Đến tuổi 50 bỗng dưng…chán chồng
Đa nhiêu năm nay cuôc sông vơ chông tôi thât sư không co y nghia. Chung tôi chi sông cung nhau dươi môt mai nha ma thôi.
ảnh minh họa
Hai con tôi môt trai, môt gai đa lơn va đi lam, chông tôi, hiện đã nghỉ hưu, còn tôi hiên đang la trương phong môt doanh nghiêp.
Người ngoài nhin vao thi thây gia đinh tôi thật hanh phuc bơi tư khi nghi hưu anh ây thương chăm lo chuyên cơm nươc, giăt giu, tôi đi lam vê đa co cơm ăn va chi viêc nghi ngơi. Nhưng thât sư chung tôi không hê co tiêng noi chung. Tôi không thê chia se moi chuyên đươc vơi chông tôi va chung tôi cung không ngu cung giương, không co quan hê vơ chông.
Anh ây yêu, nhưng đo không phai la tât ca ma chu yêu la tôi không thê gân gũi anh ây đươc vi cơ thê năng mui bia rươu, vi đôi khi nhin thây nhưng cư chi khac, nhô, hay đi vê sinh phat ra tiêng đông… Đi lam vê tôi chi biêt lam viêc nha, xem ti vi lam viêc ca nhân va thinh thoang đi cà phê vơi ban. Tôi không muôn đi cung anh ây, va chưa bao giơ 2 vơ chông đi cà phê vơi nhau.
Tôi chi đi vơi cac con va tâm sư cung cac con nhưng khi bưc xuc trong cuôc sông, trong công viêc. Thương thi tôi la ngươi luôn chiu đưng it chia se tâm sư. Vê phân minh, tôi la phu nư đa 50 tuôi, chông tôi hơn tôi 7 tuôi. Theo ban thân va nhân xet cua ban be thi tôi la một phu nư ưa nhin, cao rao, cân đôi, noi năng nho nhe, dê mên.
Video đang HOT
Tôi biêt nhưng thê manh đo cua minh, nhưng cuôc sông tinh cam cua tôi qua đơn đôc. Co nhưng luc tôi ươc minh đươc dưa đâu vao vai cua ai đo, hoăc đươc ai đo ôm thât chăt trong vong tay. Noi vây không phai la tôi không co ai đo, đa co nhiêu ngươi mơi moc đi chơi…. tôi nhưng tôi không thê, vi tư trong vi sơ bi coi thương.
Nhưng cung co luc tôi muôn het lên, muôn tung hê hêt nhưng vong vây vô hinh nhưng rôi lai không thê. Tôi không biêt phai lam sao đê thoat khoi tinh trang nay, đê cai tiên môi quan hê nay, tôi buôn qua mong đươc chia se.
Chuyên gia Tư vấn trả lời:
Tình trạng khủng hoảng U50 cũng là một quy luật đó chị ạ. Vì áp lực của các chuẩn mực xã hội, của truyền thống, của đạo đức, của phong tục … người ta cứ phải kìm mình xuống, gồng mình lên để giữ một gia đình mẫu mực hạnh phúc trước mắt mọi người nhưng bên trong khủng hoảng của tâm hồn nhiều lúc dâng lên đỉnh cao trào “muốn hét lên, muốn tung hê hết những vòng vây vô hình” nhưng rồi lại không thể.
Và một số rất ít dám làm “cách mạng” chịu hy sinh “mẫu hình” mà mình đã xây đắp nhiều năm còn phần đa cam chịu chấp nhận sống trong tình trạng mâu thuẫn này. Thực tế cho thấy số dám làm “cách mạng” thì sau một thời gian không lâu lại rơi vào tình trạng mâu thuẫn trên, cuối cùng “mất cả chì lẫn chài”. Vậy có giải pháp nào không để hóa giải tình trạng trên?
Hẳn anh chị cũng có những năm tháng tuổi trẻ yêu nhau và rất hạnh phúc. Nhưng mọi cái đều có quy luật của nó, tự nhiên có quy luật của tự nhiên, xã hội có quy luật của xã hội và tình cảm có quy luật của tình cảm. Mấy chục năm sống với nhau, những xúc cảm dương tính (xúc cảm vui vẻ phấn khởi, thỏa mãn trở lên chai lì – quy luật về tính thích ứng của tình cảm) thích ứng và giảm dần về cường độ, những từ anh yêu, em yêu… những lời có cánh, những giây phút lãng mạn thăng hoa cứ giảm dần và chẳng còn đâu nữa.
Trong khi đó những xúc cảm âm tính (buồn, chán, không thỏa mãn …) lại cứ xuất hiện ngày một nhiều hơn (ông, tôi, mày, tao, mùi hôi thối, khạc nhổ… thậm chí thượng cẳng chân, hạ cẳng tay) dần dần tổng hợp hóa, khái quát hóa và định hình hóa thành ghét bỏ thậm chí là căm thù. Do đó, muốn không bị rơi vào tình trạng trên phải hiểu biết quy luật của tình cảm con người và điều chỉnh nó đi theo đúng quy luật từ khi còn rất trẻ.
Còn khi đã rơi vào tình trạng như chị rồi vẫn có cách hóa giải dần dần toàn diện trên tất cả các mặt sinh lý, tâm lý, bệnh lý và xã hội. Phải tiến hành từng bước, dần dần bởi tất cả đã thành thói quen, thành thuộc tính ở cả chị và anh ấy qua mấy chục năm chung sống. Cũng như chị thôi, anh ấy cũng muốn gia đình êm ấm và hạnh phúc thực sự, muốn vợ được gần gũi thăng hoa thỏa mãn chứ không phải là sự xa lánh, ghê sợ như hiện nay ở chị.
Phải làm gì, anh ấy cũng chưa biết, anh ấy chỉ biết chăm chỉ làm vẹn toàn công việc nhà để vợ đi làm về chỉ việc ăn và nghỉ ngơi. Nhưng tình cảm đâu chỉ có thế, và chị còn cần những cái khác hơn đó nhiều.
Những cái đó ở cả hai người đều có, hai người đều muốn nhưng đã lâu không thực hành thành ra mất đi, thay vào đó là những cái gây cảm xúc âm tính dẫn đến chán ghét nhau, xa lánh nhau, giờ muốn lập lại, điều quan trọng là thắng được những cảm giác ngượng ngùng ban đầu, vì đã lâu không sử dụng.
Từ việc xưng hô thân mật đến việc ngủ chung chăn chung giường, âu yếm yêu thương, đưa nhau lên đỉnh khoái cảm tình dục đều phải tập làm lại từ đầu. Chính nó mới là những viên gạch gắn kết yêu thương xây dựng lâu đài hạnh phúc cùng nhau gắn kết đi hết cuộc đời. Anh chị cũng nên lưu ý rằng, các quy luật tâm – sinh lý của tuổi tác dẫn tới mãn dục nam, nữ rất cần đến sự thông cảm chia sẻ của đối tác và sự hỗ trợ của công cụ, thuốc thang …
Theo VNE
Việc của nhà anh?
Ngày bố xuất viện, em đang đi công tác hai ngày. Cửa nhà vắng lạnh, nhưng trên bàn vẫn có hoa tươi em cắm, trong tủ lạnh còn vài món ăn nhẹ em ưa thích.
Dù hôm trước, trong bữa cơm vội vàng lúc anh tạt về nhà lấy thêm chút vật dụng, em nhấm nhẳng bảo: "Tháng này chắc cả nhà ăn nước tương. Số tôi đúng là quá khổ!".
Đó cũng là thái độ em dành cho việc anh phải chăm sóc bố đang nằm viện. Điều quan trọng nhất, tiền lương đợt này anh chẳng thể phụ em vài triệu như thường lệ, vì phải đóng viện phí, trang trải những khoản thuốc thang lặt vặt. May mà có lương đúng ngày, anh còn xoay xở được. Chứ nếu đợi em "đi mượn", thì chẳng biết thế nào.
Mỗi lần cần xài chút tiền cho phía bên anh, sao mà khó khăn đến vậy. Câu trả lời quen thuộc luôn là: Đưa có bao nhiêu mà cứ hỏi hoài, lấy đâu ra? Anh e dè, rào trước đón sau, ướm đặt đủ thứ. Em không phải bà vợ "ngân hàng một chiều", chỉ có cất vô không lấy ra trong những vấn đề chi dùng khác, em chỉ đặc biệt tiếc tiền khi anh phải lo toan cho bố mẹ. Trong suy nghĩ của em, bố hay "chuyện bé xé ra to", "nhà giàu đứt tay bằng ăn mày đổ ruột", nên em dửng dưng không quan tâm, thăm hỏi gì.
Em luôn miệng cho rằng anh chẳng biết xài tiền, có đồng nào tiêu ngay đồng ấy. Hỡi ơi, anh chỉ là một nhân viên quèn, lương ba cọc ba đồng, muốn dành dụm cũng không có cơ hội. Nhà anh lại nặng gánh, anh đâu thể thờ ơ nhìn bố mẹ đau ốm mà không tiền thang thuốc. Chỉ vậy thôi, mà em thường xuyên xa gần rằng, trên đời này hình như chỉ mỗi anh là có cha mẹ, người khác chắc là không có. Sao ba mẹ em ít khi nào than mệt, than ốm, mà bố mẹ anh cứ liên tục thế này? Có nhiều người thật không biết nghĩ cho con cái chút nào...
Chị dâu vào thăm bố, mang theo chút cháo. Em bóng gió những lời khó nghe như "lấy lòng", "bày đặt", "có hiếu quá sao không rước về nuôi đi". Anh nghe mà đắng lòng, chỉ sợ tới tai ông bà nội tụi nhỏ. Bất kỳ một người đàn ông bình thường nào cũng khổ sở bất lực vì không thể hết lòng phụng dưỡng cho bố mẹ. Anh càng buồn hơn, khi em coi như đó là việc riêng của anh, chẳng liên quan gì tới mẹ con em. Lý lẽ của em rằng, hồi ba em bệnh, thì em cũng chỉ đến thăm một lần, đâu thể bỏ mặc mọi thứ để mà trông nom, chăm sóc. Anh không muốn phân tích rạch ròi, chỉ muốn có lúc nào đó chia sẻ cùng em cảm giác, em đang đối xử với anh dường như không phải người thân, mà lạnh lùng sòng phẳng đến không ngờ.
Vậy mình đang là gì của nhau đây? Anh biết em vẫn còn để bụng chuyện xa xưa, khi mình chuẩn bị kết hôn, anh đã "quên" không thành thật với em việc bố mẹ anh sức khỏe kém, bố anh tính khí có phần khó chịu, thất thường. Em về làm dâu với cảm giác "bị lừa", từ mà em cay đắng thốt lên sau vài lần mình cãi cọ, chung quy cũng liên quan tới bố mẹ anh. Nhiều năm qua, anh đã cố gắng làm việc, thậm chí nín nhịn khi em có phần quá đáng, coi như một cách bù đắp những thiệt thòi mà em cho rằng, vì lấy anh nên em phải gánh chịu. Nhưng lần này... Anh buồn thật nhiều, cảm giác người vợ mình đang chung sống sao mà xa lạ, lạnh lùng đến vậy.
Theo VNE
Vợ ưa xét nét Cái tính xét nét, thích quy nạp những chuyện vặt vãnh để nâng thành "quan điểm" nhiều lúc đã gây sóng gió trong cuộc hôn nhân của anh chị. Khi còn sống chung với bố mẹ thì chính chị là con dâu mà lại mang tính chất của bà mẹ chồng xét nét. Chị để ý thái độ của từng người trong nhà,...