày cưới, các ngày lễ trong năm chồng chưa bao giờ bỏ qua, mà luôn dành tặng tôi những điều bất ngờ.
Suy nghĩ kĩ lại, tôi biết không thể vứt bỏ gia đình mình, không thể vứt bỏ cuộc hôn nhân mà tôi đã có. Tôi đã sai khi có ý định ngoại tình, lừa chồng dối con.
Tôi quyết định chấm dứt mối tình vụng trộm với anh và quay trở về làm người vợ có trách nhiệm với gia đình, với chồng của tôi. Nhờ có anh mà tôi mới xác định được tình cảm thật sự của mình với chồng, tôi không biết rằng tôi đã yêu chồng nhưng lý trí tôi cứ cho rằng tôi sống với chồng chỉ vì trách nhiệm. Nhưng giờ tôi biết, con tim tôi không muốn phản bội lại người chồng của mình. Tôi dứt khoát để trở về làm tròn vai của người mẹ và người vợ vẫn còn được tin tưởng trong ngôi nhà này.
Theo Eva