Đi đánh ghen nhưng lại bị chồng chửi cho mất mặt
Tôi không ngờ kế hoạch đánh ghen của tôi đã bị chồng phát hiện, anh tới nơi và chẳng những không bênh tôi mà còn chửi tôi mất mặt.
Tôi phải nói luôn tôi là người không hay ghen tuông, đánh ghen là việc bất đắc dĩ. Nhưng rồi cuối cùng tôi đã phải làm cái việc mà nằm mơ cũng không nghĩ đến được.
Hai vợ chồng tôi lấy nhau được 6 năm và đã có một đứa con. Cuộc sống gia đình tôi cũng trôi đi êm đềm như bao gia đình khác, ngày ngày hai vợ chồng đi làm, chiều về đưa đón con rồi đi chợ nấu ăn, hôm nào bận rộn thì cả gia đình kéo nhau đi ăn rồi đi chơi ở bên ngoài. Chồng tôi cũng là người sống giản dị, anh không hay chải chuốt và cũng là người đàn ông có trách nhiệm với gia đình.
Đánh ghen còn bị mất mặt…
Thế rồi tôi phát hiện ra chồng tôi ngoại tình. Ban đầu chỉ là vài tin nhắn vu vơ, nhưng sau đó mật độ tin nhắn ngày càng dày đặc hơn. Cho dù họ không nói chuyện nhớ nhung yêu đương, nhưng tôi cảm nhận được họ đã có cảm tình với nhau. Ban đầu tôi hỏi anh thì anh gạt đi nói tôi ghen tuông vớ vẩn. Sau lần đó tôi quyết định sẽ tự tìm hiểu chứ không nói chuyện trực tiếp với anh nữa.
Video đang HOT
Tôi đã lấy số điện thoại của cô gái mà anh chat, đó là một người làm quản lý cho một nhà hàng, cũng khá xinh xắn, bỏ chồng và hiện đang nuôi cô con gái nhỏ. Tôi đã dành nhiều thời gian tìm hiểu thì thấy chồng tôi vẫn đi làm về đúng giờ, anh cũng không đi cà phê với cô kia, chỉ có điều là hay nhắn tintâm sự. Nhưng trước khi về, rút kinh nghiệm, bao giờ anh cũng xóa mọi lược sử nhắn tin sạch sẽ, kể cả là nhật ký cuộc gọi đi đến hằng ngày. Mặc dù anh thay password máy mấy lần nhưng tôi đều tự tìm ra được, tuy vậy tôi rất khó tìm được bằng chứng để sao chụp lại.
Nhìn thái độ thất thường của chồng tôi ở nhà khiến tôi rất buồn, dù tôi đã cố gắng để làm cho không khí gia đình tốt hơn nhưng anh cứ lãnh đạm thờ ơ và xa lánh tôi, chuyện chăn gối chỉ làm cho xong nhiệm vụ. Nhiều lúc nghĩ đến gia đình tan nát, tôi cảm thấy tim mình như nghẹt thở.
Tôi quyết định sẽ đến gặp gỡ người phụ nữ kia, tôi đã nhắn tin giả làm người bạn cũ của cô ấy để hẹn cô ấy ra cà phê. Khi ra đó, tôi đã giới thiệu luôn tôi là ai và nói thẳng vào chủ đề, tôi đề nghị cô ấy chấm dứt mối quan hệ này. Cô ta hầu như không nói câu gì, với thái độ rất bình thản và lãnh đạm giống như đang nắm phần thắng, cô ta chỉ bảo: “Chuyện chưa rõ ràng, chị về nhà đi”. Vậy mà sau khi tôi về, cô ta đã nói chuyện với chồng tôi, anh phóng xe từ cơ quan về, mặt hằm hằm và chửi tôi là ghen tuông vớ vẩn, anh còn cảnh cáo tôi cấm được xuất hiện trước mặt cô gái kia nữa.
Lẽ dĩ nhiên là tôi vô cùng căm tức. Cô ta là ai mà dám gọi cho chồng tôi? Tôi đau đớn vì chồng tôi bênh cô ta chứ không hề để ý đến tâm trạng của tôi ra sao. Và từ hôm đó anh còn thách thức tôi bằng cách công khai gọi điện nhắn tin cho người phụ nữ kia. Dù anh có nói rằng anh không bỏ vợ con và cho anh thời gian, nhưng tôi biết rằng đó chỉ là lời nói đầu môi. Bao nhiêu ngày đêm không ngủ, tôi lên kế hoạch đánh ghen người tình của chồng tôi.
Tôi thuê hai người phụ nữ khác, họ là hai người chuyên bán hàng ngoài chợ rất mồm mép và cực kỳ căm ghét chuyện ngoại tình. Tôi đã đi cùng họ đến thẳng nhà hàng của ả người tình kia đang làm, gọi ả ra và lớn tiếng chửi bới. Lúc đó ả ta còn xuống nước xin lỗi và muốn ngồi nói chuyện với tôi. Hai chị phụ nữ kia bảo tôi lao vào tát cho ả ta một trận, tôi chưa kịp làm gì thì bỗng nhiên chồng tôi xuất hiện. Tới nơi, anh đứng chắn ả người tình và không hòa giải mà còn chửi mắng, tát tôi hai cái và gọi bảo vệ đuổi tôi ra ngoài, thậm chí quát cả mấy chị đi cùng và bắt tôi ra về.
Tôi đau đớn và xót xa khi anh ta không còn yêu tôi nữa. Tôi đưa tờ đơn ly dị cho anh ta ký thì anh ta ký luôn, thậm chí đồng ý cho con ở cùng với tôi. Lẽ dĩ nhiên, cầm tờ đơn ly dị thế thôi chứ làm sao tôi dám nộp. Nếu ly dị thế thì có khác nào tôi là người thua cuộc, mà tại sao tôi đàng hoàng là một người vợ lại thua cuộc một kẻ cướp chồng như cô ta ? Nhưng với một người như chồng tôi, tôi phải làm sao đây?
Theo Phunutoday
Chân ngắn thì đã làm sao? Quan trọng là có tấm lòng rộng rãi"
Từ những ngày đi học phổ thông, mình đã ngượng ngùng bởi bạn bè của mình luôn gọi tôi là "ba mét bẻ đôi". Lúc đó, mình có chút tự ti bởi giữa đám đông nữ sinh khổng lồ của lớp, một mình mình lọt thỏm giữa họ.
Nhưng có hề gì đâu, mình vẫn tự tin rằng mình chân có ngắn chút nhưng óc mình không ngắn. Nhờ sự tự tin đó mà kết quả học tập của mình luôn vượt trên hẳn đám chân dài trong lớp. Thế nhưng, vẫn chẳng chàng trai nào trong lớp tỏ ra có cảm tình với mình. Buồn thế không biết!
Đôi chân ngắn của mình lại như kẻ cản đường mình đến với tình yêu những tháng ngày sau đó. Năm thứ hai Đại học, dù đã bắt mình chọn chỉ tiêu chỉ được hơn mình có 1 cái đầu nhưng không hiểu tại sao trái tim của mình lại rung rinh trước một chàng cao đến 1m7. So với tiêu chuẩn chiều cao của người Việt Nam bây giờ thì chàng cũng chẳng phải là cao nhất, nhưng so với mình (cao 1m50) thì lại giống như người khổng lồ và cây nấm vậy. Trời mưa, hai đứa đi chung một cây dù, nhìn chàng phải khom lưng che cho mình khỏi ướt nhìn vừa buồn cười, vừa tội nghiệp. Thế rồi một ngày kia, không hiểu vì sao từ chỗ thân thiết, chàng lại ư cố ý giữ khoảng cách với mình. Lờ mờ đoán ra sự việc nhưng vẫn muốn gọi điện rò hỏi chàng cho rõ, chàng không hề bắt máy, chỉ nhắn lại một cái tin: "Bạn bè xung quanh bảo rằng ấy thấp quá! Tớ mong chúng mình mãi là bạn tốt nhé!". Mình bật khóc trước tin nhắn của chàng, ai bảo mình chọn người quá cao làm chi? Nhưng thôi, đó là quyết định của chàng, mình tôn trọng. Hai đứa dần "xa mặt cách lòng" rồi chấm dứt mọi mối quan hệ từ đó.
Năm thứ tư Đại học, bạn bè mãi thấy mình vẫn cô đơn nên ái ngại, tìm cách tư vấn cho mình đủ kiểu về thời trang, phong cách, đi đứng... miễn sao có thể "lừa" một anh chàng ưng ý bởi 24 tuổi đầu rồi, sắp ra trường đến nơi rồi mà không có người yêu thì có thể coi là... gái ế. Thế ra, sau cuộc "cách tân" của đám bạn bè, mình thay đôi giày bệt vẫn đi hàng ngày bằng đôi giày cao 7 phân, rồi 11 phân. Chiếc váy hở rốn yêu thích của mình cũng được thay bằng chiếc quần cạp cao. Công cuộc "đại cách tân" của mình lớn lao như thế nhưng vẫn chẳng có anh chàng nào "mắc câu, sa lưới" cả. Mình lại gục đầu vào con bạn thân khóc cho sự "thất bại toàn tập" ấy. Con bạn mình chỉ cười và bảo: "Rồi sẽ có người hợp với mày! Nhưng người đó ở đâu cơ chứ?"
Ra trường một năm, mình tình cờ gặp người chồng hiện tại bây giờ. Chồng mình ban đầu cũng chẳng thèm để ý tới mình bởi giữa một đoàn người chân dài, váy ngắn suốt ngày quần là, áo lượt lượn lờ trước cửa toà nhà thì mình gần như "chìm nghỉm". Ôi! Sao cái số mình khổ như thế cơ chứ! Chân đã ngắn mà suốt ngày rơi vào hoàn cảnh phải sống cùng toàn những người chân dài.
Thế rồi một hôm, trong lúc mình đang thở dài cho "kiếp chân ngắn" vì phải một mình đi về dưới mưa trong khi thiên hạ ai cũng có kẻ đưa, người đón thì mình vẫn lủi thủi đi về một mình thì bất ngờ có một anh chàng làm cùng toà nhà với mình xin đi chung một đoạn ra nhà để xe. Đang đi một mình, tự dưng có người đi cùng thì vui quá còn gì. Lúc đấy mình cũng chẳng nghĩ rằng người đó sau này lại có thể là chồng mình nên cũng chẳng thèm để ý nhiều (mình thất bại một lần khi cưa chàng "chân dài" rồi nên lần này chả dại, nhìn qua thì anh ấy cũng phải cao tới 1m75). Thế là mình cũng chả thèm tỏ thái độ e thẹn thường ngày khi tiếp xúc với các bạn nam mà cứ thoải mái nói suy nghĩ của mình về cuộc sống, cuộc đời... Không ngờ sau lần ấy, chàng tới hẳn công ty mình để hẹn mình đi uống nước. Chàng bảo rằng thấy mình dịu hiền, dễ thương... nên muốn làm bạn lâu dài.
Đám cưới của mình diễn ra sau đó trước sự ngạc nhiên của nhiều người đến nỗi cô bạn thân của mình cứ thắc mắc mãi: "Sao mày chân ngắn mà lại lấy anh chàng cao thế? Không sợ một ngày, chàng bỏ mày chạy theo em chân dài à?". Nghe xong câu ý mình chỉ cười xoà bởi lúc yêu nhau, chàng cùng mình đi dạo trên phố, cũng có mấy lần chàng mải miết nhìn theo những bóng hồng chân dài làm mình giận dỗi nhưng chàng luôn biết cách an ủi: "Mấy em chân dài ấy, anh chỉ ngắm cho vui thôi, còn anh phải lấy một cô vợ chân ngắn để vợ anh thấy anh thật cao lớn, thật vững chãi có thể che chở cho vợ suốt đời". Nghe chàng nói câu ấy, mình thấy hết giận luôn, con gái mà, ai chả thích nghe những lời ngọt ngào!
Lấy nhau rồi, sinh con xong mình béo lên, đôi chân dường như lại ngày càng ngắn hơn dưới áp lực của vòng hai to dần. Khi mình đăng ảnh mới nhất trên Facebook cho bằng bạn bằng bè thì mọi người mình thi nhau vào chê: "Đã chân ngắn, không biết giữ dáng giờ lại càng béo thế? Hình ảnh ngày xưa đâu rồi?...". Mấy chị bạn sợ mình buồn thì bảo nhẹ nhàng: "Nhìn em hồi này khác nhỉ?" Cứ nghĩ đến đôi chân cùng mấy cái comment trên mạng mình lại tủi thân phát khóc. Biết thế mình chẳng thèm "chơi" Facebook làm gì! Sinh xong hai đứa con, mải miết chăm con, phụ nữ không xấu đi mới là lạ? Có khi mình lại phải "đại cách tân" lần nữa nhưng công cuộc lần này có thể rất lâu mới thực hiện được bởi đứa nhỏ của mình mới được có 4 tháng tuổi. Lại chỉ còn biết thở dài ngao ngán cho cái số của mình rồi tự lẩm bẩm: "Mình lấy được chồng có lẽ là may lắm rồi!"
Ấm ức suốt buổi tối khi nhìn chồng con ăn uống no nê mà chẳng ai thèm quan tâm đến cảm xúc của mình khi bị chê "tơi tả" trên Facebook. Sáng nay theo thói quen mở Facebook để xem có ai chê mình nữa không để còn chiến đấu lại thì bất ngờ trước status mới đăng của chồng mình: " Anh yêu vợ vô cùng! Sao vợ luôn nghĩ là vợ xấu? Sự thông minh và nhân hậu của vợ mới là điều làm anh rung động. Chân ngắn thì đã làm sao hả em? Lấy em rồi, anh mới thấy mình tốt số hơn người. Vợ chân ngắn nên sinh cho anh hai đứa con xinh xắn, đáng yêu. Vợ chân ngắn nhưng vợ vẫn dạy các con ngoan ngoãn. Vợ chân ngắn nhưng vợ luôn biết làm nóng căn bếp, làm ấm căn phòng... Vợ chân có ngắn thật nhưng cửa nhà lúc nào cũng tinh tươm, áo quần của anh lúc nào cũng phẳng lượt. Vì có vợ chân ngắn như em nên anh mới thấy mình thành người đàn ông vĩ đại...".
Không biết có phải chồng mình đang nịnh vợ không nhưng đọc xong status của chồng, mình ngồi khóc nức nở. Hoá ra các nàng chân ngắn như mình vẫn có thể hạnh phúc nếu chọn được đúng người chồng thật sự yêu thương mình. Trước khi về nấu món ngon bữa chiều cho chồng con, mình không quên viết status mới trên Facebook nhắn nhủ với những nàng chân ngắn: "Chân ngắn thì đã làm sao? Quan trọng là có tấm lòng rộng rãi..."
Theo webphunu
Những rắc rối từ anh chồng quá khéo miệng Chuyện cứ tiếp diễn suốt trong một thời gian dài, khiến sức chịu đựng của Hoàn vượt quá giới hạn. Đã nhiều lần Hoàn nhẹ nhàng nhắc nhở nhưng Hùng vẫn chứng nào tật nấy, chỉ vì sỹ diện và không muốn mất mặt trước bạn. Chồng khéo ăn nói - vốn hay được nhìn dưới góc độ một việc tốt nhưng trong...