Đến với anh, tôi thấy có lỗi với chị rất nhiều
Tôi thương anh, thương các cháu, thương con mình nhưng lại cảm thấy có lỗi với chị vô cùng.
Cho tới bây giờ, có lẽ người phụ nữ để lại trong tôi nhiều ám ảnh nhất chính là chị – người chị gái đã đóng vai trò của một người mẹ ở bên tôi, chăm lo cho tôi từng ly, từng tí một. Tôi đã từng nghĩ tôi sẽ đối xử với chị mình thật tốt vì so với những gì chị làm cho tôi thì gần như tôi chưa báo đáp được gì. Vậy mà cuối cùng, căn bệnh ung thư đã cướp chị ấy đi nhanh quá, khi mà tuổi đời chị còn quá trẻ.
Bố mẹ tôi đi làm xa, chính vì thế từ khi chúng tôi học cấp 3 là chỉ có hai chị em ở nhà. Chị hơn tôi 2 tuổi nhưng đảm đang, tháo vát hơn tôi nhiều. Tính tôi lại lanh chanh nên phần lớn chị nhường nhịn tôi. Vốn ngang ngạnh, không nghe lời khuyên của ai, năm tôi 22 tuổi, tôi có bầu với một người đàn ông và anh ta biệt tăm, biệt tích. Chính chị là người đã ở bên tôi, động viên tôi cố gắng, giúp tôi mẹ tròn con vuông. Chị nói rằng dù có thế nào tôi cũng không được bỏ đứa bé mà phải dũng cảm đối diện với tất cả.
Khi ấy, bố mẹ tôi giận lắm, ông bà không liên lạc với tôi. Chính chị là người đã thuê nhà cho tôi, tìm việc cho tôi làm, giúp tôi chăm sóc con. Tôi biết ơn chị mình nhiều lắm. Chị luôn nói chỉ cần tôi sống tốt sau này vẫn lấy được người chồng tử tế. Nhờ có chị mà tôi thay đổi cách sống, không buông thả bản thân nữa. Tôi đi học, xin việc và kiếm được một vị trí tốt, thu nhập ổn định. Từ một cô gái vấp ngã ở tuổi đời còn quá trẻ, tôi đã vươn lên thành một người phụ nữ chững chạc, trưởng thành hơn.
Chị tôi lập gia đình sau khi 25 tuổi (lúc đó tôi 23 tuổi). Chị lấy anh – một người chồng quá tuyệt vời. Anh chị yêu nhau tới 6 năm mới cưới. Tôi mừng vì chị lấy đực người đàn ông tử tế như thế. Anh chị sống với nhau hạnh phúc, có hai đứa con, 1 trai, 1 gái. Cuộc sống phải nói là quá viên mãn. Gần 10 năm anh chị chung sống với nhau, tôi chưa bao giờ thấy anh chị cãi cự nhau cả. Tôi thầm chúc phúc cho anh chị.
Chị không muốn san sẻ anh cho bất cứ ai dù chị không còn trên đời này nữa (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Nhưng rồi cách đây 2 năm, khi chị bước sang tuổi 35, chị đã ra đi vì căn bệnh ung thư. Với tất cả mọi người đó là một cú sốc quá lớn. Nhưng có lẽ với hai đứa con và chồng chị là đau khổ nhất. Khi ấy, tôi thương các cháu mình vô cùng. Vì tôi cũng là một người mẹ nên tôi hiểu sự mất mát ấy lớn đến nhường nào.
Từ sau khi chị tôi mất, 2 năm qua, tôi ngày ngày qua bên đó nấu nướng, cơm nước cho các cháu. Một phần vì anh rể tôi đi công tác xa nhà nhiều ngày, các cháu không có ai chăm sóc. Phần khác tôi cũng muốn khói nhang cho chị mình. Hơn nữa, con tôi và hai anh chị rất quấn nhau. Vì thế những lần anh đi công tác, tôi lại sang cơm nước rồi ăn ở với các cháu luôn. Cũng có lần anh về rồi, chúng tôi cùng tập trung ăn uống một bữa rồi tôi mới về nhà.
Khoảng thời gian 2 năm đó, tôi hiểu hơn về anh rể của mình. Đúng như chị tôi từng nói, anh quá tốt và tâm lí. Và rồi, tiếp xúc với nhau nhiều, hai con người cô đơn đã cảm thấy đồng điệu hơn. Sau 2 năm, tôi và anh rể cảm thấy quý mến nhau. Anh đề nghị chuyện tái hôn, cũng là muốn tôi về chăm sóc các cháu luôn một thể. Nhưng tôi thì sợ!
Tôi biết chị tôi yêu anh vô cùng. Trước khi chị ấy mất, chị ấy khóc rất nhiều vì sợ sau này anh tái hôn. Chị sợ không phải chỉ vì người vợ sau sẽ đối xử không tốt với các con mà còn sợ rằng anh sẽ yêu người đó. Tôi hiểu sự ích kỉ đó của chị bởi vì anh chị từng rất yêu nhau, chị không muốn san sẻ anh cho bất cứ ai dù chị không còn trên đời này nữa.
Anh phân tích cho tôi rất nhiều điều. Cả tôi và anh đều cô đơn, lại có con, nên chúng tôi cần đến bên nhau để cuộc sống của các con được tốt nhất. Anh không muốn người phụ nữ khác vào nhà này vì sợ các con sẽ khổ. Nhưng trên tất cả là anh… có tình cảm với tôi, cũng mong muốn được gần tôi trong một mái nhà.
Bây giờ tôi rối trí lắm. Tôi thương anh, thương các cháu, thương con mình nhưng lại cảm thấy có lỗi với chị vô cùng. Tôi phải làm sao đây?
Theo 24h
Cảm xúc của anh và em đều đã chai sạn
Tình yêu của chúng mình chắc hẳn đã không còn vẹn nguyên như ngày đầu nữa.
Anh mệt mỏi lắm rồi đúng không? Hoặc có lẽ là anh đã không còn cảm thấy hạnh phúc, vui vẻ khi bên em - cô gái mà anh gọi là người yêu. Anh đang cố gắng làm tròn trách nhiệm khi ràng buộc mình vào mối quan hệ này. Còn cảm xúc, cả anh và em đều đã chai sạn, tình yêu ấy, chắc hẳn đã không còn vẹn nguyên như ngày đầu nữa. Vậy thì, mình cứ bất chấp mọi điều để chia tay đi anh!
Hơn 5 năm gắn bó là quãng thời gian chúng ta đã vì nhau rất nhiều. Có lẽ không phải ai cũng yêu và hi sinh được cho tình yêu nhiều như em và anh. Chúng ta đến bên nhau hoàn toàn tự nguyện, không toan tính thiệt hơn. Em yêu anh bằng con tim chân thành nhất, vì vậy em không đắn đo xem mình nhận được gì từ tình yêu ấy. Em không cảm thấy tủi hờn khi mình không được nhận những món quà đắt tiền hay bước vào quán ăn sang trọng.
Kỉ niệm của em và anh là những tháng ngày cùng nhau nắm tay đi dạo trong công viên, ngồi ăn ở một quán ven đường. Những điều đó tuy đơn giản nhưng lòng em còn mãi khắc ghi. Với anh, tình yêu này anh cũng đã cố gắng rất nhiều để bên em. Anh đã phấn đấu từng ngày cho tương lai của hai đứa.
Giữa chúng ta có quá nhiều kỉ niệm, quá nhiều ràng buộc. Ai cũng nghĩ rồi đây anh sẽ đeo vào ngón tay em chiếc nhẫn cầu hôn. Em sẽ rạng ngời trong chiếc váy trắng cô dâu để sánh bước bên anh. Rồi chúng ta sẽ thành vợ chồng. Em cũng đã từng mộng mơ và tin như vậy. Ngay cả lúc này đây, em biết, chỉ cần em muốn, mọi thứ sẽ diễn ra như đúng những gì em muốn.
Đừng cố gắng níu kéo một tình yêu đã không còn (Ảnh minh họa)
Nhưng trải qua biết bao năm tháng cùng nhau, trải qua bao ngọt bùi cay đắng, bỗng một ngày, em và anh không còn cảm thấy yêu nhau nữa. Anh không phản bội em và em cũng thế. Chỉ đơn giản là tình yêu ấy tự nhiên bay mất mà thôi. Chúng ta không thể tìm được cảm xúc yêu thương đối với người kia. Chúng ta bên nhau vì trách nhiệm, vì quá khứ vốn đã gắn chặt với nhau dù cả hai đều biết trái tim mình không còn thổn thức yêu thương nữa.
Em biết, anh không dám nói lời chia tay bởi vì anh không muốn làm em khổ. Anh là một người đàn ông tử tế đúng nghĩa nên anh hiểu, một cô gái đã bỏ ra quãng đời 5 năm của tuổi trẻ để yêu một người mà giờ đây mối tình đó không thể tiến tới hôn nhân sẽ rất đau khổ. Cơ hội tìm hạnh phúc cho cô gái ấy cũng sẽ khó hơn nhiều.
Anh là người đàn ông có trách nhiệm. Vì anh đã nói lời yêu em nên ngày hôm nay anh không cho phép bản thân mình có quyền buông tay mối tình này nếu như em con yêu. Em cảm nhận được trái tim ấm nóng đó của anh. Nhưng vì quá hiểu anh nên em biết, cảm giác đó không còn là tình yêu nữa rồi.
Em cũng vậy! Em cũng nhận ra rằng tình cảm trong mình không còn thôi thúc và mạnh mẽ nữa. Em muốn yêu một ai đó thật nhiều nhưng giờ đây em không thể nào kiểm soát được cảm xúc để tìm lại tình yêu với anh như thủa nào. Em cảm thấy mình cần phải buông tay.
Có lẽ cả anh và em đều sợ dư luận. Chúng ta sợ gia đình sẽ buồn, những người mà họ tin chắc rằng chúng ta sẽ cưới nhau trong nay mai. Anh sợ mọi người sẽ hoảng hốt khi đón nhận tin này. Anh cũng sợ cuộc sống của anh sẽ ra sao nếu rời bỏ em, một người vốn đã quen thuộc với anh? Anh cũng sợ em sẽ thế nào nếu không còn anh bên cạnh...? Có cả trăm ngàn nỗi sợ khiến chúng ta không dám nói lời chia tay dù chúng ta biết... tình yêu đã hết rồi.
Vậy thì mình bất chấp tất cả để chia tay đi anh nhé. Không ai phụ ai, đơn giản là chúng ta đã chẳng còn yêu nữa thì giải thoát cho nhau. Đừng cố gắng níu kéo một tình yêu đã không còn. Mình bất chấp tất cả những lo lắng để... chia tay đi anh nhé!
Theo 24h
Xin lỗi vì em đã hết yêu anh! Tình yêu trong em đã không còn kể từ sau khi anh chấm dứt tất cả để theo người con gái khác. Gặp lại nhau giữa một chiều đông mênh mang nỗi nhớ. Bao kỉ niệm chợt ùa về trong tim, vui có, buồn có, luyến thương cũng có. Chỉ một khoảng thời gian ngắn mà như đưa ta về với cả một...