Đến khách sạn, chết sững nhìn bạn trai trong phòng cô bạn thân
Đúng như những gì tôi lo sợ, người ra mở cửa phòng Na chính là bạn trai tôi. Nhìn thấy nhau, cả hai chúng tôi đều đứng hình, không nói nên lời nào.
28 tuổi, qua nhiều lần nhảy việc, tôi hiện là nhân viên của công ty truyền thông. Có lẽ đây là công việc mà tôi ưng ý nhất kể từ khi ra trường.
Ngay từ lúc mới bước vào công ty, khi mọi người còn nhìn tôi lạ lẫm thì tôi đã bắt gặp ánh mắt thân thiện của cô đồng nghiệp tên Na. Thực lòng, tôi cảm kích lắm vì ánh mắt và thái độ gân gũi của cô ấy khi tôi mới chân ướt chân ráo vào công ty. Cũng chính vì vậy, tôi thân thiết với cô ấy hơn cả.
Chúng tôi thân với nhau đến độ mỗi khi thấy một trong hai chúng tôi, đồng nghiệp sẽ hỏi người còn lại đâu. Dù đi chơi, đi làm hay bất cứ lúc nào rảnh rỗi tôi và cô ấy luôn xuất hiện cùng nhau.
Na khá xinh xắn, trắng trẻo, ăn nói lại hoạt bát nhanh nhẹn nên có rất nhiều chàng trai theo đuổi nhưng cô ấy chưa ứng ý một ai. Còn tôi thì đã có người yêu. Đó là người cùng quê với tôi, hiện đang làm giám đốc phát triển thị trường cho một công ty nước ngoài. Anh vừa lịch lãm lại rất tinh tế, thành đạt nên cũng là hình mẫu lý tưởng của rất nhiều cô gái.
Nhiều người khi biết về người yêu tôi thì nói tôi may mắn, có người nói tôi là ‘chuột sa chĩnh gạo’, thậm chí là ‘mèo mù vớ cá rán’… Tôi cũng giới thiệu bạn trai với Na, cô ấy không nhận xét gì nhiều, chỉ nói ‘anh là người đàn ông đáng để lấy làm chồng’. Khiến tôi yên tâm và vô cùng hãnh diện.
Ảnh minh họa
Những lần chúng tôi giận nhau thì Na luôn là thuyết khách, người hòa giải mọi chuyện, khiến tôi càng tin tưởng cô ấy hơn. Tuy nhiên, người yêu tôi thường xuyên so sánh tôi với Na, từ việc dịu dàng điềm đạm, cho đến tính cách, thậm chí là cách đối xử với anh thế nào cho phải. Gần như, bất kể có chuyện gì, anh đều mang Na ra để làm hình mẫu cho tôi học theo.
Cách đây nửa tháng, tôi có xích mích nhỏ với đồng nghiệp về vấn đề công việc, bức xúc quá nên tôi về kể với anh, hy vọng anh an ủi mình. Song anh chỉ mặc nhiên nói: ‘Anh biết chuyện này rồi, em nên sửa tính đi. Cứ đành hanh hiếu thắng như vậy chỉ thiệt thân, mất đoàn kết. Có phải đồng nghiệp nào cũng như Na đâu mà nhường nhịn em’.
Tôi ứa nước mắt khi nghe những lời nói ấy của anh. Anh đã nghe tôi kể gì mà kết luận như vậy? Hơn nữa, tôi cũng không hiểu từ khi nào, mọi câu chuyện của chúng tôi đều xuất hiện cái tên Na trong đó.
Không phải vì tôi ghen tuông hay có ý gì khác, nhưng cho dù tôi và Na thân thiết đến đâu thì chuyện tình cảm của tôi và anh cũng là riêng tư, liên quan gì đến cô ấy. Mà cứ chốc chốc anh lại nói Na bảo thế này; Na nói em thế khác… tôi cũng nói với anh về ý kiến của mình, thì anh gạt phăng nói tôi ghen tuông vớ vẩn.
Cả tuần nay, Na đang xin nghỉ phép đi du lịch, còn anh cũng đi công tác ở tỉnh khiến tôi một mình trơ trọi và thấy buồn vô hạn. Tôi vào mạng để giết thời gian, thấy trên trang cá nhân của Na đăng ảnh đi cùng người đàn ông giấu mặt, nói về anh ta bằng những lời tình cảm thân thiết, khiến tôi nghĩ ‘Hóa ra bạn tôi đã có người yêu, tình cảm mũi mẫn vậy mà cứ giấu nhẹm’.
Video đang HOT
Tôi chợt nảy ý định mở định vị, kiểm tra anh một chút. Thực lòng mà nói, khi ấy, tôi chẳng chút nghi ngờ gì người yêu cả, chỉ là một chút đùa để giết thời gian mà thôi.
Điện thoại báo, anh đang ở bãi biển, đúng nơi Na vừa check in đăng facebook. Tôi không tin nổi mắt mình, bởi anh nói với tôi là đi công tác ở nơi khác. Tôi vội gọi điện cho anh, thì anh vẫn nói ở nơi cũ, đang nghỉ trong phòng.
Ảnh minh họa
Tôi muốn xác minh sự thật, hy vọng rằng mình chỉ nhầm thôi. Tôi bắt xe trong đêm, đến khách sạn mà Na nói vào sáng sớm hôm sau. Bằng một vài mánh khóe, tôi xin được lễ tân khách sạn số phòng của Na. Đứng trước cửa phòng, tôi lấy hết sức bình tĩnh mới đủ dũng khí gõ cửa, tôi sợ một điều gì đó khủng khiếp sẽ phô diễn trước mắt tôi.
Đúng như những gì tôi lo sợ, người ra mở cửa chính là anh. Nhìn thấy nhau, cả hai chúng tôi đều đứng hình, không nói nên lời nào. Nước mắt tôi cứ thế rơi, cảm giác như có ai đó bóp nghẹn trái tim mình vậy. Câu hỏi ‘Ai đấy anh?’ của Na như phá vỡ sự im lặng của chúng tôi. Khiến tôi bừng tỉnh, đẩy cửa bước vào.
Không hiểu khi ấy, lấy sức mạnh ở đâu mà tôi dũng cảm cho Na một cái tát rồi vùng chạy. Như không muốn để hai con người dối trá đó nhìn thấy sự đau khổ của mình. Tôi bỏ về Hà Nội ngay lúc đó, còn anh gọi rất nhiều lần nhưng tôi không trả lời. Mấy ngày nay, tôi xin nghỉ việc để tránh giáp mặt Na và cũng từ chối gặp, nghe anh giải thích.
Tôi đau khổ vô cùng, khi vừa bị mất người yêu vừa bị đồng nghiệp thân nhất lừa dối. Thực sự, tôi muốn chuyển công tác để không phải nhìn thấy cô ta, vừa để quên đi mối tình đau khổ của mình. Tôi không muốn nghe một lời thanh minh giải thích hay nhìn thấy mặt hai còn người dối trá ấy nữa. Liệu tôi làm thế có quá hèn nhát quá không mọi người?
Theo Affamily
Bất ngờ về nhà, tôi chết sững khi thấy cảnh khó tin trong phòng mẹ
Tôi rón rén đi vào nhà, tưởng tượng cảnh mẹ và vợ sẽ mừng rỡ khi thấy tôi. Nào ngờ, vừa đi qua phòng mẹ, tôi đã chết sững bởi cảnh tượng trước mặt.
Ngày tôi cưới vợ, ai cũng mừng thay. Vợ tôi tuy không học cao như những cô gái thành phố nhưng bù lại, em có đầy đủ những tố chất của một người phụ nữ gia đình.
Tôi làm ở Sài Gòn, cả mấy tháng mới về được một lần, ở nhà chỉ còn một mình mẹ, nay có thêm vợ, tôi cũng đỡ bận tâm.
Sau khi cưới, tôi ở với vợ được 3 ngày phép rồi vội vã lên thành phố lại. Ngày tôi đi, vợ cẩn thận xếp từng chiếc áo, cái khăn bỏ vào ba lô. Em còn dặn dò tôi cứ chăm chỉ làm việc, chuyện nhà cửa, chăm sóc mẹ cứ để em lo.
Công việc cuốn tôi theo guồng quay nên thi thoảng tôi mới gọi điện về trò chuyện với vợ vài ba câu. Vợ chồng son mà xa nhau, nghĩ cũng tội vợ.
Nhưng bây giờ tôi không phấn đấu thì sẽ không có cơ hội mua đất mua nhà trên này. Tôi làm ngày làm đêm để kiếm tiền, mong một ngày dẫn được vợ và mẹ lên đây.
Mỗi lần gọi điện về hỏi thăm mẹ, vợ tôi đều nói bà rất khỏe. Em còn khoe mẹ ăn được nhiều cơm, rồi chiều chiều có thể tự đi dạo xóm. Rồi em còn đưa điện thoại cho tôi nói chuyện với mẹ để bà bớt nhớ tôi.
Không yên tâm, có khi tôi còn gọi cho mấy thằng bạn ở quê. Tôi bảo tụi nó chạy qua chạy lại xem thử vợ tôi đối xử với mẹ thế nào. Dù gì thì cũng dâu con chứ không phải con đẻ, mà tôi thì chỉ có mỗi mẹ thôi.
Lần nào tôi cũng nhận được lời khen từ bạn bè mình. Tụi nó nói vợ tôi chăm bà cụ chẳng khác nào mẹ đẻ. Nghe vậy, tôi cũng yên tâm phần nào.
Ảnh minh họa
Tuần vừa rồi, tôi có đợt đi công tác tại nơi cách nhà có 20km. Hôm qua, tôi xin nghỉ để chạy tạt qua nhà thăm mẹ và vợ cho họ bất ngờ. Dù gì tôi cũng đi gần 3 tháng rồi. Tôi còn ghé shop mua cho vợ vài bộ quần áo mới làm quà.
Khi tôi đến nhà cũng gần trưa. Tôi rón rén đi vào nhà, và tưởng tượng cảnh mẹ và vợ sẽ mừng rỡ tột cùng khi thấy tôi. Nào ngờ, vừa đi qua phòng mẹ, tôi đã chết sững trước cảnh tượng trước mặt.
Mẹ tôi đang bị trói chặt vào giường. Tay chân cứ khua loạn xạ lên. Mắt thì đầy nước, miệng tru tréo đau đớn. Bà quẫy đạp đến mức tiểu cả trên giường.
Sau giây phút bất ngờ, đứng hình, tôi vội vã chạy vào gỡ dây trói cho mẹ. Vừa gỡ, tôi vừa hét gọi tên vợ.
Dây trói chặt đến mức tôi phải chạy đi tìm kéo để cắt ra. Khi gỡ được mẹ ra, bà đã mềm nhũn, thở hổn hển khó nhọc.
Mãi một lúc sau, vợ tôi mới chạy về. Thấy tôi, em cũng bất ngờ không kém. Cơn nóng giận bốc lên, tôi chạy đến tát vợ 2 cái. Em ngã sóng soài trên nền nhà, tôi còn đá thêm 1 cái vào bụng em.
Vừa đá, tôi vừa chửi em là thứ đàn bà khốn nạn, ác độc hơn cầm thú. Tưởng chăm mẹ thế nào, cuối cùng lại trói bà, đối xử với bà như thế.
Tôi chỉ ngưng mắng khi mấy người hàng xóm và dì tôi gần nhà chạy qua. Họ vội chạy tới đỡ vợ tôi dậy.
'Mày làm cái gì vậy hả? Mày đá vậy là muốn giết vợ giết con mày đúng không? Vợ mày chăm mẹ mày cẩn thận như vậy. Mày không biết gì mà đã đánh vợ. Mày nhìn lại xem, ai ác độc'. Dì tôi hét lên.
Lúc này tôi mới nhận ra vợ mình đã ngất xỉu khi nào. Từ chân vợ, máu cũng chảy ra đỏ cả cái váy em đang mặc. Chưa khi nào vợ báo tin có thai, sao bây giờ lại?
Hốt hoảng đưa cả mẹ và vợ vào viện. Làm xong thủ tục nhấp viện, trong lúc chờ bác sĩ cấp cứu cho vợ, qua dì, tôi mới biết được lí do.
Mẹ tôi bị lên cơn giật kinh phong nặng trong 3 tháng nay. Mỗi lần như vậy, bà lại quăng đồ đạc, rồi tự làm đau mình.
Có khi bà còn quăng cái ghế trúng tay vợ khiến em bị thương. Vợ tôi dù bầu bì nhưng vẫn chăm bà cẩn thận.
Mẹ cũng không chủ động đại tiểu tiện được, có khi còn bốc những thứ đó cho lên miệng nên vợ tôi toàn dọn dẹp rất khổ cực. Vừa dọn, em vừa nôn ói rất tội nghiệp.
Thấy vậy, dì tôi với mọi người bàn nhau trói mẹ lại mỗi khi bà lên cơn. Chính mẹ tôi cũng đồng ý.
Vậy mà tôi lại nhẫn tâm đánh vợ mà chưa hiểu sự việc. Em không cho tôi biết em có thai vì không muốn tôi lo lắng thêm nữa.
Bác sĩ báo tin không thể giữ được đứa trẻ càng khiến tôi đau khổ hơn. Tôi đã làm gì thế này? Tôi đã hại chết con chỉ vì quá nóng giận và không hiểu đầu đuôi sự việc.
Nhìn vợ ốm yếu nằm trên giường bệnh trắng xóa, tôi chỉ muốn chết đi. Tôi cũng không biết phải đối mặt với vợ thế nào khi em tỉnh lại? Tôi hối hận quá.
Theo Afamily
Chị gái yêu 'măng non', cả nhà náo loạn Tôi không hiểu cậu ta đã dỗ ngọt chị như thế nào mà chị tôi lại mù quáng như vậy. Gia đình tôi chỉ có hai chị em gái nhưng tôi và chị hai lại khác nhau hoàn toàn. Xét về tất cả mọi mặt thì chị ăn đứt tôi. Chị xinh xắn, thông minh học hành luôn nhất nhì lớp. Trong khi...