Đến vay tiền chị chồng, tôi chết sững khi nghe những lời cay đắng chị nói với mẹ chồng
Nghe xong, tôi chỉ biết đứng sững lại rồi cay đắng dắt xe đi về. Tôi buồn quá. Tôi đã sống hết lòng với họ rồi mà vẫn bị nói như thế.
Từ khi về làm dâu, tôi đã tự nhủ phải sống thật tốt để bố mẹ mình nở mày nở mặt. Dẫu sao thì nhà vợ chồng tôi cũng gần nhau, nếu tôi sống đoảng mà đến tai bố mẹ thì cũng không hay. Vì thế tôi cố gắng chiều lòng tất cả mọi người nhà chồng.
Bố mẹ chồng tôi chỉ có chồng tôi và chị chồng nên rất cưng chiều con. Chị chồng đã có gia đình, hai con nhưng bố mẹ chồng tôi sợ chị làm dâu khổ nên cho đất, cho tiền cất nhà ở ngay cạnh bên. Tuy đã có nhà riêng nhưng chị chồng tôi vẫn thích dẫn cháu xuống ăn ngủ nhà tôi. Bố mẹ chồng thương cháu nên lo hết mọi thứ.
Từ ngày tôi về, nhiệm vụ ấy được giao lại cho tôi. Mỗi sáng tôi phải chạy ngược chạy xuôi mua đủ món ăn cho từng người trong nhà chồng. Chiều đi làm về lại ba chân bốn cẳng lao vào bếp nấu nướng, dọn dẹp. Anh chị chồng cùng các con cứ ngồi chơi đợi tôi dọn cơm rồi xuống ăn. Tôi vẫn cố nhẫn nhịn vì sợ nói ra thì mọi người lại cho rằng tôi lười làm ham chơi. Nhiều lúc đi làm về mệt, tôi vẫn phải cho cháu ăn chứ không được nghỉ ngơi.
Sau cùng, mẹ tôi ra điều kiện với chồng tôi là nếu muốn có vợ con thì phải cất nhà riêng. (Ảnh minh họa)
Khi tôi bầu bì, mọi chuyện vẫn không thay đổi. Tuy tôi không nói ra ngoài nhưng hàng xóm bắt đầu rao tin tôi bị nhà chồng ức hiếp. Tin ấy lan tới tai bố mẹ tôi. Dù gì tôi cũng là con gái một nên khi biết điều đó, bố mẹ tôi sốc lắm. Ông bà gọi điện trách tôi giấu giếm kĩ quá.
Rồi bố mẹ tôi đến tận nhà chồng nói chuyện thẳng thắn với bố mẹ chồng tôi. Mẹ chồng tôi lườm quýt nói do tôi tự ôm đồm chứ họ không bắt ép tôi làm. Chị chồng cũng không vừa khi xỉa xói tôi lắm chuyện, có làm chút việc cho nhà chồng cũng về kể lể với bố mẹ. Sau cùng, mẹ tôi ra điều kiện với chồng tôi là nếu muốn có vợ con thì phải cất nhà riêng. Nếu không thì bố mẹ dẫn tôi về chăm sóc.
Chồng tôi sau một hồi đắn đo cũng quyết định sẽ cất nhà riêng. Khỏi phải nói bố mẹ chồng tôi tức thế nào. Sợ có dông bão nên tôi cũng về nhà mẹ đẻ ngay hôm đó để đợi ngày xây nhà mới.
Bố mẹ tôi cho hai vợ chồng một số tiền lớn nhưng vẫn không đủ. Bản thân vợ chồng tôi dư dả không nhiều vì hơn một năm nay tôi phải lo hết mọi chi tiêu trong nhà chồng. Bí thế quá, tôi bàn với chồng hỏi vay chị chồng một ít, hàng tháng trả lãi đầy đủ.
Tiền họ không cho vay thì thôi, sao lại buông lời cay đắng. (Ảnh minh họa)
Không ngờ, khi chồng tôi về, anh ấy nói vay không được. Tôi nghe xong đã buồn nhưng vẫn muốn tự mình hỏi vay thêm lần nữa. Tôi khệ nệ đi xe về lại nhà chồng một mình.
Vừa vào nhà, tôi đã nghe tiếng nói lanh lảnh của chị chồng. “Cho vợ chồng nó vay thì biết bao giờ mới lấy lại được. Con đi mua vàng hết rồi. Mẹ cũng đừng có nói thêm cho chúng nó nữa. Cái thứ con dâu hầu hạ nhà chồng một tí đã giở giọng tiểu thư thì chết đói con cũng không cho vay”.
Nghe xong, tôi chỉ biết đứng sững lại rồi cay đắng dắt xe đi về. Tôi buồn quá. Tôi đã sống hết lòng với họ rồi mà vẫn bị nói như thế. Tiền họ không cho vay thì thôi, sao lại buông lời cay đắng. Tự dưng tôi thấy chán nản chính nhà chồng của mình, chán nản chính chồng mình vì đã quá nhu nhược. Tôi có nên suy nghĩ lại chuyện cất nhà không? Cất nhà hay ra thuê nhà cho khỏe thân đây?
Theo Afamily
Đêm tân hôn, vợ cay đắng đánh thuốc mê chồng mới cưới rồi bỏ đi với 1 vali 6 tỷ tiền vàng
Trâm vừa mở cửa bước vào thì Quang đã ôm xấn lấy cô, hôn tới tấp lên mặt. Trâm thấy ghê ghê nhưng vẫn cố vờ vịt cười giả lả để xem anh ta định làm gì tiếp theo.
- Vợ anh hôm nay xinh quá!
Anh nhấc bổng cô lên giường, đang hí hoáy tụt cái váy trên người Trâm xuống thì Quang giật bắn mình ngã ngửa ra phía sau.
- Cô... cô định làm gì?
- Định làm gì à, tôi sẽ giết anh!
Video đang HOT
Ảnh minh họa
Trâm cố tình dí nòng súng sát trán Quang làm anh sợ hãi run rẩy.
- Này, này... có gì từ từ nói. Anh... anh làm gì sai sao?
- Còn dám chối sao?
Trâm cố tình gằn giọng, càng cố ấn chặt anh ta xuống giường.
- Tiền anh giao dịch với lão ta đâu?
Quang im lặng lắp bắp 1 lúc rồi chỉ tay xuống dưới gầm giường. Trâm ra hiệu anh ta xuống lấy cho mình, tay vờ lên cò súng làm Quang như muốn bắn tim ra khỏi lồng ngực.
Anh ta run run mở khóa, 1 vali đầy vàng mặt hiện ra làm Trâm cũng phải kinh ngạc. Cô dùng chân đạp cái nắp vali lại rồi quát:
- Uống nốt ly nước cam kia cho tôi!
- Anh... anh xin em! Tha cho anh!
- Đừng nhiều lời, không thì đừng trách tôi!
Chẳng còn cách nào khác, Quang phải nhẫn nhịn cầm ly nước mình đã pha trước đó đưa lên miệng tu 1 hơi. Ai chứ là Trâm anh chẳng dám trái nửa lời. Cô ấy đã học võ lên đến đai đen, tay lại còn thủ sẵn khẩu súng thế kia anh làm sao mà trốn cho được.
Chỉ 15 phút sau Quang đã gà gật rồi gục xuống bàn. Trâm thở phào cất khẩu súng vào trong túi rồi mở vali ra kiểm tra. Thấy đúng là vàng thật, cô nhìn chồng mới cưới cười khẩy:
- Tưởng bán tôi dễ đến thế sao? Đồ hèn!
Cô không quên đạp anh ta 1 cái thật mạnh rồi xách vali bỏ đi trước khi quá muộn.
Thế là thay vì có 1 đêm tân hôn ngọt ngào, mặn nồng bên người mình yêu, Trâm lại cay đắng xách cái vali tiền người ta dùng để "mua" mình ra đi.
Trâm vốn có 1 tuổi thơ rất dữ dội. Cô là con gái của 1 tay xã hội đen chuyên buôn bán ma túy. Sau khi bố bị bắt và phải chịu tội tử hình, cô phải về sống cùng ông bà nội vì mẹ đã bỏ đi theo người đàn ông khác. Trước khi vào lao tù, bố cô kịp giấu cho con gái 1 khẩu súng đã theo ông nhiều năm để phòng thân.
Trâm giữ nó như 1 vật kỷ niệm chứ chẳng bao giờ động tới. Cô tháo hết đạn trong nó ra bỏ vào cái hộp và chôn ở ngoài vườn. Cứ thỉnh thoảng nhớ bố, cô lại lén ra ngoài ấy đào lên xem, rồi cất lại như cũ.
Không chịu khuất phục trước số phận, cô cố gắng học tập thật tốt để đổi đời. Sau khi ra trường, với ngoại hình xinh đẹp lại có tài ăn nói, Trâm nhanh chóng được nhận làm thư ký Giám đốc của 1 công ty.
Tay Giám đốc dù đã có vợ con nhưng lại luôn thèm khát cô gái trẻ hàng ngày ở cạnh mình. Cứ tưởng Trâm cũng như những ả thư ký thèm tiền khác, ông ta đã nhiều lần bày trò để dụ dỗ cô nhưng không thành.
Biết cô yêu Quang - 1 chàng trai trẻ, ham làm giàu ở Phòng kinh doanh, ông ta bèn nghĩ kế để giành bằng được người đẹp.
1 hôm, ông gọi Quang tới bảo:
- Công ty đang thiếu cái ghế Phó Giám đốc, chắc nó hợp với cậu đấy!
Quang khấp khởi vui mừng, cứ đứng bên ông sếp cười cười gật gù. Thấy mắt anh ta sáng lên vì lòng tham danh vọng, ông ta thấy mừng vô cùng.
- Nhưng với 1 điều kiện...
Quang giật mình, các cơ mặt đột nhiên co rúm lại nhìn sếp sợ sệt.
- Cô Trâm phải là của tôi!
Anh bối rối nhìn ông ta chưa biết nói gì thì lão đã cười khà khà bảo:
- Lo gì, anh cứ nghiễm nhiên làm chồng người ta, chỉ có điều phải để tôi có được cô ấy!
- Anh à, cái này...
Quang e ngại ngập ngừng chưa nói hết câu ông ta đã nheo mày cầm bút viết trên giấy con số 6 tỷ ra rồi bảo:
- Khuyến mại cho anh chừng này đã đủ chưa?
Quang nằm trằn trọc suốt đêm, cứ nghĩ tới lời Giám đốc nói với mình lúc chiều anh chẳng thể nào ngủ được. Đúng là anh yêu Trâm thật, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ đem cô ra để ngã giá như thế này.
Thế mà sau nhiều lần bị ông ta tác động, anh đã gật gù đồng ý. Quang cứ nghĩ cưới cô về, mình sẽ đi trước lão 1 bước rồi kiếm cớ ly dị với cô, lúc có tiền thì chẳng thiếu gì gái đẹp xung quanh để mà chọn vợ thêm lần nữa.
Trước ngày tổ chức lễ cưới, Trâm đang tất bật đón tiếp khách khứa thì đột nhiên nhìn thấy Vân - vợ của Giám đốc tìm đến. Ngồi nói chuyện xã giao 1 hồi, cô ấy liền nháy Trâm đến 1 chỗ kín đáo để tiện nói chuyện.
Trâm đang lo ngại không biết có chuyện gì thì Vân đã bảo:
- Cô phải cẩn thận với tay Quang đấy! Nó ghê lắm, cưới cô chỉ vì tiền thôi!
Trâm giật nảy mình, cứ ú ớ nhìn Vân kinh ngạc.
- Sao chị lại nói thế?
Vân lườm cô 1 cái sắc lẹm rồi thở dài bảo:
- Lão già nhà tôi mê cô, thông đồng với hắn để có cô đấy!
Trâm chết điếng, cảm giác như tim ngừng đập mất vài giây, cứ há hốc mồm tròn xoe mắt nhìn Vân không biết phải nói thế nào.
- Tôi vô tình đọc được đoạn chat trên zalo của 2 người họ cách đây mấy hôm. Số cô cũng may, hôm ấy lão đi nhậu về say khướt, để quên điện thoại trên bàn. Tôi táy máy đọc được nên mới biết.
Trâm thất thần nhìn Vân nửa lo sợ, nửa nghi hoặc. Cô không biết nên phải tin chị ấy hay tin Quang. Bấy lâu nay Quang đối với cô rất tốt, sao lại có thể làm cái chuyện kinh khủng như thế được. Cô đang băn khoăn thì Vân nắm lấy tay bảo:
- Tôi quyết định nói cho cô biết, phần là muốn tốt cho cô, phần là vì muốn ông chồng tôi dừng lại.
Thấy ánh mắt Vân nhìn mình vẻ chân thành, Trâm thấy thấp thỏm vô cùng.
- Nhớ lời tôi dặn, đừng có uống ly nước, trong đó có chứa thuốc mê đấy!
Trâm cứ nửa tin nửa ngờ, đêm cuối cùng ở nhà mình, cô nghĩ thế nào nên lại ra vườn đào khẩu súng của bố lên, giấu vào trong túi để đề phòng. Cô không nghĩ mình sẽ phải dùng tới nó nên cũng chẳng lắp đạn vào bên trong làm gì.
Suốt bữa tiệc, Trâm thấy Quang vẫn ân cần với mình như mọi lần nên cũng âu lo lắm. Chỉ tới khi anh đang tiếp rượu cùng cô thì điện thoại rung lên liền vội vã chạy vào nhà vệ sinh. Trâm nghi ngại lén bước theo nghe thấy tiếng anh bảo:
- Vâng ạ, sếp cứ yên tâm, mọi việc đều ổn cả.
Cô giật mình quay bước trở ra.
Quang dắt vợ về phòng rồi bảo:
- Em ngồi xuống, đợi anh lấy cho 1 cốc nước cam uống cho giã rượu nhé!
Trâm sợ hãi thấy mọi việc anh làm đều giống như kịch bản đã được Vân nói cho biết trước. Cô vội vàng lục túi cầm lấy khẩu súng mang giấu dưới gối.
Anh bước vào, đưa cho cô 1 ly nước nhưng cô không uống ngay mà bảo:
- Để lát em uống sau, lại đây đã nào!
Quang chẳng mảy may nghi ngờ mà đặt ly nước xuống bàn rồi lao vào vợ, nhưng bị cô vạch trần trong bộ dạng thảm hại như thế.
Trâm chạy vội ra ngoài đường bắt taxi bỏ đi. Cô hú vía suýt chút nữa thì sa vào cạm bẫy của những kẻ tham cả tình lẫn tiền như bọn hắn.
Cô cầm điện thoại cười khẩy nhắn 1 tin cho cả Quang lẫn lão sếp già:
- Anh đừng tưởng cứ có tiền là mua ai cũng được. Đàn bà không phải thứ để các anh giao dịch qua tay nhau như thế!
Theo WTT
Đi công tác nửa năm, sững sờ ngày trở về vợ có bầu 2 tháng Vợ tôi đã có thai 4 tháng. Vì sao có thể là 4 tháng trong khi tôi mới về được 2 tháng? Đó là đứa con của ai? Những câu hỏi cứ thế hiện lên trong đầu tôi. Hôm trước đọc được bài tâm sự của một cô vợ trót ngoại tình khi chồng đi công tác xa, tôi lại cay đắng nhớ...