Đến một lúc nào đấy, mình sẽ “liều” với chị dâu!
Chị dâu vẫn ở dưới nhà gào lên: “Bố mẹ xem nó có láo không? Là em mà nó dám chửi vào mặt con như thế. Nào, mày liều gì thì xuống đây liều cho tao xem”.
Nhà chồng mình có 2 anh em trai, bố mẹ chồng cũng đã nghỉ hưu và cũng không khá giả gì. Vì thế cả gia đình mình và gia đình anh chồng vẫn ở chung nhà cùng bố mẹ. Vợ chồng mình ở tầng 3, vợ chồng anh trai ở tầng 2 còn bố mẹ chồng ở tầng 1. Cũng chính vì ở chung nên mâu thuẫn giữa mình và chị dâu ngày càng tăng cao.
Ngay từ lúc mình mới về nhà chồng, chị dâu mình đã ghê gớm răn đe mình làm dâu nhà này phải thế này, thế kia nhưng chưa bao giờ mình thấy chị làm được như lời chị nói. Mình về làm dâu được một thời gian thì chị dâu mình có bầu. Vì vậy bao nhiêu công việc trong nhà, chị dâu đều khoán trắng cho mình cả. Bố mẹ chồng mình cũng đã già yếu nên không đỡ đần được mình đáng là bao.
Sáng nào mình cũng phải dậy sớm từ tờ mờ sáng để lo chuẩn bị bữa ăn sáng cho gia đình chồng. Trong khi đó, chị dâu lúc nào cũng ngủ đẫy giấc rồi ưỡn ẹo đi xuống kêu than không ăn được món này, món kia khiến mình lại phải đi mua bún phở cháo bánh khác cho chị ăn. Chị dâu đang mang thai nên mọi người thống nhất chiều theo ý thích của chị. Thế nên tối nào mình cũng phải sang phòng, hỏi xem chị thích ăn món gì để sáng mình đi chợ chuẩn bị sớm.
Từ lúc chị mang thai, mình lúc nào cũng xoay như chong chóng, từ việc nhà cho đến việc công ti. Chiều tan làm là lại vội vàng về nhà đi chợ lo cơm nước buổi tối. Trong khi chị dâu thì cứ ung dung ngồi xem ti vi chẳng chịu động tay, động chân việc gì, đến khát nước cũng sai mình rót chứ không chịu đứng lên.
Từ lúc chị mang thai, mình lúc nào cũng xoay như chong chóng, từ việc nhà cho đến việc công ti. (Ảnh minh họa)
Chị dâu coi mình không khác gì ô sin phục vụ. Cái quần cái áo vợ chồng chị thay ra mình cũng phải giặt. Nhiều lúc bức xúc quá, mình nói với mẹ chồng thì bà an ủi rằng giờ mình chiều chị dâu, sau mình sinh nở thì đến lượt chị ấy phục vụ lại.
Mình cũng không muốn vì chuyện này mà anh chị em bất hòa nên cũng cố gắng nhận nhịn cho xong. Do quê ngoại chị dâu ở xa nên khi chị ở cữ mình một tay chăm chị và cháu. Sáng nào mình cũng hầm cháo chân giò cho chị, đi đâu xa mình cũng mua quà về cho cháu để mong cháu hay ăn chóng lớn. Đến cả quần áo bẩn con chị thay ra mình cũng giặt giũ sạch sẽ nhưng chưa bao giờ mình nhận được từ miệng chị một lời cảm ơn.
Video đang HOT
Mình cứ nghĩ mình chăm sóc chị như vậy đến lúc mình mang thai chị sẽ chăm lại mình. Nhưng hỡi ôi, khi con chị được 6 tháng thì mình mang bầu. Khi bụng chưa lộ thì mình vẫn làm mọi việc, vì chị bảo mình khỏe mạnh còn chị thì mới sinh con nên hay đau lưng. Tới khi bụng bầu vượt mặt, con chị cũng lớn hơn, lại được bà nội trông nom giúp, nhưng đi làm về, chị dâu vẫn bế con lên phòng nằm xem ti vi. Lúc nào cũng lấy cớ trông con để khỏi phải rửa bát quét nhà. Mình vẫn làm mọi việc trong nhà tới giáp ngày sinh.
Con mình sinh ra chị chỉ nhìn qua chứ cũng không thèm bế lấy một lần. Có hôm mình nhờ chị trông hộ con để đi làm giấy tờ chuẩn bị đi làm lại, chị liền bĩu môi: “Con ai người nấy trông. Con chị, chị còn chả lo xong đến là con em”. Nghe chị nói mà mình ấm ức kinh khủng. Hóa ra bấy lâu nay mình chăm sóc chị và cháu nhưng chị chẳng hề biết ơn.
Không chỉ có thế chị còn ngang nhiên lấy bỉm và sữa mà vợ chồng mình mua cho con để cho con chị dùng. Đến cái gối ôm mình mua cho con, chị cũng xin nốt. Ai đến tặng quần áo cho con mình thì chị lại xin và nói con mình còn bé chưa mặc được để con chị mặc rồi khi con mình lớn hơn chút chị mua trả lại sau. Thế mà giờ con mình đã hơn một tuổi mà chị cũng chưa bao giờ mua tặng một bộ quần áo cho cháu.
Quá ức chế, mình không nhịn nữa liền giằng đũa của chị vứt đi, rồi ôm con và mắng lại… (Ảnh minh họa)
Mọi việc mình vẫn nhẫn nhịn, vì gia đình chồng và cũng vì chồng mình là em. Nhưng chuyện xảy ra mấy hôm trước khiến mình không thể chịu được nữa. Như giọt nước tràn ly vậy. 4 hôm trước, con mình và con chị cùng chơi. Không hiểu đùa nhau thế nào mà con nhà chị bị ngã. Bé liền kêu toáng lên. Con mình sợ quá cũng khóc theo. Vậy mà chị lao từ trong nhà ra, sẵn cái đũa trong tay liền phát vào mông con mình tới tấp rồi quát: “Đồ mất dạy, ai cho mày đẩy con tao. Đúng là mẹ nào con nấy, bé đã ghê gớm”.
Quá ức chế, mình không nhịn nữa liền giằng đũa của chị vứt đi, rồi ôm con và mắng lại: “Chị quá lắm rồi đấy. Tôi chưa thấy ai vô ơn như chị, tôi nhịn thế là đủ rồi giờ chị mà dám mắng hay động vào con tôi thì tôi liều với chị”. Nói rồi, mình bế con lên phòng đóng sầm cửa lại. Chị dâu vẫn ở dưới nhà gào lên: “Bố mẹ xem nó có láo không? Là em mà nó dám chửi vào mặt con như thế. Nào, mày liều gì thì xuống đây liều cho tao xem”. Mình định xuống nhưng chồng mình đã kịp lên ngăn cản. Còn anh chồng cũng quát bảo chị im miệng.
Mấy ngày nay chị em dâu mình chiến tranh lạnh với nhau, chẳng ai thèm nói với nhau câu nào. Đi ra đi vào nhìn thấy mặt nhau còn không thèm hỏi khiến không khí gia đình rất căng thẳng. Bố mẹ chồng thì khuyên mình xuống nước xin lỗi chị dâu một tiếng cho yên ấm nhà cửa, vì ai cũng biết chị dâu mình rất ngang ngạnh không bao giờ nhận lỗi về mình. Chồng mình thì bảo không việc gì phải xin lỗi. Thấy chồng vì bênh mình mà khó xử với bố mẹ và anh trai, mình cũng áy náy. Nhưng bảo mình xin lỗi thì mình ức lắm. Mình nên làm gì bây giờ hả mọi người? Ra ở riêng thì chẳng có điều kiện.
Theo 2sao
Chồng siêu "đạo chích"
Đến nước này thì cô gần như đã chắc đến 99% thủ phạm của những vụ trộm đó chính là chồng mình. Cô cũng hãi hùng vô cùng khi nghĩ lại anh đã đóng kịch, giả vờ để vu oan cho em trai cô để thoát tội tài tình như thế nào.
Cô - một người phụ nữ giỏi giang, nhanh nhạy và năng nổ, đã đạt được nhiều thành công trong công việc. Anh - một người đàn ông có thể gọi là không có chí tiến thủ, bằng cấp và năng lực cũng ở mức trung bình khá. Vì thế khi cô lấy anh ai ai cũng thắc mắc lắm. Nhưng cô chỉ cười. Họ đâu biết cô yêu chính là con người thật thà, giản dị của anh.
Mỗi khi vợ chồng cô đi bên nhau, thiên hạ vẫn không ngớt xì xào: "Sao đứa đấy xinh xắn, tài giỏi lại tốt tính thế mà lại đi lấy cái thằng chả được cái nước gì thế nhỉ?". Anh sa sầm mặt, cảm giác bức bối vì mình kém cỏi hơn vợ. Cô thì vẫn bỏ ngoài tai tất cả, dịu dàng an ủi anh.
Cách đây 5 tháng cô phát hiện ra mình mất số vàng hồi môn cùng hộp nữ trang có toàn bộ kỷ vật cưới từ mẹ cô và một số họ hàng khác tặng khi 2 người cưới nhau. Cô khóc mất mấy ngày trời vì tiếc kỷ vật cưới của mẹ đẻ cô - thứ mà cô không bao nghĩ sẽ bán đi, cho dù có nghèo kiết xác đi chăng nữa.
Anh cũng xót tiếc lắm, làm ầm ĩ lên đòi báo công an. Vì anh có người bạn làm công an nên đã gọi ngay cho anh bạn đó trước mặt cô để trình bày sự việc và hỏi liệu có cách nào điều tra ra không. Anh bạn đó hứa hẹn sẽ giúp nhưng về sau kết luận rằng không có dấu hiệu của người ngoài đột nhập nên chỉ có thể phỏng đoán là trộm trong nhà mà thôi.
Hai vợ chồng cô hiện đang sống với bố chồng (mẹ chồng đã mất từ lâu), mà ông thì đau yếu liên miên, thường nằm nghỉ trên giường là chủ yếu. Ông lấy vàng của cô làm gì, mà ông cũng không thể cạy két ra mà lấy được?
Còn lại anh và cô thôi, cô chưa nói gì thì anh đã hướng nghi ngờ đến em trai cô. Do em trai cô thường xuyên đến nhà chơi với anh chị, còn ăn cơm và có khi ngủ lại. Đợt này lại đúng lúc cậu ấy làm ăn thất bát nên cũng có khả năng túng quá làm liều lắm. Cô nghe chồng nói vậy cũng giật mình, trong thâm tâm nghĩ đến 90% em trai mình là thủ phạm nên không truy cứu nữa, cũng không gọi hỏi em trai vì dù sao cũng là chị em ruột thịt cả, coi như cậu ấy mượn tạm. Vậy là mọi chuyện gác lại ở đó.
Một thời gian sau, cô phát hiện mất thêm cái máy tính bảng. Đợt này em trai cô không hề ghé chơi nữa nên còn trật ra một mình anh là đối tượng tình nghi số một. Cô truy hỏi thì anh mới "à" lên một cái, ra vẻ như vừa nhớ ra. Anh bảo hôm trước lúc cô vắng nhà anh dùng và lỡ làm hỏng nên mang đi sửa, để ngoài hàng chưa lấy về được. Nhưng cả tháng trời sau đó anh vẫn chưa mang về dù cô nhắc nhở nhiều lần. Khi thì anh viện cớ "quên", khi thì "chưa sửa xong".
Máy tính bảng chưa lấy về được thì cô tiếp tục mất chiếc máy ảnh mà cô rất yêu quý. Cô có sở thích chụp ảnh nên chiếc máy ảnh đã gắn bó mấy năm trời với cô ấy cô yêu thương như con mình. Cô hỏi thì anh chối đây đẩy. Nhưng cô không thể cho qua dễ dàng được nữa, sự nghi ngờ chồng lớn dần trong cô.
Cô hỏi thẳng em trai có lấy số vàng của cô không. Em trai cô khẳng định không lấy. Khi em nói như thế, cô cũng tin vào tư cách của em mình. Cô nói chuyện với bố mẹ mình thì biết một tin động trời: gần đây cứ khi 2 vợ chồng cô về thăm ông bà thì thể nào hôm sau nhà cũng mất tiền trong tủ, trong ví hoặc những chỗ dễ lấy. Một mất mười ngờ, nhà có người nọ người kia ra vào nên ông bà chẳng dám nghi ngờ cho ai cả.
Đến nước này thì cô gần như đã chắc đến 99% thủ phạm của những vụ trộm đó chính là chồng mình. Cô cũng hãi hùng vô cùng khi nghĩ lại anh đã đóng kịch, giả vờ để vu oan cho em trai cô để thoát tội tài tình như thế nào.
Cô đã có một cuộc nói chuyện thẳng thắn với anh. Anh giãy nảy lên chối phắt, còn tỏ vẻ tự ái và giận dỗi vì vợ nghi ngờ sự trong sạch của mình. Khi cô vẫn không chịu tin anh thì anh đòi li dị vì vợ chồng không còn tin tưởng nhau. Sau đó anh bỏ nhà đi, vứt lại một tờ di thư nói rằng anh không thiết sống nữa.
Trong mấy ngày anh bỏ nhà đi, bố chồng và anh em nhà chồng lo sốt vó, bắt cô phải đi tìm trong các bệnh viện, đến chỗ bạn bè hỏi thăm để tìm bằng được anh thì thôi, kẻo anh làm điều dại dột. Cô thì thấy dửng dưng vô cùng, chắc mẩm chính anh là thủ phạm và những gì anh đang làm này chỉ càng tố cáo rằng anh đang bày trò mà thôi.
Cuối cùng, nằm ngoài sự dự đoán của tất cả mọi người, anh được tìm thấy khi đang mải miết trong một... quán game online. Qua quá trình đấu tranh khai thác, anh đã thừa nhận chính mình là thủ phạm của tất cả các vụ trộm lớn nhỏ vừa qua. Và trong một thời gian dài qua anh đã hoàn toàn nghỉ việc để đi... chơi game.
Hàng tháng anh vẫn đưa ít tiền lương về cho cô nên cô chẳng nghi ngờ gì. Thì ra anh rất thông minh, số tiền bán vàng anh trích ra mỗi tháng đưa về cho cô một ít, bảo là tiền lương đi làm. Và có khi là anh còn lấy trộm số vàng đó từ lâu rồi nhưng vì cô không cần đến nên không kiểm tra và không biết được bị mất.
Vậy là anh đã đốt một số tiền khổng lồ vào việc chơi game. Anh bảo anh tự ti vì thua kém cô, mặc cảm vì là thằng đàn ông mà bám váy vợ (lương anh chỉ đủ anh ăn sáng với uống café). Anh chơi game để thỏa mãn ước muốn được người khác ngưỡng mộ. Với số tiền đã bỏ ra ấy, anh thực sự là ông vua trong thế giới ảo, và chính cái cảm giác ấy đã kéo anh ngày càng lún sâu.
Nghe xong mọi chuyện, cô thấy vừa thương vừa giận anh. Cô cũng thực sự không biết phải làm gì với ông chồng như siêu "đạo chích" này của mình nữa...
Theo iblog
Chồng sắp cưới có con riêng với cave Cô này là cave, đang mang bầu đứa con của anh được 7 tháng rồi. Tôi sinh ra trong gia đình nho giáo, ba mẹ làm việc nhà nước, nhìn cũng xinh gái, học hành không thua kém ai, tốt nghiệp đại học, vậy mà tôi gặp rắc rối trong chuyện tình cảm. Sau khi bị người yêu phản bội tôi không còn...