Đi công tác, bị đồng nghiệp “tấn công” trong phòng khách sạn
Ngoài 30 tuổi, cô thấy mình vẫn trẻ, chưa tìm được người thích hợp để lấy làm chồng thì chưa lấy thôi, chứ cô đâu có “ế”. Vậy mà khó sống với những thị phi.
Nhìn cái khối thịt 80 kí lô nằm chình ình ở giữa giường khách sạn, Trinh tức nghẹn cổ. Cô thầm trách mình sao mà sơ ý đến thế, lẽ ra vào phòng là phải chốt ngay cửa lại, thì đã không lâm vào cảnh trớ trêu như vầy. Nhưng hồi nãy từ buổi tiếp tân về, cô mở cửa phòng đi vào, rồi quên, cứ để cửa hé như thế.
Mấy phút sau, Hoành, gã phó phòng nơi cô làm việc, lừ đừ đi vào, đổ phịch lên giường. Hai chân gã đá vào nhau để tụt giày, rồi mắt nhắm tịt, tay kéo chăn đắp lên người, lát sau cất tiếng ngáy gừ gừ đều đặn.
Cô hoảng hốt gọi: “Này anh Hoành, anh Hoành! Anh vào nhầm phòng rồi”
Cô không rõ gã có say thật không, nhưng cổ gã đỏ tía, người toả ra hơi rượu. Cô gọi một câu, rồi hai câu… gã vẫn nằm im không nhúc nhích. Cô càu nhàu: “Anh dậy đi !Anh ra khỏi phòng tôi ngay!…”
Chẳng ăn thua gì.
Video đang HOT
Ảnh minh họa
Chuyến công tác đột xuất này, oái oăm thay, có Trinh và 2 gã đàn ông là Hoành và Tráng. Cả 2 đều là phó phòng, đang ganh nhau để lên chức trưởng phòng, còn Trinh là nhân viên.
Trinh năm nay ngoài 30, khá xinh, trẻ hơn tuổi, ăn mặc đẹp, béo trắng hấp dẫn và vẫn chưa có chồng, nên thường xuyên là đối tượng để đám đàn ông tính trăng hoa đã có vợ trêu chọc. Tráng độ hơn 40, kém Hoành vài tuổi, cũng từng tán tỉnh Trinh nhưng khi cô tỏ ý không thuận tình thì gã bỏ qua, không lặp lại hành vi tán tỉnh ấy nhưng vẫn vui vẻ bình thường, không tỏ thái độ khó chịu. Hoành thì khác, sau một vài lần cố tình gợi ý Trinh đi chơi riêng mà bị từ chối, gã luôn tìm cách trả đũa.
Hoành để ý “soi” cô, bới lông tìm vết, nói xấu cô, phê bình cô trước mặt mọi người và sau lưng cô. Một mặt thì thế, một mặt vẫn tán sát sạt sạt và đưa ra thông điệp như kiểu: chỉ cần Trinh trở thành nhân tình của hắn thì mọi việc sẽ tốt đẹp cả, hắn sẽ nâng đỡ cô. Sự tiểu nhân ấy làm Trinh thấy hắn đáng ghê tởm. Trinh càng né, càng tỏ ra lạnh nhạt, hắn càng cay cú vì không chiếm được cô, một mục tiêu mà những tưởng dễ như ăn kẹo, nhất là với kẻ bảnh bao như hắn, dẻo mỏ, túi lại cũng có tí tiền.
Chuyến này, biết phải đi công tác với 2 gã, cô ngán ngẩm. Ngay tối hôm đầu tiên đã sinh chuyện thế này rồi. Chả biết gã say thật hay say vờ, nhưng nếu gã cứ nằm thế kia, thì cô biết làm thế nào. Không thể gọi bảo vệ khiêng hắn trả về phòng hắn, như thế thì thành chuyện ầm ĩ. Lôi hắn ra thì sức cô chẳng nổi, mà chỉ riêng việc chạm vào hắn đã là dại rồi. Nếu gã say thật, cứ thế ngủ đêm trong phòng cô, thì… cô biết đi đâu? Ở chung phòng với nhau ban đêm là không ổn, hắn chỉ chờ có thế để chiếm đoạt cô mà thôi. Cô chẳng có vũ khí gì trong tay để chống lại hắn.
Trinh đứng ở xa, chứ không dám lại quá gần, tiếp tục gọi. Hoành vẫn lặng yên không có động tĩnh gì.
Nửa tiếng đồng hồ trôi qua. Hết cả kiên nhẫn, Trinh xăm xăm với điện thoại, bấm cho Tráng, giọng cô gào to, hơi lạc đi: “Alo, anh Tráng à? Anh đang ở đâu thế? Tôi nhờ anh, anh sang phòng tôi, anh… hót hộ tôi người đồng nhiệm của anh đi với. Anh làm ơn! Phòng số 1203 nhá!”
Đống sù sụ trên giường bỗng chuyển động. Thoắt một cái đã tụt ra mép giường xỏ giày, bước ra phía cửa, miệng còn lẩm bẩm: “Dở người à?”.
Hừ. Chưa biết ai dở người. Cô đã đánh giá đúng về hắn. Thằng cha nhỏ nhen này không chấp nhận nổi nếu bị coi như… đống phân khi cô dùng từ “hót”. Hắn cũng ngại Tráng bắt gặp mình trong phòng Trinh, hắn sẽ mất điểm trong cuộc cạnh tranh.
Trinh ra cài cửa, thở dài, ứa nước mắt. Hú vía, suýt nữa phải thức trắng một đêm vì cô biết đi đâu ở thành phố xa lạ này?
Ngoài 30 tuổi, cô thấy mình vẫn trẻ, chưa tìm được người thích hợp để lấy làm chồng thì chưa lấy thôi, chứ cô đâu có “ế”. Vậy mà khó sống với những thị phi. Đám đàn bà xung quanh thấy cô hay nói hay cười thì lắm lúc cứ gầm gừ như cô sắp cướp chồng của họ đến nơi. Đám đàn ông thì hay rủ rê gạ gẫm cô thả phanh với họ… kẻo phí! Bị từ chối, bọn họ dè bỉu cô là đã ế lại còn bày đặt làm cao.
Sau chuyến công tác này, cô biết mình sẽ vất vả hơn với Hoành. Kẻ tiểu nhân xấu xa ấy chẳng bỏ qua cho lần bẽ mặt này, sẽ tiếp tục làm khó cho cô những lúc có thể. Mải nghĩ, Trinh chợt giật mình vì tiếng gõ cửa cộc cộc vang lên, chắc là Tráng, vì lời kêu cứu của cô….
Theo VNE
"Đơn giản là chồng đã chán vợ rồi!"
"Vợ chẳng làm gì sai? Đơn giản là chồng đã chán vợ rồi". Chẳng cần giấu giếm thêm, anh lạnh nhạt đuổi mẹ con Quyên ra khỏi nhà với lý do "hết tình thì hết tiền". Thêm vào đó, nhà này là của bố mẹ anh.
Từ trước đến giờ, Quyên luôn tự nhủ: " Chỉ cần mình ngoan ngoãn, nghe lời chồng, đảm đang công việc, tề gia nội trợ, chăm con khéo, chồng sẽ thương yêu, sống có trách nhiệm hơn".
Thế nhưng, chị suy sụp hoàn toàn khi biết tin anh Huấn phản bội mình. Chị trống trải, cô đơn, thất vọng với cái gọi là tình yêu mà anh dành cho chị. Nhớ ngày nào, anh thề sống thề chết đòi gia đình phải cưới chị bằng được. Vậy mà giờ đây...
Nhà anh thuộc diện khá giả ở thị trấn, trong khi chị sinh ra ở vùng "chó ăn đá, gà ăn sỏi". Có lẽ Quyên xinh đẹp lại ngọt ngào, là đối tượng của nhiều chàng trai, trong đó có Huấn nên ngay từ lần đầu gặp gỡ, trái tim anh đã thổn thức loạn nhịp vì chị.
Ngày ra mắt, bố mẹ anh không mấy thiện cảm với Quyên vì gốc gác, quê quán của chị khác biệt. Nhưng vì con trai, họ đành chấp nhận để hai người đến với nhau.
Nếu được tự nhận, có lẽ chị thấy mình là người đàn bà hạnh phúc nhất thế giới vỏn vẹn trong 3 tuần đầu tiên sau khi làm vợ Huấn. Còn sau đó, hai vợ chồng chị sống riêng trong một căn hộ được bố mẹ chồng mua cho ngay giữa trung tâm thủ đô. Ngày ngày đúng giờ tan sở, chị lại chạy vội chạy vàng đi chợ, nấu cơm, giặt giũ, quét dọn nhà cửa rồi mòn mỏi chờ chồng về ăn cơm.
Nhiều người bạn của chị thắc mắc: " Tại sao Quyên làm trong một công ty nước ngoài mà về sớm hơn cả cái lão làm công ăn lương trong nhà nước nhỉ?". Chị lại cười xòa: " Ôi đàn ông mà, họ có tới cả trăm công nghìn việc ấy chứ!".
Trăm công nghìn việc của chồng chị chính là bia bọt, chém gió, chơi tenis, bơi lội... Chị biết và chị tôn trọng chồng. Đêm nào chị cũng chờ chồng. Sớm thì 11 giờ anh về, muộn thì có khi tới 2 giờ sáng.
Càng ngày, chị càng thấy mình cô đơn, vò võ trong căn nhà 70m2 này. Đôi lần, chị lại gợi ý chồng cho chị đi cùng tới những nơi anh tới. Nhưng anh lại gạt đi: " Đàn bà thì biết gì. Không phải vợ định quản chồng đấy chứ?".
Đã có giai đoạn chị suy sụp hoàn toàn khi biết tin anh Huấn phản bội mình (Ảnh minh họa).
Chị chấp nhận, bởi ngay từ khi đồng ý yêu và cưới anh, chị đã nhận ra anh là một con ngựa bất kham. Anh đã thích gì, sẽ làm cho bằng được. Và ngược lại, nếu cố giữ anh, anh sẵn sàng tung hê hết. Càng ngày, chị càng nằm lòng câu nói của chồng: " Chỉ cần vợ ngoan, chồng sẽ tốt lại".
Từ khi Quyên có thai, anh ít về nhà hơn. Có lúc 2, 3 hôm anh vẫn chưa về. Gọi điện thì lúc anh bảo đang đi công tác, lúc ở Vũng Tàu, lúc trên Tuyên Quang.
Cô bạn thân bảo chị: " Chồng Quyên có vấn đề rồi". Chị lại cười xòa: "Bà không hiểu gì về anh ấy thì đừng nên nói gì. Vợ chồng tôi mới lấy nhau được vài tháng, anh ấy yêu tôi lắm".
Đã có lúc chị thấy sức chịu đựng của chị thật phi thường. Bụng mang dạ chửa mà lầm lũi đi làm rồi về nhà một mình chờ đợi. Chị chờ thôi chứ không dám gọi, gọi chắc chắn sẽ bị anh mắng cho "cái tội gọi nhiều".
Chị vui sướng như bắt được vàng khi có lần anh về sớm và dẫn theo một đám bạn về nhà dùng cơm. Chị lại nai lưng ra làm đồ ăn rồi dọn dẹp chẳng khác nào ôsin. Có chị đồng nghiệp của anh Huấn ái ngại vào giúp Quyên một tay nhưng anh lại sĩ diện bảo: "Em cứ để cho nó làm một thể, đụng vào bẩn tay".
Trái tim Quyên như có ai bóp nghẹt. Chị tủi thân lắm, quay nhanh đi vào bếp giấu những giọt nước mắt lăn dài.
Người ngoài nhìn vào, chẳng phải kể họ cũng sẽ thấy đấy là một gia đình bất thường. Vợ chồng gì mà mỗi người một nơi. Chồng đi tối ngày, vợ lúc nào cũng tha thẩn như cái bóng trong nhà, hết đứng dậy ngồi xuống lại chạy ra ngõ chờ đợi, trong tay lăm lăm cái điện thoại. Mọi thứ dần trôi qua với sức chịu đựng, tính kiên nhẫn của Quyên.
Những tưởng sau khi bé Bi chào đời thì anh sẽ yêu mẹ con chị hơn. Thế nhưng tần suất đi chơi của anh lại càng tăng lên.
Một mình chị vất vả chăm con, giặt giũ, quét dọn và... chờ chồng. Nhưng chị chỉ nhận được ánh mắt khó chịu của anh. Nhìn thấy vợ, anh chẳng buồn chào hỏi, lặng lẳng ôm máy tính sang phòng bên chat chit cả đêm.
Chị mà có sang mở cửa phòng, anh sẽ gắt um lên: " Trông con đi chứ, còn mò sang đây làm gì?".
Tính ra "chuyện ấy" của vợ chồng chị có vấn đề thật. Từ khi cưới tới khi sinh con xong, số lần yêu đếm trên đầu ngón tay. Chị cảm thấy vợ chồng chị lệch pha nhau rõ rệt. Chị muốn có điều gì đó êm ái, nhẹ nhàng còn anh muốn dữ dội, đôi khi thô lỗ. Có lẽ vì không gặp nhau tại cùng một điểm nên vợ chồng lại càng xa nhau hơn chăng, chị nghĩ vậy?
Một ngày, chị đứng tim khi nhìn thấy chồng mình đang tay trong tay với một người đàn bà khác ngoài đường. Họ đang đi vào một khách sạn ở phố cổ. Người đó chẳng phải ai xa lạ, đó chính là cô gái đã định giúp chị rửa bát mới đây.
Lúc này, sức chịu đựng của chị dường như đã chạm ngưỡng. Chị không muốn buông xuôi, nhưng chị muốn rõ ràng và níu kéo anh.
" Tại sao anh nỡ đối xử với mẹ con em như thế? Em đã làm gì sai?" - Chị thổn thức.
" Vợ chẳng làm gì sai? Đơn giản là chồng đã chán vợ rồi". Chẳng cần giấu giếm thêm, anh lạnh nhạt đuổi mẹ con chị ra khỏi nhà với lý do " hết tình thì hết tiền". Thêm vào đó, nhà này là của bố mẹ anh.
Tay bế con, tay cầm túi lôi thôi lếch thếch bước đi, chị ước giá như chị chưa có con, chắc chắn chị sẽ đi xa lắm. Chị muốn để cơn mưa ngoài trời gột rửa hết những ê chề đang ngập tràn trong chị. Nhưng nếu dầm mưa như vậy, Bi nhà chị sẽ ốm mất.
Gạt nước mắt, chị thuê một phòng trọ ở ngoại thành ở tạm. Nghĩ lại, chị thấy mình may mắn, ngoài đứa con bé bỏng, chị vẫn còn công việc, bạn bè.
Dần dần, Bi cứng cáp hơn. Nhờ trời thương bé khỏe, chị gửi đi học, công việc của chị càng ngày càng thuận lợi. Chị tính sẽ không "dây dưa" với đàn ông nữa, Huấn đã là một bài học quá đủ với chị.
Nhưng sau khi gặp Long, một chàng trai cùng công ty, chị nghĩ khác. Long đã khiến trái tim chị rộn ràng trở lại. Điều tuyệt vời nhất là anh rất yêu Bi, Bi cũng rất quý anh. Cuộc sống của chị dường như bước sang một trang mới, hoàn toàn vui vẻ, đầy ắp tiếng cười.
Ngày Long ngỏ lời với chị cũng là ngày Huấn đột nhiên quay lại, van xin chị tha thứ. Nghe anh đổ tội cho người thứ 3, nghe tiếng anh khóc nức nở, chị chẳng còn thấy đau đớn, xót xa như trước đây.
" Đơn giản, vợ đã chán chồng rồi!" - Nói xong, chị từ biệt anh để hòa vào dòng người tấp nập.
Theo Ngoisao
Mệt mỏi vì thông gia "đại chiến" giành quyền chăm cháu Mặc cho những đứa trẻ còn ngô nghê trước sự tranh giành của người lớn, mặc cho các nàng dâu phải rơi nước mắt vì khó xử, công cuộc tranh giành quyền chăm cháu của ông bà nội, ngoại vẫn diễn ra trong nhiều gia đình. Với khuôn mặt tiều tụy, chị Lan (Hà Đông, Hà Nội) vừa trút bầu tâm sự với...