Đẹp trai không bằng chai mặt
– Cái sự dai như đỉa của hắn cuối cùng cũng có tác dụng…
Ghét cay ghét đắng
Ở đời có những cuộc tình bắt nguồn từ mối quan hệ ghét cay ghét đắng. Thậm chí có những cặp vợ chồng đã từng nghĩ rằng, cả đời này cũng không thèm nhìn mặt nhau chứ đừng nói tới việc cười nói, vui vẻ hay thậm chí là về sống chung, làm vợ làm chồng.
Hạnh là người có hoàn cảnh như thế. Người ta nói chẳng sai, đẹp trai không bằng trai mặt. Hạnh có nhiều người theo đuổi, là cô gái ngoan ngoãn lại nổi tiếng xinh xắn, có học thức nhất làng. Bao nhiêu chàng trai giàu có, ga lăng, con nhà gia giáo đến tán tỉnh Hạnh, họ mong lấy được một người vợ như cô. Nhưng chẳng hiểu sao, người ta cứ lần lượt đến rồi đi không hẹn trước. Hạnh cũng cứ tưởng mình kém duyên, hay cao số.
Những sau một quãng thời gian, Hạnh đã hiểu ra lý do vì sao các anh chàng không chào tạm biệt Hạnh. Chỉ vì, tối nào tới nhà Hạnh chơi cũng có một chàng trai tên Kiên đứng ở đầu ngõ lườm lừ, hoặc ngồi trong bàn, niềm niềm nở nở với bố mẹ Hạnh.
Những sau một quãng thời gian, Hạnh đã hiểu ra lý do vì sao các anh chàng không chào tạm biệt Hạnh. (ảnh minh họa)
Kiên vốn là một gã chẳng đẹp trai, chẳng hào hoa. Nhưng không bởi vì thế mà Hạnh ghét hắn. Không biết cái cơ duyên nào khiến Hạnh khó chịu với con người ấy thế. Có thể vì cái tính bám dai như đỉa của hắn khiến Hạnh khó chịu. Nhưng phải nói, hắn có tính nhiệt tình. Bất kì lúc nào bố mẹ Hạnh, hay Hạnh đi đâu có việc cần nhờ người chở là hắn sẵn sàng làm tròn bổn phận. Lúc nào hắn cũng coi như mình là người trong nhà, không ngại dù đường xa và khó khăn. Những dù có cố gắng bao nhiêu, bố mẹ có nói này nói nọ bấy nhiêu đi chăng nữa, Hạnh cũng không thể mê nổi hắn. Có lúc Hạnh từng nghĩ, mình bao nhiêu người theo đuổi, mình xinh đẹp thế này lại phải lấy một anh chàng cục mịc, quê mua rồi lại chẳng có chút nhan sắc nào thế sao? Nhưng số phận vẫn là số phận.
Buộc phải lấy chồng
Cái sự dai như đỉa của hắn cuối cùng cũng có tác dụng. Những chàng theo Hạnh giờ đã thưa thớt, hoặc không thể nhẫn lại trước sự trắng trợn của Kiên. Hắn luôn tỏ ra là người thân cận trong gia đình Hạnh, khiến mấy chàng nọ mất mặt, thậm chí bị thua kém.
Rồi các cuộc tình chóng vánh, những người theo đuổi Hạnh cũng không cánh mà bay. Hạnh biết, hắn đã thắng trong cuộc đua này. Bao nhiêu năm qua hắn mài công ở nhà Hạnh, lấy lòng bố mẹ Hạnh, và giờ để đáp trả, vả lại chẳng còn ai theo đuổi nữa, Hạnh lấy hắn trong nỗi nghẹn ngào.
Video đang HOT
Ngày cưới, Hạnh chẳng vui chút nào thậm chí còn muốn khóc. Mấy anh chàng tán Hạnh cũng đến. Mọi người tiếc cô dâu xinh đẹp và có vẻ cười khẩy chú rể xấu xí, nghèo khó. Không hiểu sao lúc ấy trong lòng Hạnh lại thấy khó chịu, bức xúc chỉ muốn tát cho mấy tên kia một trận vì xúc phạm chồng mình.
Ngày cưới, Hạnh chẳng vui chút nào thậm chí còn muốn khóc. Mấy anh chàng tán Hạnh cũng đến. (ảnh minh họa)
Dù không hài lòng nhưng dù sao Hạnh cũng đã lấy hắn, đã làm vợ hắn và sự thật này không thể thay đổi nữa rồi. Dù có xinh đẹp, có cao giá tới đâu thì Hạnh cũng thua Kiên, một gã trai làng cục mục nhưng chân chất, chân thành. Hạnh đã cảm nhận dần được điều đó.
Hạnh phúc trọn vẹn
Mái ấm của Hạnh đầy ắp tiếng cười con trẻ. Hạnh cảm nhận được sự cưng chiều, quan tâm của chồng dành cho mình. Tất cả là thế, giờ Hạnh đã hiểu, sự chân thành, tình yêu thương thật lòng là như thế nào. Hạnh không lấy làm tiếc nữa, thậm chí còn cảm thấy mình thật may mắn, thật hãnh diện khi có một người chồng như Kiên.
May mà Hạnh còn được cái gã dai như đỉa ấy cưới. Nếu không, không biết cuộc đời Hạnh sẽ đi về đâu với những kẻ cậy có tiền có thế kia? Đúng là, duyên trời định, chẳng biết thế nào mà lần!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Anh không dành cho em
Giá như ai nói cho em biết em nên dừng lại ở đâu thì có lẽ tốt biết bao.
Em biết anh sẽ đọc được entry buồn này. Có thể anh sẽ hiểu cũng có thể anh sẽ mỉm cười và nghĩ rằng tại sao em vẫn tự nhận mình là thông minh mà sao em lại ngốc như thế.
Có thể một ngày nào đó, khi em nhìn lại những điều vừa xảy đến với mình, em sẽ mỉm cười. Không phải nụ cười của hạnh phúc, không phải là nụ cười của niềm tiếc nuối cũng không phải nụ cười của lòng hận thù đã nguôi ngoai. Em muốn mình được cười bởi một điều đơn giản: nụ cười sẽ chứng minh được rằng em đã thực sự bình yên.
Anh có bao giờ mỉm cười khi nghĩ về em kể từ ngày anh và em gặp nhau chưa anh? Hay những phút giây ít ỏi anh dành cho em cũng đầy ắp những toan tính. Toan tính để có được em. Em vẫn tự nhận mình là một đứa con gái thông minh, vẫn biết mình là một người đủ nhạy cảm để biết được những điều đang diễn ra xung quanh mình. Nhưng cũng có thừa sự ngu ngốc để phủ nhận những điều mình đang trải qua.
Rồi mọi chuyện cũng sẽ qua đúng không anh? Nếu tình cảm con người không được phép tham lam thì chúng ta phải biết điểm dừng lại. Giá như ai nói cho em biết em nên dừng lại ở đâu thì có lẽ tốt biết bao. Con đường em đã đi qua cùng anh thật ngắn ngủi nhưng đủ dài để em đặt một dấu lặng... Có thể nào em sẽ bắt đầu lại một tình yêu? Có thể anh không tin những điều em nói... Em không biết với em bây giờ khi gọi một ai đó là người yêu thì người đó sẽ có ý nghĩa gì trong trái tim em. Niềm tin cho một ai đó không biết em có thể một lần nữa hay không. Nhưng tại sao tình cảm con người với con người lại khó khăn đến vậy. Sao chúng ta không thể sống với những yêu thương...
Chúng ta đã gọi là kết thúc chưa nhỉ? Mà có thể gọi là kết thúc hay không khi chẳng có lấy một điểm bắt đầu. Kết thúc... mấy ngày rồi chúng ta bước ra khỏi cuộc sống của nhau. Em là một con người bình thường chẳng phải là gỗ đá, em cũng có những cảm xúc riêng của mình. Nếu em nói em vẫn sống ổn và vui vẻ thì anh có tin không? Em đã như vậy đó? Thỉnh thoảng em vẫn nhớ anh, nhớ thói quen mà anh và em đã từng có. Cũng có thể em đã mạnh mẽ hơn để làm chủ được cuộc sống của mình.
Anh đã thắc mắc tại sao em lại có những hành động như vậy? Anh khó hiểu lắm đúng không? Đáng lẽ ra em phải để anh ra đi từ lâu lắm rồi. Người ta thường bảo rằng nếu chỉ gặp một ai đó, đi chung một đoạn đường và rồi lại biến mất khỏi cuộc đời nhau nghĩa là chúng ta chỉ được gặp nhau đủ để trả hết những món nợ mà kiếp trước chúng ta chưa kịp trả cho nhau. Anh à, em cũng đã từng thắc mắc giống anh đó... Tại sao em lại như vậy? Mọi hành động của chúng ta đều có thể được giải thích hợp lí chỉ có điều mình có muốn giải thích nó hay không thôi. Em đã không trả lời anh. Mà thật ra dù có trả lời hay không cũng đâu có ý nghĩa với cả em và cả anh.
Lần đầu tiên em nghĩ đến mình sẽ có một gia đình cùng anh. Nó không thật sự hạnh phúc nhưng đủ chín chắn và trách nhiệm với quyết định của mình. Nhưng thật sự, mọi thứ không đơn giản chút nào đúng không. Có những điều không thể chia sẻ cùng anh, có những điều lại chưa kịp chia sẻ. Bây giờ không còn cơ hội nữa để nói những điều đó cùng anh. Và em cũng đã quên rồi. Anh là một người đàn ông từng trải, đủ tự tin để hiểu em. Có những điều em cũng thắc mắc về anh, nhưng có lẽ em chẳng biết phải tìm câu trả lời ở đâu cả. Và bây giờ, nếu nói rằng những thắc mắc đó không còn ý nghĩa trong em thì không đúng chỉ có thể là không còn quan trọng nữa thôi.
Em đã từng hỏi anh sau này nhắc đến em anh có gọi em là người yêu cũ không? Anh đã trả lời em thế nào nhỉ? "Anh sẽ gọi em là vợ". Cảm giác của em là gì nhỉ? Ráo hoảnh... Còn em, em sẽ chẳng gọi anh là gì được cả. Anh không phải là một người bạn cũ, không phải là người yêu cũ và em cũng không thể gọi anh là "chồng sắp cưới cũ" đúng không? Vì chẳng ai gọi một người nào đó như thể cả. Anh và em sẽ chẳng là gì cả ư? Không biết em hay anh đã nợ nhau điều gì nhỉ? Trả nợ xong người ta vẫn có cảm giác thật nhẹ nhõm. Còn anh? Anh có như vậy không? Còn em? Em cảm thấy thế nào? Mà thôi cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Em và anh cần dừng lại để cho mình một khởi đầu mới tốt đẹp hơn (Ảnh minh họa)
Anh và em rồi sẽ vẫn gặp nhau... có kịp chào nhau... có kịp hỏi thăm nhau chỉ đơn giản về cuộc sống, công việc. Anh và em sẽ có cuộc sống riêng của mình, sẽ có những hạnh phúc mới nhưng những gì mình đã có với nhau có đủ ý nghĩa để mình gói gém trở thành kỉ niệm không?
Em nói rất nhiều nhưng đọc lại những điều em đã viết thì hình như em chẳng viết gì cả. Nhưng em tin anh nếu anh đọc thì anh hiểu hết. Không sao đúng không anh? Rồi anh sẽ nắm tay một ai đó, em cũng sẽ để cho một ai đó nắm tay mình trong một đám cưới thật sự ý nghĩa. Buông tay một người để có thể nắm tay một người khác, người mà sinh ra để dành riêng cho mình. Sẽ có một ngày, một ngày em nhận ra người đó là ai.
Anh yên tâm, em là một đứa khá tự tin và không bị những cảm xúc làm ảnh hưởng quá nhiều đến cuộc sống của mình. Vẫn biết em quen với việc có anh bên cạnh nhưng một người sinh ra chỉ để dành riêng cho một người. Anh không phải sinh ra để dành riêng cho em.
Anh và em... đã kết thúc rồi đúng không?
Không còn nhận được sms mỗi sáng của anh, đôi khi chỉ là một lời chúc tốt lành. Và cứ như thế, em không còn phải hí hoáy tìm icon thay cho tin nhắn reply tới số điện thoại của anh.
Không còn những buổi chiều anh đi làm về tranh thủ ghé qua chỗ em chơi một lát để tối còn lên văn phòng. Và cứ thế, em không còn phải tạm biệt anh bằng câu nói làm anh không vui "anh về nhé" mà cũng chẳng thèm ra cổng tiễn anh.
Không còn những cuộc điện thoại đến nửa đêm chỉ để ru em ngủ mỗi lần em đi công tác xa. Và cứ thế, em chẳng phải giục anh đi ngủ trước đi bởi em còn lâu lắm mới ngủ.
Không còn nữa những buổi tối hai anh em đi làm về kịp dành cho nhau những giây phút lặng lẽ bên nhau khắp những con đường thành Vinh xa lạ với cả anh và em. Và cứ thế, em sẽ không qua trung tâm đợi anh về mỗi buổi tối.
Không còn những yêu thương và cả những giận hờn. Và cứ thế, anh bước qua cuộc đời em, nhẹ nhàng lắm.
Không còn nữa số điện thoại của anh trong danh bạ của em nữa, nhưng em vô tình đã nhớ mất rồi. Mỗi ngày em sẽ quên đi một số. Đến một lúc nào đó em sẽ quên thôi.
Em và anh cần dừng lại... dừng lại để cho mình một khởi đầu mới tốt đẹp hơn.
Em và anh cần buông tay... buông tay để nhận ra cố nắm chặt tay một ai đó không thuộc về mình thật khó.
Có thể em xứng đáng có một hạnh phúc... một hạnh phúc gấp ngàn lần... với một ai khác. Và có lẽ em sẽ tự tin là như thế... và cứ là như thế được không anh.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Hạnh phúc không nằm ở màng trinh Hạnh phúc không nằm ở màng trinh, vì thế khi họ đã thực sự yêu nhau, thì việc còn hay mất chẳng có ý nghĩa gì. Chồng tôi không bao giờ nhắc đến chuyện tôi không ra máu trong lần đầu tiên và chúng tôi đang sống rất hạnh phúc. Chào độc giả! Tôi là một người đàn bà hơn 30 tuổi. Đọc...