Đến khi tôi hiểu lý do vì sao vợ cứ nằng nặc đòi đi khám thai ở vị bác sỹ đó
Tôi ngồi ở ngoài đợi 7 tiếng đồng hồ, lòng tôi như lửa đốt. Vẫn không có ai thông báo gì cho tôi cả. Đến tối, tôi thấy ông bác sỹ ấy đi ra, miệng mấp máy như sắp mếu…
Sau nhiều năm chờ đợi, cuối cùng vợ tôi cũng mang thai. Tôi chăm sóc cô ấy rất kỹ (Ảnh minh họa)
Vợ chồng tôi cưới nhau đã được 4 năm mà vẫn chưa có được một mụn con cho thỏa lòng mong ước. Vợ tôi xinh lắm, nàng lại hiền hậu và đảm đang. Có được nàng giống như phúc mấy đời của tôi vậy. Bạn bè tôi ai cũng ghen tỵ với tôi, họ nói tôi nhìn xấu xấu bẩn bẩn vậy mà kiếm được cô vợ hay phết.
Nói chung tôi không chê vợ tôi ở điểm gì cả, nhưng cưới nhau đã 4 năm mà nàng vẫn không có thai khiến mẹ tôi mất ăn mất ngủ. Bà nói tôi vô phúc, tự tưng vớ phải cô vợ “điếc”, phụ nữ lấy chồng có mỗi việc đẻ con là quan trọng nhất mà làm không được nữa thì sống làm gì. Mẹ tôi về quê thì thôi chứ bà mà lên chơi với vợ chồng chúng tôi thì khi nào cũng nhai đi nhai lại điệp khúc đó. Những lúc như vậy, vợ tôi chỉ biết cúi gằm mặt vâng dạ trông rất tội. Tôi chỉ biết nói với mẹ rằng, chúng tôi đã cố gắng hết sức, đi kiểm tra bác sỹ cũng bảo rằng mọi thứ đều tốt, con cái là lộc trời cho, cứ đợi chờ xem sao .
Video đang HOT
Quả đúng như lời tôi nói, chỉ 5 tháng sau đó, vợ tôi thông báo có thai. Trời ơi, đó là tin hạnh phúc nhất mà tôi từng nghe. Tôi chăm sóc vợ tôi dữ lắm, chẳng cho cô ấy làm bất kỳ cái gì. Vợ tôi thích ăn gì tôi mua ngay lập tức, tôi đi làm về rất sớm, đi chợ, nấu cơm, lau nhà, tôi làm mọi thứ thành thạo vô cùng. Ngày nào tôi cũng ôm bụng vợ nói chuyện với con, với tôi, từng ngày trôi qua là một ngày vui vì tôi sắp được gặp con của mình.
Từ khi có bầu, vợ tôi thăm khám định kỳ rất đều đặn. Nhưng khoảng tháng thứ 5, vợ tôi kiên quyết bắt tôi chở đến bác sỹ Khôi để khám. Cô ấy nhất quyết không đi khám chỗ khác mặc dù nhà ông bác sỹ này ở rất xa, cách nhà tôi đến 30km. Tôi không hiểu ông bác sỹ này có cái gì giỏi, chỉ biết đó không phải là phòng khám lớn, chỉ là một cái phòng nhỏ có vài bệnh nhân lèo tèo. Vợ tôi toàn bắt tôi đứng từ xa rồi cô ấy tự đi bộ vào.
Tôi hỏi mọi người xung quanh, mọi người đều bảo rằng ông bác sỹ này chẳng có chuyên môn gì về sản khoa đâu. Tôi về nói lại với vợ, vợ tôi bảo rằng mấy người đó không biết cái gì cả, chỉ tuyên truyền vớ vẩn.
Không biết vợ tôi có vấn đề gì mà một tuần cô ấy cứ đi khám thai 2 lần. Tôi lo lắng lắm, theo như tìm hiểu của tôi thì phụ nữ có bầu chỉ đi khám theo định kỳ chứ không dày như vợ tôi. Vợ tôi nghe thế thì mắng tôi xối xả, cô ấy bảo dạo này tôi cứ tìm hiểu thông tin loạn xạ rồi toàn nói vớ vẩn. Cô ấy là mẹ cô ấy biết làm gì tốt nhất cho con của mình. Tôi hứa sẽ không can thiệp vào chuyện khám xét của vợ nữa.
Vợ tôi chỉ muốn đi khám thai ở vị bác sỹ đó (Ảnh minh họa)
Rồi cũng gần đến ngày vợ tôi sinh, nhưng lúc này, tôi trông cô ấy mệt lắm. Khi nào cũng kêu đau. Tôi sợ lắm, toàn phải nghỉ làm ở nhà trông vợ. Rồi đến một hôm nọ, hôm đó vợ tôi chỉ còn cách ngày dự sinh khoảng 6 ngày, nhưng cô ấy lại lăn đùng ra ngất. Tôi gọi cấp cứu xong thì rối rít gọi cho bác sỹ Khôi. Ông bác sỹ sau khi nghe tôi trình bày thì phi ngay đến bệnh viện rồi dặn dò các bác sỹ khác cấp cứu cho vợ tôi.
Tôi ngồi ở ngoài đợi 7 tiếng đồng hồ, lòng tôi như lửa đốt. Vẫn không có ai thông báo gì cho tôi cả. Đến tối, tôi thấy ông bác sỹ ấy đi ra, miệng mấp máy như sắp mếu, ông đưa tay lên vai tôi bảo: “Tôi chỉ cứu được con của anh thôi. Xin thứ lỗi”.
Tin đó như sét đánh ngang tai tôi. Tôi không hiểu tại sao vợ tôi lại lâm vào tình trạng bi đát như thế. Ông bác sỹ lúc này mới nắm tay tôi bảo: “Tôi rất khâm phục vợ cậu, suốt thời gian điều trị ung thư ở chỗ tôi, cô ấy rất kiên cường. Có thể thấy cô ấy quá khao khát được sinh đứa con này cho cậu. Tôi rất tiếc”.
Tôi đau đớn khi biết được sự thật quá phũ phàng này (Ảnh minh họa)
Tôi nghe xong những lời đó mà cảm thấy rụng rời. Tôi ngồi phịch xuống sàn bệnh viện. Trời ơi, vợ tôi bị ung thư từ lúc nào, sao tôi không biết? Tôi vô tâm đến mức ấy ư? Thì ra lý do vợ tôi nằng nặc đòi đi khám ở vị bác sỹ đó là vì lý do này sao?
Tôi chạy vào phòng mổ, vợ tôi nằm đó, mắt không bao giờ mở nữa. Con tôi đã được đưa vào một phòng khác với chế độ chăm sóc đặc biệt. Tôi đau khổ tột cùng, nhưng nhìn sự kiên cường của vợ tôi, tôi lại gắng gượng. Con tôi giờ đây cần có tôi hơn bao giờ hết và tôi phải sống để làm chỗ dựa cho nó. Cảm ơn vợ tôi – người vợ chưa bao giờ được hưởng hạnh phúc trọn vẹn.
Theo Xaluan