Đi chơi lần đầu anh đã lôi tôi vào khách sạn
Lôi tôi một hồi không được, anh tức giận bỏ tôi lại và tuyên bố chia tay. Tôi khóc lóc khổ sở và đi lang thang suốt buổi tối.
Tôi 23 tuổi, đang là sinh viên năm cuối. Cách đây gần 2 năm, tôi quen Văn, bằng tuổi tôi, sau gần nửa năm nói chuyện tôi nhận lời yêu anh, là mối tình đầu của mình.
Anh học cao đẳng và đã đi làm trong miền Nam, thỉnh thoảng về thăm gia đình và tôi. Chúng tôi nói chuyện, tâm sự qua tin nhắn cùng những cuộc điện thoại. Yêu anh được hơn nửa năm tôi bắt đầu thấy chán mỗi khi nói chuyện vì thấy anh không hiểu mình. Tính anh thật thà, không lãng mạn, hơi khô khan, còn tôi yếu đuối, luôn muốn được người yêu vỗ về.
Không biết có phải tôi quá đòi hỏi không khi cứ mong muốn nhiều đức tính đó từ anh. Lâu dần tôi cảm thấy mối quan hệ giữa hai đứa hơi nhạt nhẽo, hay cãi nhau hơn, phần lớn những lúc cãi nhau là do tôi.
Tính tôi còn trẻ con và muốn được anh dỗ, mỗi lần cãi nhau như vậy tôi đều dọa chia tay, anh lại chủ động làm lành, nhưng sau đó cũng không khá hơn khi chúng tôi nói chuyện hay mâu thuẫn, tôi không biết tại sao lại vậy nữa.
Ảnh minh họa
Video đang HOT
Trong thời gian này, tôi vô tình quen Lân, qua một người bạn. Anh hỏi xin cô bạn đó số điện thoại của tôi nhưng tôi không đồng ý cho, những ngày sau đó tôi thấy nhớ vì lần đầu gặp mặt đã có cảm tình với Lân rồi.
Một tháng sau tôi xin số chủ động liên lạc với anh. Chúng tôi nói chuyện vài tháng thì gặp mặt, trong quá trình nói chuyện anh kể từng yêu 3 người và đều đã đi quá giới hạn. Anh thường xuyên nhắn tin và gửi những ảnh nóng copy trên mạng cho tôi, nói tôi nên sống thoáng ra. Tôi đang mù quáng trao tình cảm cho anh nên chỉ nghĩ đó là cách sống của mỗi người, không đánh giá được nhân phẩm qua chuyện đó.
Hôm gặp mặt đầu tiên, chúng tôi đi ăn tối, ăn xong anh rủ tôi vào nhà nghỉ, tôi thấy hoảng sợ và nhất định không vào mặc cho anh lôi đi. Lôi tôi một hồi không được, anh tức giận bỏ tôi lại và tuyên bố chia tay. Tôi khóc lóc khổ sở và đi lang thang suốt buổi tối.
Hôm sau anh chủ động làm lành, tôi mủi lòng và chúng tôi lại cùng đi chơi, đến chỗ vắng người anh ôm hôn sờ soạng tôi đủ kiểu. Tôi đã bị anh làm cho mù quáng nên không nghĩ được gì.
Tối đó về tôi gọi điện để nói chuyện như mọi hôm thì anh bảo đang đi uống nước với bạn, kêu tôi ngủ trước đi. Tôi tức quá nên ngày hôm sau không nói chuyện với anh nữa, anh gọi không thấy tôi nghe thì nhắn tin bảo chia tay. Tôi không nói gì chỉ biết khóc.
Một tuần sau, tôi không chịu được nữa, phần vì thấy thất vọng với bản thân đã không đủ lý trí, phần vì căm hận anh nên tôi đến nhà gặp anh nói chuyện. Anh không chịu gặp, tôi gọi không thèm nghe, dùng số khác gọi thì gặp được anh và tôi đã khóc. Anh coi như không có chuyện gì, rất bình thản nói quay lại bên tôi nhưng tôi nhất quyết chấm dứt.
Về phần Văn, tôi gọi điện nói hết sự thật cho anh biết và nói lời chia tay anh vì hình như đã hết yêu anh rồi. Chúng tôi không hợp và tôi cảm thấy có lỗi. Anh đã khóc và nói tôi tàn nhẫn quá nhưng anh bảo thương tôi, rằng tôi dễ bị người ta lừa, anh không để bụng, kêu tôi với anh làm lại từ đầu.
Hôm đó tôi vô cùng cảm kích anh nhưng nghĩ lại thấy bản thân không xứng đáng. Tôi vô cùng cắn rứt lương tâm, quay lại với anh mà tôi như người vô hồn, lúc nào cũng mang trong người tâm trạng không vui, hổ thẹn vì đã phản bội anh.
Bỗng dưng Lân liên lạc lại kêu yêu tôi, không thể quên tôi, tôi vẫn nói chuyện bình thường nhưng biết điểm dừng. Hắn vẫn nghĩ tôi còn yêu và có thể làm mọi chuyện vì hắn như trước kia nên lại một lần nữa dụ dỗ. Tôi từ chối, nói hết yêu và chia tay rồi chúc hắn hạnh phúc. Không đạt được mục đích nên hắn đối xử với tôi vô cùng tàn nhẫn và lạnh nhạt.
Giờ đây khi bình tâm, tôi nhìn nhận lại mọi việc đã qua, thấy mình thật ngu ngốc, đã mù quáng yêu người không ra gì, nghĩ lại Lân chỉ coi tôi như rau sạch thôi, chưa từng quan tâm đến tôi. Lần tôi dọa tự tử hắn cũng mặc kệ. Thật buồn cười cho kẻ lụy tình như tôi, tôi không oán trách mà còn chúc phúc hắn. Tôi làm thế có ngốc quá không?
Điều tôi khổ tâm nhất bây giờ là Văn, tôi nợ anh nhiều quá, thấy không còn mặt mũi nào yêu anh nữa, tôi đã làm tổn thương anh, thấy hối hận vô cùng. Tôi sống không thanh thản, có nên chia tay Văn để anh tìm người tốt hơn tôi không? Tôi đối xử với Lân như thế có quá nhân từ không? Tôi mất phương hướng rồi, mong nhận được lời khuyên từ độc giả.
Theo VNE
Đi chơi lần đầu tiên anh đã lôi tôi vào khách sạn
Lôi tôi một hồi không được, anh tức giận bỏ tôi lại và tuyên bố chia tay. Tôi khóc lóc khổ sở và đi lang thang suốt buổi tối.
Tôi 23 tuổi, đang là sinh viên năm cuối. Cách đây gần 2 năm, tôi quen Văn, bằng tuổi tôi, sau gần nửa năm nói chuyện tôi nhận lời yêu anh, là mối tình đầu của mình. Anh học cao đẳng và đã đi làm trong miền Nam, thỉnh thoảng về thăm gia đình và tôi. Chúng tôi nói chuyện, tâm sự qua tin nhắn cùng những cuộc điện thoại. Yêu anh được hơn nửa năm tôi bắt đầu thấy chán mỗi khi nói chuyện vì thấy anh không hiểu mình. Tính anh thật thà, không lãng mạn, hơi khô khan, còn tôi yếu đuối, luôn muốn được người yêu vỗ về. Không biết có phải tôi quá đòi hỏi không khi cứ mong muốn nhiều đức tính đó từ anh. Lâu dần tôi cảm thấy mối quan hệ giữa hai đứa hơi nhạt nhẽo, hay cãi nhau hơn, phần lớn những lúc cãi nhau là do tôi. Tính tôi còn trẻ con và muốn được anh dỗ, mỗi lần cãi nhau như vậy tôi đều dọa chia tay, anh lại chủ động làm lành, nhưng sau đó cũng không khá hơn khi chúng tôi nói chuyện hay mâu thuẫn, tôi không biết tại sao lại vậy nữa.
Trong thời gian này, tôi vô tình quen Lân, qua một người bạn. Anh hỏi xin cô bạn đó số điện thoại của tôi nhưng tôi không đồng ý cho, những ngày sau đó tôi thấy nhớ vì lần đầu gặp mặt đã có cảm tình với Lân rồi. Một tháng sau tôi xin số chủ động liên lạc với anh. Chúng tôi nói chuyện vài tháng thì gặp mặt, trong quá trình nói chuyện anh kể từng yêu 3 người và đều đã đi quá giới hạn. Anh thường xuyên nhắn tin và gửi những ảnh nóng copy trên mạng cho tôi, nói tôi nên sống thoáng ra. Tôi đang mù quáng trao tình cảm cho anh nên chỉ nghĩ đó là cách sống của mỗi người, không đánh giá được nhân phẩm qua chuyện đó.
Hôm gặp mặt đầu tiên, chúng tôi đi ăn tối, ăn xong anh rủ tôi vào nhà nghỉ, tôi thấy hoảng sợ và nhất định không vào mặc cho anh lôi đi. Lôi tôi một hồi không được, anh tức giận bỏ tôi lại và tuyên bố chia tay. Tôi khóc lóc khổ sở và đi lang thang suốt buổi tối. Hôm sau anh chủ động làm lành, tôi mủi lòng và chúng tôi lại cùng đi chơi, đến chỗ vắng người anh ôm hôn sờ soạng tôi đủ kiểu. Tôi đã bị anh làm cho mù quáng nên không nghĩ được gì. Tối đó về tôi gọi điện để nói chuyện như mọi hôm thì anh bảo đang đi uống nước với bạn, kêu tôi ngủ trước đi. Tôi tức quá nên ngày hôm sau không nói chuyện với anh nữa, anh gọi không thấy tôi nghe thì nhắn tin bảo chia tay. Tôi không nói gì chỉ biết khóc.
Một tuần sau, tôi không chịu được nữa, phần vì thấy thất vọng với bản thân đã không đủ lý trí, phần vì căm hận anh nên tôi đến nhà gặp anh nói chuyện. Anh không chịu gặp, tôi gọi không thèm nghe, dùng số khác gọi thì gặp được anh và tôi đã khóc. Anh coi như không có chuyện gì, rất bình thản nói quay lại bên tôi nhưng tôi nhất quyết chấm dứt.
Về phần Văn, tôi gọi điện nói hết sự thật cho anh biết và nói lời chia tay anh vì hình như đã hết yêu anh rồi. Chúng tôi không hợp và tôi cảm thấy có lỗi. Anh đã khóc và nói tôi tàn nhẫn quá nhưng anh bảo thương tôi, rằng tôi dễ bị người ta lừa, anh không để bụng, kêu tôi với anh làm lại từ đầu. Hôm đó tôi vô cùng cảm kích anh nhưng nghĩ lại thấy bản thân không xứng đáng. Tôi vô cùng cắn rứt lương tâm, quay lại với anh mà tôi như người vô hồn, lúc nào cũng mang trong người tâm trạng không vui, hổ thẹn vì đã phản bội anh.
Bỗng dưng Lân liên lạc lại kêu yêu tôi, không thể quên tôi, tôi vẫn nói chuyện bình thường nhưng biết điểm dừng. Hắn vẫn nghĩ tôi còn yêu và có thể làm mọi chuyện vì hắn như trước kia nên lại một lần nữa dụ dỗ. Tôi từ chối, nói hết yêu và chia tay rồi chúc hắn hạnh phúc. Không đạt được mục đích nên hắn đối xử với tôi vô cùng tàn nhẫn và lạnh nhạt.
Giờ đây khi bình tâm, tôi nhìn nhận lại mọi việc đã qua, thấy mình thật ngu ngốc, đã mù quáng yêu người không ra gì, nghĩ lại Lân chỉ coi tôi như rau sạch thôi, chưa từng quan tâm đến tôi. Lần tôi dọa tự tử hắn cũng mặc kệ. Thật buồn cười cho kẻ lụy tình như tôi, tôi không oán trách mà còn chúc phúc hắn. Tôi làm thế có ngốc quá không? Điều tôi khổ tâm nhất bây giờ là Văn, tôi nợ anh nhiều quá, thấy không còn mặt mũi nào yêu anh nữa, tôi đã làm tổn thương anh, thấy hối hận vô cùng. Tôi sống không thanh thản, có nên chia tay Văn để anh tìm người tốt hơn tôi không? Tôi đối xử với Lân như thế có quá nhân từ không? Tôi mất phương hướng rồi, mong nhận được lời khuyên từ độc giả.
Theo VNE
Chúng tôi cứ đi chơi là vào khách sạn Tôi không được gặp anh nhiều nên cũng đồng ý vào đó vì nghĩ mình cũng lớn rồi. Tôi và bạn trai bằng tuổi, tính tới giờ quen được hơn 2 năm. Tôi yêu anh rất nhiều, vì anh mà tôi đã chia tay người yêu cũ. Tôi và nhỏ bạn thân cũng từ mặt nhau tới giờ. Nó thích anh nhưng anh...