Đến mua bánh sinh nhật cho đồng nghiệp, vợ bàng hoàng trước “bí mật bất ngờ” của chị chủ quán
Nếu không đi mua bánh sinh nhật ở cửa hàng đó, có lẽ Hương không bao giờ biết được bí mật động trời của chồng.
Hương đang làm nhân viên văn phòng ở gần nhà, Trung thì làm lĩnh vực xây dựng của công ty đa quốc gia nên hay phải đi công tác. Mỗi tháng, anh chỉ ở nhà chừng 1 tuần rồi lại xách va li và đi.
Mấy tháng gần đây, anh đi công tác ở miền Trung. Công việc lại bận rộn, có khi vài 3 ngày mới gọi về cho vợ, con một lần. Mỗi lần, anh lại chỉ nói được 5 – 10 phút rồi vội vàng dập máy. Anh bảo:
- Anh phải tranh thủ từng phút để ăn uống ấy, công việc dạo này bận lắm. Suốt mấy đêm liền anh mất ngủ rồi. 2 mẹ con ở nhà đừng buồn nhé! Anh sẽ cố gắng để không phải đi công tác nữa cho gần hai mẹ con.
Hương dù buồn nhưng vẫn nén thở dài, động viên chồng ăn ngủ đủ, giữ gìn sức khỏe. Còn con trai thì nằm bên cũng buồn so, cứ hỏi mãi về việc khi nào bố mới về đưa đi chơi đu quay, tàu trượt.
(Ảnh minh họa)
Sắp tới là kỉ niệm 4 năm ngày cưới của hai vợ chồng. Hương biết chồng bận nên cũng không nhắc gì, tuy nhiên, phụ nữ mà nên trong lòng vẫn hy vọng anh tạo cho cô bất ngờ. Cô luôn tưởng tượng rằng khi đó anh bất chợt xuất hiện, trên tay cầm bó hoa và âu yếm hôn vợ con.
Thế nhưng, càng hi vọng Hương càng thất vọng. Ngày kỉ niệm cũng tới, Trung hoàn toàn quên tịt. Thậm chí, 1 lời chúc anh cũng không nhắn được. Hương chán, buồn cũng bơ đi luôn coi như đó chỉ là 1 ngày thường như bao ngày.
Hôm sau, cô vẫn đi làm bình thường. Nhưng ở văn phòng có 1 chị đồng nghiệp thân thiết sinh nhật nên cô đi qua tiệm bánh gần đó mua bánh. Khi đang lựa, chị chủ quán chủ động lại bắt chuyện, hỏi han.
- Em là vợ thằng Trung, con dâu bà Mai đúng không? Chị nhìn quen lắm.
Video đang HOT
- Ơ, sao chị biết em thế ạ?
- Ôi, ở cái phố này chị biết hết, em không để ý thôi. Hơn nữa, Trung nó là khách quen của quán chị mà.
- Ôi, thế ạ, em còn không biết anh nhà hay mua bánh ở đây đấy.
Chị chủ quán niềm nở nói chuyện, rồi chị quay sang giới thiệu về loại bánh mới, và bảo:
- Loại bánh mới này em, người ta giờ chuộng lắm. Cửa hàng chị bán loại này cũng chạy nhất đấy. Mà em ăn rồi chứ nhỉ, mới hôm qua thằng Trung mua về cho em cơ mà.
(Ảnh minh họa)
Hương ngỡ ngàng trước câu đó, nhưng vờ cười rồi hỏi lại:
- Hôm qua á chị, chị có nhớ nhầm không?
- Nhầm sao mà nhầm, chồng em mua cái bánh lớn nhất, còn yêu cầu hoa, nến mà. Chứ không phải chồng em mua cho em hả?
Chị chủ quán có chút ái ngại, hỏi. Hương vội cười, xua tay rồi bảo:
- Ha ha, trí nhớ chị tốt quá. Em chưa ăn ấy, anh ấy mua về giờ vẫn để ngăn lạnh.
Sau đó, Hương rời đi với sự đau khổ tột cùng. Cô không ngờ chồng mình trở về đúng ngày kỉ niệm 4 năm ngày cưới mà lại không về qua nhà. Chỉ nhiêu đó thôi, cô cũng đủ hiểu anh đã có người khác.
Hương đau khổ, tổn thương vô cùng nhưng không biết nên làm gì. Cô có nên điều tra rõ ngọn ngành hay không, hay hỏi trực tiếp chồng? Nhưng nếu là thật, cô cũng không biết có nên dứt khoát bỏ anh hay không.
Theo afamily.vn
Gặp lúc sa cơ đừng bi lụy, trời sinh ra ta ắt có chỗ để dùng
Đời người như dòng sông, lúc êm đềm thư thái, lúc cuồn cuộn sóng gầm. Dù là ai đi chăng nữa, cuộc sống sẽ không bao giờ có được 3 ngày an ổn. Vậy nên, trong bất kể hoàn cảnh nào hãy cứ ung dung mà đối mặt.
Tây Lư đi du thuyết các vua nước chư hầu, qua sông chẳng may bị đắm thuyền. Người thuyền chài vớt ông lên, ôm bụng cười bảo: "Ông suýt chết đuối, cứu mình còn chẳng xong, tài gì mà đòi đi nói các vua chư hầu".
Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, mọi chuyện đến tận cùng rồi cũng êm xuôi, nếu chưa ổn thì chắc chắn chưa phải tận cùng. (Ảnh: Sohu)
Tây Lư đáp: "Hòn ngọc bích đem dệt cửi không tiện bằng hòn ngói. Hạt châu đem làm đạn bắn chim thì không tiện bằng viên đất. Ngựa kỳ ngựa ký, ngày chạy nghìn dặm, nhưng cho bắt chuột thì không nhanh bằng con mèo. Thanh gươm quý, đem mà khâu giày thì không tiện bằng cái dùi. Chú có tài lội nước, qua sông, vượt gió, nhưng nếu nay cho tiếp một ông vua chư hầu thì chắc mờ mịt, khác nào như quạ vào chuồng lợn".
Quả thế. Mỗi người một tài, tuy nhất thời lâm vào hoạn nạn vì sở đoản, nhưng lại sẽ có ngày vinh quang bởi sở trường. Hà cớ phải thất vọng, bi quan.
Mãi đắm chìm trong thất bại, nhược điểm của bản thân, cũng như chăm chăm vào vết xước trên viên ngọc, mà quên mất rằng ta vốn là ngọc quý.
"Sông có khúc, người có lúc", ấy là lẽ tự nhiên của đời người. (Ảnh: Nypost)
Trong một cái hồ nọ có một con ốc sên và một con ếch, cả hai cùng chung sống dưới một mái nhà nên thường xuyên gặp nhau. Nhưng cứ mỗi khi gặp ếch, ốc sên thường chẳng tỏ thái độ gì, có những lúc ếch chào mà ốc sên cũng chỉ ừ một tiếng cho xong chuyện rồi bỏ đi ngay, thái độ đó khiến cho ếch cảm thấy rất khó chịu.
Có một hôm, ếch đã không thể chịu đưng hơn được nữa, nó quyết định phải hỏi ốc sên cho ra nhẽ: "Này ốc sên, tôi có làm gì đắc tội với anh đâu, tại sao anh lại ghét tôi như vậy? Gặp tôi mà anh cứ coi như không thế?".
Thấy ếch có thái độ rất thẳng thắn, ốc sên liền nói ra nỗi khổ của mình: "Gia đình nhà ếch của anh ai cũng có bốn chân, có thể nhảy hết chỗ này tới chỗ nọ, trong khi đó tôi ngày nào cũng phải mang chiếc vỏ nặng trịch này, lê bước đi chậm chạp, cho nên trong lòng cảm thấy không vui".
Ếch nghe thấy vậy mới nói rằng: "Ai cũng có cái khó riêng của mình. Anh chỉ nhìn thấy sự vui vẻ của chúng tôi, nhưng lại không hề nhìn thấy sự đau khổ của chúng tôi".
"Các anh thì có gì là đau khổ chứ?"- Ốc sên hỏi ếch với vẻ hoài nghi.
Khi ốc muốn hỏi rõ nguyên nhân thì một con chim ưng từ trên cao đột nhiên lao xuống, ốc sên vội vàng cuộn vào trong vỏ của mình, chỉ thương cho con ếch là đã bị con chim ưng kia ăn mất. Ốc sên nhìn con chim ưng bay xa mà trong lòng cảm thấy hết sức đau xót.
Quả thực là, trời có khi nắng khi mưa, trăng có khi tròn khi khuyết. "Sông có khúc, người có lúc", ấy là lẽ tự nhiên. Giữ tâm bình lặng trong sóng gió cuộc đời, một người nhìn thấu nguyên nhân của được - mất. Và hiểu ra, chỉ có một trái tim thuần tịnh, vị tha, dũng cảm mới là bảo vật quý giá nhất của đời người.
Theo guu.vn
Quên anh trong từng hơi thở Cả đời này có một điều chúng ta luôn phải học đó là học cách quên đi một người đã từng là tất cả, quên đi một đoạn hạnh phúc đau thương. Chẳng ai có thể buồn mãi vì một chuyện đã qua nhưng người ta sẽ luôn nhớ về khoảng thời gian mình đã sống trong cảm giác ấy. Quên cũng chỉ...