Đến nước này, tôi chính thức “từ mặt” mẹ chồng tôi
Tôi 1 cô gái không đẹp nhưng cao ráo, dễ thương. Trước khi quen chồng tôi bây giờ, tôi có rất nhiều người theo đuổi. Nhưng tôi chọn anh vì anh thật thà, hiền lành và yêu tôi chân thành.
Khi quen anh, tôi cũng không tìm hiểu kĩ gia đình anh lắm. V tôi nghĩ đơn giản 2 đứa yêu nhau thật sự là được. Mặc dù về nhà anh chơi đôi lần, tôi biết gia đình anh nghèo, nhà cưa xộc xệch, anh em lại đông. Lúc ấy tôi vẫn không quan tâm lắm.
Cho đến khi 2 đứa quyết định đi đến hôn nhân. Gia đình tôi ngăn cản ghê lắm. Không phải vì ba mẹ tôi chê bên ấy nghèo, chỉ là ba mẹ thương tôi từ nhỏ sống sung sướng, chưa thiếu thốn thứ gì. Bây giờ lấy chồng ngheo thì có chịu được không. Và thứ 2, ba mẹ tôi không thích anh vì voc dang anh nhỏ be liệu có đủ sức lo cho tôi không? Nhưng mặc cho ba mẹ có nói gì tôi vẫn kiên quyết cưới cho bằng được…
Từ hôm tính chuyện cưới, tôi mới vỡ lẽ tính tình của mẹ chồng. Từ ngày gia đình chồng rời nhà sang căn hộ chung cư (50 m2) vì thuộc dạng giải tỏa đền bù, lúc đó đã phát sinh 1 số chuyện không hay.
Từ hôm tính chuyện cưới, tôi mới vỡ lẽ tính tình của mẹ chồng (Anh minh hoa)
Tính tôi thì sâu sắc, trước ngày cưới tôi và chồng tôi đi sắm sửa tủ, giường, vật dụng trong phòng tân hôn. Vì tôi nghĩ gia đình chồng tôi nghèo nên mình phụ được gì thì phụ, đằng nào cũng là người 1 nhà. Phòng tân hôn đáng ra nhà chồng phải lo nhưng khi thấy tôi sắm sửa, mẹ chồng tôi không hài lòng bao la phí phạm.
Ba noi, tôi không mua cái tủ vải mà xài bày đặt tủ gỗ va bao tôi là đại gia… Tôi nghe mà bực hết sức. Bà không biết thương tôi thì thôi lại còn nói vậy. Nhưng tôi cũng không nói gì.
Rồi đến nữ trang cưới, chồng tôi tự bỏ tiền mua hết, 2 đứa chỉ nghĩ mình lo được thì lo chứ đê ba mẹ lo cũng tội. Nhưng lúc này chồng tôi chưa nói với mẹ anh ấy là đã sắm. Anh hỏi nữ trang mẹ cưới vợ cho con là gì, thì bà đưa anh 1 đôi bông tai bé xíu chỉ có 1 cái hột chứ chẳng thấy vàng đâu.
Anh có đưa tôi xem nhưng tôi nói đem đi đổi đôi khác. Chứ ai mà đi cưới dâu bằng cái này thì cũng mất mặt lắm. Tôi lam vây vi vốn dĩ ba mẹ tôi đã không thích mẹ anh. Vậy là tôi đi đổi đôi bông tai va giá trị của nó là 200 ngàn.
Tôi không nói nó không có giá trị nhưng làm vậy coi thường tôi quá. Nếu chồng tôi không sắm nữ trang trước, ngày cưới mẹ chồng cho chừng đó chắc tôi xấu mặt lắm.
Trước ngày cưới 1 ngày, mẹ chồng tôi lên nhà tôi bàn chuyện, và bà có ý định quản hết số tiền mừng ngày cưới ở nhà hàng (2 nhà đãi chung). Lúc này tôi hơi khó chịu. Vi tất cả những gì liên quan đến đám cưới, tôi và chồng đã bỏ tiền tự lo hết. Mẹ chồng chưa cho ngàn nào mà bây giờ đòi lấy hết tiền mừng.
Tôi bảo không đồng ý vì tiền mừng vợ chồng tôi còn phải lo nhiều việc nữa. Bà thấy tôi kiên quyết vậy nên nói vậy tiền nhà trai nhà trai lấy, nhà gái nhà gái lấy (chia thành 2 thùng tiền để trước nhà hàng, khách ai nấy bỏ). Mẹ đe tôi cười khẩy rồi nói: “Khỏi cần, vì nhà gái tôi cũng cho con gái tôi hết, tôi không đụng đến. Tôi không cho con thêm thì thôi chứ không lấy của con”.
Mẹ tôi nói như vậy mà bà vẫn kiên quyết lấy. Lúc này tôi mới nói, vậy cũng được nhưng lời mẹ lấy, còn lỗ mẹ bù nhé. Bà nghe bù, hoảng quá im luôn.
Video đang HOT
Ngày cưới, bên nhà trai tranh ngồi ở bàn tiền mừng. Tôi thấy cũng kệ, lúc này tôi không quan tâm nữa. Đến khi xong tiệc, dư đến 12 bàn tiệc khách không đến. Thấy dư nhiều mẹ chồng tôi viện cớ bố chồng mệt nên về nghi. Vậy là vừa tàn tiệc họ dắt nhau về hết.
Ba mẹ tôi ở ngoài đi kiểm bia, kiểm bàn dư. Vợ chồng tôi thì ngồi kiểm phong bì mừng để thanh toán cho nhà hàng. Cầm danh sách khách đi mà hỡi ôi, mẹ chồng tôi mời 300 khách mà chỉ có 185 khách đến dự. Đến đây tôi hiểu sao bà hôm qua kiên quyết dành khui bì thư mà bây giờ lại bỏ về sớm thế.
Và 1 chuyên nữa là nhiều phong bì của bạn tôi, bạn chồng, họ hàng nhà tôi có vài người lúc đứng chào, tôi thấy họ có bỏ phong bì rõ ràng mà bây giờ không thấy đâu. Đếm số người trong danh sách có đi mà không thấy phong bì cua gần 32 người. Số phong bì nay đa không cánh mà bay?
Vậy là tôi phải bù lỗ cho nhà trai 12 bàn và mất 1 số tiền không hiểu lý do. Đám cưới mệt, vợ chồng tôi về nhà nghi ngơi. 6 giơ sáng điện thoại chồng tôi reo, mẹ chồng tôi nói “2 vợ chồng mày về đưa mẹ 20 triệu đê mẹ trả nợ cho người ta, tiền mẹ mượn lo đám cưới cho mày”.
Vợ chồng tôi ngơ ngác, không hiểu mẹ lo gì mà bây giờ đòi. Tôi lập tức về gặp mẹ chồng, cũng lễ phép nói hôm qua đã bù lỗ nhà hàng hai mấy triệu, rồi bây giờ phải trả tiền mâm quả, tiền xe cưới nên không co tiên đưa mẹ.
Mẹ chồng tôi hạ giọng, vậy đưa mẹ 10 triệu thôi, còn lặt vặt “mẹ cho”. Tôi cũng ậm ừ cho qua đưa bà 10 triệu. Tôi nghĩ tiền bạc không đáng để mất lòng và sau này khó sống với nhau.
Đám cưới xong, tiền mừng bên nhà chồng không đủ tiền trả nhà hàng. Bên gia đình tôi cho nhiều nên còn dư chút ít vợ chồng tôi đi trăng mật. Khi đi, mẹ chồng tôi dặn tới dặn lui là về nhớ mua qua nhưng tiền đâu nữa mà quà với cáp. Vợ chồng tôi về không có gì làm quà, bà bực mình ra mặt.
Vợ chồng tôi ở cùng đứa em chồng trong chung cư, còn gia đình chồng ở nhà từ đường. Hôm ấy, tôi nói với mẹ chồng ý định mua lại căn chung cư của mẹ va bao ba bán lại bao nhiêu để tụi con tính.
Thật sự tôi làm gì có tiền, tôi chỉ hỏi vậy để lo làm kiếm tiền mua nhà riêng. Mẹ chồng tôi cứ nghĩ vợ chồng tôi còn tiền cưới nhiều lắm (Trong khi cưới gia đình chồng không cho lấy 1 phân vàng nào. Từ ba mẹ chồng hay cô dì chú bác, người cho nhiều nhất là 1 triệu). Vậy mà cứ nghĩ tôi nhiều tiền.
Trước khi cưới bà vay mượn nhiều, vay ai cũng nói để lo đám cưới cho chồng tôi, để bây giờ ai cũng nói tôi là đứa con dâu bất hiếu, mẹ chồng lo cho hết mà cưới xong ôm hết tiền, không biết điều. Đâu có ai hiểu từ nữ trang, phòng tân hôn, mâm quả, chụp hình, xe cưới…. tất cả vợ chồng tôi tự lo hết?
Không moi được của tôi đồng nào, sáng đó bà lên nhà sớm và thông báo “Tụi mày cuối tháng dọn đi”. Ý bà là đuổi vợ chồng tôi đi để bán nhà. Tôi bực lắm nhưng tỏ vẻ không cần. Tôi nói chồng tôi về nói chuyện với bà có thật là đuổi vợ chồng tôi đi không và nhân tiện lấy hình cưới lên cho ba mẹ tôi xem luôn vì bên gia đinh tôi chưa ai đươc coi hình.
Lát sau chồng tôi về nhà với khuôn mặt sưng húp vì khóc. Chồng tôi buồn vì thương vợ, mới về nhà làm dâu được 12 ngày bị đuổi, và bà ấy không cho chồng tôi đem hình cưới về với lý do “tụi bay không có quyền coi hình”. Mọi người thấy lý do hay không? Cô dâu chú rể chụp hình mà không có quyền coi? Tiền hình thì tôi trả?
Tôi tức lộn ruột goi điện thoại cho bà thì bà tắt không nghe. Tôi gọi cho ba chồng hỏi tại sao tui con không được coi hình, thì ông chi nói “Đó là quyền của mẹ con”. Ôi trời, cái gia đình gì tôi không hiểu. Lúc này, nếu không vì yêu chồng chắc tôi bỏ chồng ngay lập tức vì hết chịu nôi cái kiểu sống kì cục như vậy.
Tôi nói với chồng kể từ ngày mẹ anh đuổi tôi đi, thì từ măt luôn khỏi mẹ con gì hết. Cơm nhà anh, tôi chưa ăn 1 hột, cưới tôi thì ngay cả tiền lễ cưới cũng là của tôi, nhà thì tôi chưa ở quá nưa tháng đã đuổi. Dẹp, khỏi dâu rê gì hết.
Ngay thời điểm đó, nếu ba mẹ tôi không mua kịp nhà cho vợ chồng tôi ở thì tôi cũng không biết đi đâu bơi ngày nào mẹ chồng cũng lên giục dọn đồ đi. Ngày tôi dọn đồ đi là ngày tôi biết tôi mang thai. Vậy mà bà vẫn đuổi và không hỏi han 1 lời về cái thai.
Đến nước này, tôi chính thức từ mặt me chông (Anh minh hoa)
Đến nước này, tôi chính thức từ mặt me chông. Vợ chồng tôi dọn đi 1 tháng mới biết bà lấy nhà lại để cho thuê. Con cái thì nheo nhóc, đứa thì có gia đình rồi ở trọ, vợ chồng tôi thì đuổi để lấy nhà cho thuê, tôi không hiểu được mẹ chồng tôi là người như thê nao nưa?
Đến bây giờ con tôi đã được gần 2 tháng nhưng nhà bên ấy không ai 1 lời hỏi thăm. Họ bỏ con, bỏ cháu không thương tiếc. Tôi cũng chẳng tiếc cái gia đình ấy, thậm chí là mừng vì thoát được kiếp nạn làm dâu me chông như vây. Nếu chịu đựng mà làm dâu không biết đời tôi sẽ như thế nào?
Tôi khuyên các bạn trẻ bây giờ, có quen ai và muốn tiến tới hôn nhân thì nên tìm hiểu kỹ gia đình người ta, giàu nghèo không quan trọng. Quan trọng là nhân cách có nghèo không? Nếu có, hãy dẹp ngay và luôn đi nêu không ngay sai se hối hận.
Theo Trí thức trẻ
Chỉ có điên rồ mới đi tin như vậy...
Tôi nghĩ, cứ đám cưới đi, một ngày hay thậm chí một giờ tôi được làm chồng của người tôi yêu cũng được. Sau đó, tôi sẵn sàng trả tự do cho em... Đúng là chỉ có kẻ điên rồ mới nghĩ và làm như vậy!
Tôi cam nhân ro rang nhât sư lanh leo cua Mai hôm hai đưa đi chup hinh cươi cach nay môt tuân. Khi ngươi thơ chup anh bao Mai tưa hăn đâu vao ngưc tôi thi em chăng nhưng không tưa ma con la anh ta: "Nhiêu chuyên qua đi!".
Cư chi, lơi noi ây cua Mai như giot nươc tran ly ngơ vưc cua tôi. Điêu nay hoan toan không co trước đây, khi tôi con lanh lăn. Khi ấy, up măt vao ngưc tôi hay tưa đâu vao đây la môt trong nhưng điêu khiên em thich thu nhât.
Tôi va Mai quen nhau đa 6 năm. Cha me hai bên cung la chô ban be. Chung tôi yêu nhau tư nhiên như thê hai đưa sinh ra trên đơi nay la đê cho nhau. Tôi la kiên truc sư, con Mai la hoa si nên khi ơ bên nhau, hai đưa luôn co nhưng y tương mơi me, thơ mông vê cuôc sông sau nay. Mai thich ve tranh vê gia đinh, con tôi lai mê thiêt kê nhưng ngôi nha mơ ươc cho vơ con. Chung tôi đa đinh se cươi giưa năm nay.
Thê ma đung môt cai, tôi bi tai nan trong môt lân đi giam sat công trinh xây dưng. Ban tay phai cua tôi bi dâp nat, khi vêt thương đươc chưa lanh, cac ngon tay co rut lai; côt sông bi chân thương năng phai điêu tri hơn 6 thang nhưng vân không thê phuc hôi hoan toan.
Tôi noi vơi me: "Liêu con co thê mang lai hanh phuc cho ngươi con yêu vơi cơ thê không con lanh lăn như vây không?". Mẹ nắm chặt tay tôi, lặng người đi. Rất lâu sau mẹ mới nói: "Vấn đề là con có niềm tin hay không... Riêng mẹ thì mẹ tin con sẽ làm được".
Tôi sống trong sự ấm áp, yêu thương ấy cho đến một ngày cách nay hơn 3 tháng. (ảnh minh họa)
Nói rồi mẹ lại nắm chặt tay tôi như muốn truyền thêm sức mạnh cho tôi vượt qua mất mát, đớn đau này. Thật sự là ngay lúc ấy, với sự khích lệ của mẹ, tôi cũng tin rằng, những mất mát của mình so với nhiều người vẫn không thấm vào đâu. Tôi may mắn còn có gia đình yêu thương, có những người đồng nghiệp hết lòng giúp đỡ. Và trên hết, tôi còn có một tình yêu lâu bền với người bạn gái thuở thiếu thời...
Những ngày tôi bị nạn, Mai vẫn ở cạnh tôi chăm sóc tận tình. Khi tôi về nhà, ngày nào em cũng đến để luyện tập, giúp tôi cử động bàn tay, giúp tôi đi đứng... Em vẫn vui vẻ và luôn động viên tôi phải cố gắng vượt qua. Có lần Mai còn bảo: "Em sẽ làm đôi tay cho anh, anh thích vẽ gì, thiết kế gì cứ nói ra, em sẽ làm cho anh". Thậm chí có lần em còn đùa sẽ cõng tôi đi nếu như tôi không ngồi dậy, đi đứng bình thường được... Tôi đã từng tin như vậy. Đúng là điên rồ!
Tôi sống trong sự ấm áp, yêu thương ấy cho đến một ngày cách nay hơn 3 tháng. Hôm đó Mai đến thăm đúng lúc tôi đang ngủ trưa nên em ngồi đợi. Khi tôi thức giấc thì thấy em đang ngồi gục đầu, hai vai rung rung. Có lẽ Mai đã khóc rất nhiều vì hai mắt em sưng mọng. "Tại em thương anh quá chớ không có chuyện gì đâu..."- Mai đã nói như vậy khi tôi hỏi. Khi ấy, tôi bỗng nghĩ, chỉ có điên rồ mới tin như vậy.
Từ hôm đó, tôi luôn có linh cảm rất lạ. Tôi nghĩ tình cảm Mai dành cho tôi có lẽ không còn như trước. Em không còn cười vui, thỉnh thoảng lại lặng người, ánh mắt xa xăm. Có lần em ngồi bên cửa sổ, cách tôi chỉ có mấy bước chân mà tôi gọi đến lần thứ ba em mới giật mình; nhiều khi tôi nắm tay em, muốn giữ thật lâu trong tay mình nhưng em đã rụt tay lại. Đặc biệt, em không ôm hôn tôi; không bắt tôi nằm sấp xuống để xoa bóp lưng cho tôi như trước; em cũng không còn nắm lấy bàn tay bị tật của tôi vuốt nhè nhẹ rồi áp vào má mình như trước...
Những thay đổi đó, tôi cảm nhận rõ hơn ai hết bởi nó không những được trông thấy bằng mắt thường mà tôi còn cảm nhận bằng trái tim đang quay quắt, đớn đau... Một nỗi sợ hãi mơ hồ bắt đầu len vào suy nghĩ của tôi. Tim tôi thắt lại khi nghĩ rằng mình có thể đánh mất tình yêu.
Thế nhưng, không có em thì liệu cuộc sống này đối với tôi còn có ý nghĩa gì nữa không?(ảnh minh họa)
Từ nỗi sợ hãi, tôi đã quyết định một cách điên rồ: Tôi đòi phải tổ chức đám cưới đúng như tính toán trước đây. Mẹ tôi không nói gì nhưng ba tôi có vẻ băn khoăn: "Con chưa khỏe hẳn, đợi thêm một thời gian nữa được không?". Nhưng tôi như đứa trẻ không ngoan, quyết đòi hỏi đến cùng. Trong thâm tâm, tôi nghĩ, cứ đám cưới đi, một ngày hay thậm chí một giờ tôi được làm chồng của người tôi yêu cũng được. Sau đó, tôi sẵn sàng trả tự do cho em... Đúng là chỉ có kẻ điên rồ mới nghĩ và làm như vậy!
Ngày cưới đã định, thiệp cưới đã gửi đi. Ảnh cưới cũng đã chụp rồi. Ngày 19-5 tới sẽ là ngày chúng tôi nên vợ nên chồng. Xem như tôi đã toại nguyện. Ấy vậy mà sau hôm đi chụp ảnh cưới về, tôi đã mất ăn, mất ngủ. Vết thương nơi lưng đau đớn khiến tôi khó ngủ một phần, nhưng phần lớn hơn có lẽ là vì tôi chợt nhận ra mình đang làm một chuyện điên rồ.
Tại sao tôi lại cầm dây xích trói chặt cuộc đời người con gái mình yêu? Tại sao tôi lại có thể đối xử độc ác như vậy đối với người mình yêu? Rõ ràng Mai không còn yêu tôi. Tình cảm của em dành cho tôi giờ đây chỉ là lòng thương hại. Hà cớ gì tôi phải bôi bẩn lên bức tranh tình yêu mà chúng tôi đã nâng niu suốt mấy năm qua?
Thế nhưng, không có em thì liệu cuộc sống này đối với tôi còn có ý nghĩa gì nữa không? Tôi còn có thể sống để làm một con người nữa không khi mà động lực lớn nhất của cuộc đời tôi đã không còn nữa?
Hay là tôi cứ làm một kẻ điên rồ, để mặc cho người yêu tôi bất hạnh?
Theo VNE
Bị 'cắm sừng' mà không dám làm gì Hoàn bàng hoàng phát hiện ra vợ của mình ngoại tình, đó là lần đầu tiên anh nhìn thấy cảnh tượng này. Đau đớn tột cùng nhưng không thể làm gì người vợ khiến anh càng căm phẫn. Anh thật tình không hiểu nổi, mình có phải là chồng không. Hoàn vốn là một chàng trai hiền lành, chân chất. Từ ngày còn...