Đến nhà bạn trai làm chuyện này, cô gái bị đánh giá là dễ dãi
Lan cứ nghĩ trong cái thời buổi cô gái nào cũng sợ phải sống chung với mẹ chồng thế này thì cô là người có phúc. Nhưng sự thật là…
Ảnh minh họa
Lan và Hùng yêu nhau cũng đã ngót 2 năm. Không ồn ào sướt mướt hay quá nồng nhiệt, đắm say, tình yêu của họ cứ bình lặng mà bằng phẳng trôi đi.
Ngay từ lần đầu ra mắt gia đình Hùng, Lan đã chiếm trọn tình cảm từ mẹ anh. Thấy nhà chỉ có hai mẹ con, bố Hùng mất sớm nên Lan năng đi lại để tình cảm đôi bên thêm gắn kết.
Tuần nào cũng vậy, cứ dịp cuối tuần Lan lại tay xách nách mang đến nhà Hùng nấu cơm. Cô coi gia đình anh như gia đình thứ 2 của mình bởi ngày cưới mà họ dự tính cũng không còn xa.
Trong cái thời buổi cô gái nào cũng sợ phải sống chung với mẹ chồng thế này thì có lẽ Lan là người có phúc. Mẹ Hùng hiền lành, thân thiện và sống rất tình cảm. Còn nhớ lần thứ 2 Lan đến bà đã nắm tay cô trút hết nỗi niềm “Nhà neo người buồn lắm con ạ, thằng Hùng lại đi suốt. Từ giờ con cứ coi bác như mẹ con. Dù hai đứa còn đang yêu nhưng đám cưới cũng chỉ là thủ tục. Con gọi bác là mẹ cho gần gũi. Cứ rảnh rỗi ghé mẹ chơi”.
Lan nghe lời tâm tình của mẹ chồng tương lai mà ấm cả lòng. Cô nghĩ với những người coi trọng tình cảm như mẹ Hùng thì Lan có thể thoải mái mà sống thật với bản chất con người mình. Vậy là cô có thêm một người mẹ, có thêm một chỗ đi về, một nơi chan chứa yêu thương.
Dần dà, Lan thuộc mọi ngăn tủ, góc bếp nhà người yêu. Hễ cứ có công to việc lớn hay đơn giản chỉ là những việc nhỏ nhặt nhất cũng không thể thiếu mặt Lan. Hàng xóm nhà Hùng đã quá quen với sự góp mặt của cô. Việc Lan về nhà Hùng ở chính thức cũng chỉ là chuyện một sớm, một chiều.
Rồi một ngày trời mưa to, sấm chớp ầm ầm Lan nhận được điện thoại của bạn cùng phòng trong lúc cô đang ăn cơm nhà Hùng. Bạn Lan thông báo xóm trọ mưa ngập từ đầu ngõ. Chỗ cô ở lại bị nổ bốt điện, cả xóm đang di tản hết nên bạn Lan khuyên cô nên ở lại nhà Hùng cho an toàn.
Biết là trường hợp ngoài ý muốn xảy ra nhưng Lan cũng không thể tùy tiện đến mức ngủ nhà người yêu. Cô đắn đo hồi lâu, Hùng lo lắng cho sự an nguy của Lan nên cố gắng quyết phục cô ở lại. Trong khi đôi bên còn chưa tìm ra hướng giải quyết tốt nhất thì mẹ Hùng từ trên gác đi xuống.
Video đang HOT
Bà nhìn Lan trìu mến: “Ở lại đây ngủ với mẹ. Không phải ngại gì cả, về đó đêm hôm nhỡ xảy ra chuyện gì. Ngủ với mẹ chứ có phải thằng Hùng đâu mà con sợ”. Cảm nhận được sự quan tâm trong ánh mắt của mẹ chồng tương lai, Lan đành đồng ý. Cô cảm kích vô cùng trước sự thấu hiểu của bà.
Lan được công ty cử đi tập huấn trong nam 2 tháng. Suốt thời gian đi xa cô thường xuyên gọi điện hỏi han mẹ Hùng. Mọi thứ có vẻ vẫn tốt đẹp cho đến khi…
Bài kiểm tra xong sớm hơn dự kiến nên Lan được về trước 2 ngày. Để tạo bất ngờ cho nhà chồng tương lai, Lan mua rất nhiều quà mẹ Hùng thích nhưng không cho ai biết chuyến bay đã đổi ngày.
Ngay khi vừa về đến Hà Nội, nơi đầu tiên Lan muốn đến là ngôi nhà thứ hai của mình. Chắc mọi người vui và mong chờ cô lắm.
Có vẻ như nhà Hùng đang có khách. Lan tiến tới gần cửa. Trong nhà là một người phụ nữ trung tuổi cùng một cô gái trạc tuổi Lan. Họ cùng mẹ Hùng nói chuyện say sưa đến nỗi không phát hiện ra sự có mặt của cô ở cự ly rất gần.
Lan tò mò khi nghe thấy cô gái trẻ hỏi rất nhiều về Hùng. Cô khẽ khàng nép một góc xem mẹ Hùng nói những gì. Bà đon đả: “Ôi dào, nói thật là con bé ấy trước Hùng nhà bác có để ý nhưng bác không thích. Con gái tỉnh lẻ mà bạo lắm, đến chơi vài lần mà lăn xả tự nhiên như nhà mình ấy. Con bé còn gọi bác là mẹ và ngủ đêm nhà bác nữa đấy. Con gái mà tùy tiện và dễ dãi thế là bác không chấp nhận được”.
Lan đứng chết lặng. Cái nắng nóng, sự mệt nhọc sau một chặng đường dài cũng không bằng một phần nỗi đau dữ dội đang ập đến lúc này. Sao người phụ nữ bấy lâu Lan tôn kính lại tráo trở đến vậy?
Mấy ngày sau tìm hiểu ra Lan mới biết mẹ cô gái hôm ấy là bạn mẹ Hùng mới ở nước ngoài về. Đôi bên có nhã ý muốn kéo con cái cho nhau. Có thể vì cô ta đẹp, cô ta giỏi giang và gia cảnh giàu có nên mẹ Hùng mới đá Lan đi như một quân cờ hết giá trị. Đúng là không có thước đo nào đo được lòng người. Chỉ trách bản thân cô quá ngô nghê, quá vô tư để rồi ôm trọn đắng cay.
Theo Kienthuc
Thương được người thương mình là mãn nguyện, không thương được người thương mình là day dứt
Hạnh phúc lớn nhất của cuộc đời chúng ta, là có được một người thương. Thương theo đúng nghĩa. Đừng để mất người thương ta.
Một vài năm sau khi bước qua tuổi trẻ, chúng ta mới nhận ra rằng: "Chúng ta đã từng bỏ lỡ rất nhiều người trong những năm tháng ấy". Một trong số đó có những người thương ta rất nhiều. Nhiều tới mức chẳng có một câu từ nào có thể miêu tả hay định nghĩa được.
Khi bạn yêu một người, bạn sẽ thấy rất đắm say, nồng nhiệt. Nhưng thương một người, bạn sẽ thấy mọi thứ thật bình yên, sâu lắng nhường nào. Nếu tình yêu nồng nhiệt là đại diện cho tuổi trẻ, thì chữ "thương" là minh chứng cho sự trưởng thành. Chúng ta có thể hết yêu một ai đó, nhưng thương là vô bờ, là đến tận khi rời xa nhau rồi mà vẫn có thể vẫn thương nhau, không cách nào thay đổi.
"Thương" có phải vì thế mà bền bỉ, lâu dài và có sức sống mạnh mẽ hơn cả chữ "yêu"?
Hơn cả chữ yêu là chữ thương. Ảnh minh họa
Người đã thương bạn, không phải vì bạn đẹp đẽ hay có nhan sắc ngút trời, họ chỉ thương bạn, vì đó là chính bạn mà không phải ai khác. Họ thương cái giọng nói, tiếng cười, thương cái bặm môi, nhíu mày hay cau có. Thương cái tính tình trọng nghĩa, thâm sâu, thương bạn như chính bản thân mình.
Tình yêu của con người, sẽ có thể dừng lại khi không có hồi đáp. Còn thương thì không phải. Thương một người vô bờ, thương đến dại khờ mà vẫn thương. Khi một ai đó thương ta, họ có thể không cần hồi đáp, trông mong.
Họ có thể không cần chúng ta thuộc về riêng họ. Thứ họ cần đôi khi chỉ là nụ cười trên gương mặt ta được nhen lên thật rực rỡ. Chỉ cần chúng ta sống vui vẻ và hạnh phúc, là họ đủ thấy an lòng.
Họ sẽ vẫn có cuộc sống riêng và những hạnh phúc của mình, nhưng rồi họ sẽ vẫn nhớ về chúng ta, không một phút giây ngưng nghỉ. Khi ta gặp chuyện, họ sẵn sàng dùng mọi thứ để đánh đổi cho chúng ta bình yên. Vì thế, "thương" có chút gì đó âm thầm dõi theo, âm thầm bảo vệ, âm thầm nhìn nhau hạnh phúc.
Thương là lặng lẽ, âm thầm mong người kia hạnh phúc. Ảnh minh họa
Trong cái "thương" họ dành cho ta, có vô số những vị tha, bao dung và vun đắp. Họ sẵn sàng thương cả những vết sẹo xấu xí nhất của bạn, thương cả những góc khuất tăm tối trong tâm hồn bạn. Và gửi gắm vào đó thứ ánh sáng kỳ diệu, tuyệt đẹp nhất mà họ có được trong đời.
Khi họ thương ta, họ sẽ biết cố gắng hơn tất cả, chỉ cần vun vén cho hạnh phúc chẳng cần phải ở cạnh mình. Và đôi khi một vài lúc vô tình, chưa một lần cố ý, ta vô tình lại làm tổn thương người đã thương ta. Tổn thương nhiều tới mức, ngay bản thân ta cũng thấy đau lòng.
Thương được người thương mình là mãn nguyện. Không thương được người thương mình là day dứt. Day dứt đến khôn nguôi. Đã bao giờ bạn ước rằng, ước rằng mình có thể thương họ, như họ đã từng thương không? Đã bao giờ bạn mong mình ngừng cố chấp và đón nhận tình cảm từ họ hay không?
Chúng ta thường hay mắc phải những sai lầm và rơi vào vòng tròn luẩn quẩn. Thương người không thương mình và không thể thương lại người dành tình cảm cho ta. Đời là một vòng xoáy, đôi khi lại không có lối thoát như thế.
Chúng ta đi qua, có lẽ đã bỏ lỡ rất nhiều người. Người ta thương mình, mà mình không: "Ừ!" được. Và rồi phủ nhận điều đó một cách tàn nhẫn. Chúng ta được dạy rất nhiều về sự trân trọng tình cảm mà người khác dành cho mình.
Nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta có thể đáp lại tất cả những thứ tình cảm ấy. Và đó không hẳn là lỗi của bản thân ta. Bởi gánh nặng mà chúng ta mang, đôi khi còn khiến chúng ta mệt mỏi hơn bất cứ thứ gì khác.
Chúng ta cũng phải gồng mình chống lại những cảm xúc đau lòng, những cảm xúc không tên khi không thể đặt chữ "thương" của mình vào người đó. Phải đau lòng mà ghi khắc khi nghĩ đó là lỗi của bản thân, rằng chúng ta đang mắc nợ họ, nợ rất nhiều. Mà thứ khó trả nợ nhất trên đời, ai mà không biết rằng đó là tình cảm.
Yêu có thể không bên nhau trọn đời, nhưng thương thì có thể. Ảnh minh họa
Cái duyên không phải của chúng ta, thì cầu xin rằng đó không phải nợ. Người thương ta, ta cần trân trọng, người không thương ta, ta phải biết để chẳng bận lòng. Nếu không thể bên nhau, xin hãy thương nhau, cái thương của những người quan trọng nhất trong nhau.
Đừng để mất người thương ta, cũng xin đừng làm tổn thương họ. Hãy dịu dàng, hãy trân trọng, hãy thật hạnh phúc, hãy thật vui tươi. Bởi cuộc đời này chỉ có một, họ thương ta, ta cũng phải biết tự thương mình thay họ. Để quãng thời gian bên họ, trở thành quãng thời gian tươi đẹp nhất mà chúng ta muốn nhớ về.
Bạn đã từng để mất người thương bạn hay chưa? Và bạn có đang hạnh phúc hay không? Bởi có một điều chúng ta luôn nghi hoặc: "Hạnh phúc thường nằm ngay dưới chân, nhưng lại khuất mắt người nhìn...".
Theo Emdep
Bạn trai dẫn về ra mắt, bố mẹ tiếp đón niềm nở nhưng tôi phát hiện sự thật chết lặng Rồi cái ngày mà tôi mong chờ nhất ấy cũng đã đến khi Tân đưa tôi về thăm nhà anh. Nhưng tôi không thể ngờ rằng trong lần đầu tiên về ra mắt gia đình "chồng chưa cưới" ấy, tôi đã phải chứng kiến sự thật phũ phàng về Tân, người mà tôi hết lòng yêu thương, tin tưởng. Sau gần một năm...