Đến giờ đón dâu mà không thấy mẹ đâu
Yêu nhau hơn 4 năm thì Vy được Tuấn cầu hôn quyết định làm đám cưới về sống chung một nhà. Khỏi phải nói Vy hạnh phúc sung sướng như nào vì cưới Tuấn chính là mơ ước lớn nhất trong đời của Vy.
Gia đình Vy và gia đình Tuấn vốn dĩ khác nhau một trời một vực, trong khi chồng sắp cưới được sinh ra trong gia đình giàu có bố làm giám đốc, mẹ làm ngân hàng. Thì hoàn cảnh của Vy lại ngược lại, bố Vy mất sớm, mẹ cô phải bươn chải nắng mưa đi nhặt ve chai để có tiền nuôi cô ăn học thành người.
Dù chênh lệch như thế nhưng may mắn cho Vy là cô được gia đình chồng yêu mến. Vậy nhưng không phải vì thế mà Vy cứ mặc kệ để gia đình chồng phải xấu hổ khi có gia đình thông gia làm nghề nhặt ve chai. Cưới được chồng giàu rồi nên cuộc sống mẹ con Vy không phải lo nghĩ gì nữa.
- Từ nay mẹ đừng ra đường nhặt ve chai nữa, mọi chi tiêu trong nhà con sẽ lo cả…Thay vào đó mẹ cứ đi mua sắm rồi nghỉ ngơi. _ Vy nói.
- Mẹ biết con hiếu thảo, nhưng con cứ để mẹ đi làm chứ ngồi nhà không làm gì chán lắm. Hơn nữa đi nhặt ve chai cũng không vất vả gì đâu
- Nhưng cái vấn đề là con sắp kết hôn rồi. Nếu để bố mẹ anh Tuấn biết được mẹ nhặt ve chai thì con còn mặt mũi nào chứ? Vậy nên mẹ hãy vì con mà ở nhà đi…
- Chính vì con sắp kết hôn nên mẹ mới đi nhặt ve chai. Bố con mất sớm…giờ mẹ cũng phải đi làm gom góp ít tiền mua vàng cho con làm của hồi môn chứ. Chứ đi tay không nhà thông gia lại coi thường.
- Chuyện hồi môn mẹ không cần lo lắng. Con sẽ mua vàng rồi đưa cho mẹ…đến ngày cưới mẹ cứ nói đó là của em cho con đi lấy chồng là được. Nếu mẹ muốn con gái mẹ lấy chồng thì mẹ đừng đi nhặt ve chai nữa…
Video đang HOT
( Anh minh họa )
Nghe con gái nói vậy bà Tám ( tên mẹ Vy ) cũng chỉ biết gật đầu, vậy nhưng những lúc con gái đi làm thì bà Tám lại tranh thủ nhặt nhạnh ve chai bán lấy tiền mua cho con chỉ vàng. Dù nghèo bà cũng muốn phải mua được cho con gái một món quà về nhà chồng.
Và rồi ngày cưới của Tuấn và Vy cũng diễn ra, để mẹ mình trông cao quý hơn nên Vy đã may cho bà một bộ áo dài thật đẹp….rồi vòng cổ, vòng tay này nọ. Cứ tưởng mọi chuyện sẽ diễn ra tốt đẹp, vậy nhưng đến cái giờ đón dâu thì Vy hốt hoảng không thấy mẹ mình đi. Cô vội đi tìm trước khi nhà trai tới, để rồi sau gần 10 phút chạy thục mạng tìm mẹ thì Vy choáng váng thấy mẹ mình đang nhặt đồng nát bên lề đường.
- Mẹ đang làm cái gì vậy? Hôm nay là ngày cưới của con, nhà trai người ta sắp đến rước dâu rồi mà mẹ vẫn đi nhặt rác được sao? Mẹ coi con không bằng đống sắt phế liệu này sao?
- Mẹ xin lỗi, tại người ta gọi bảo đống sắt liệu này nhiều. Kiểu gì mẹ cũng bán được thêm mấy trăm nghìn…góp mua cho con chỉ vàng…
- Ai bắt mẹ đi nhặt ve chai để mua vàng cho con chứ? Con có để mẹ thiếu thốn gì đâu. Mẹ định để nhà trai đến với bộ dạng này sao? Bộ áo dài con mua cho mẹ bằng tiền mẹ đi nhặt ve chai cả năm rồi.
- Nhà trai vẫn chưa đến đúng không? Vậy để mẹ vào thay….
- Thôi khỏi đi, giờ mẹ có đi thì cũng chỉ làm xấu mặt con thôi. Nhà chồng con giàu có…nếu gặp mẹ trong bộ dạng này có khi hủy hôn luôn. Con thà nói mẹ đã mất còn hơn là để mẹ đi gặp nhà chồng con trong bộ dạng này. Mẹ đừng đến nữa…con không muốn có người mẹ như mẹ. Mẹ cứ nhặt đống phế liệu mà mẹ muốn đi.
Nói rồi Vy bước đi, còn bà Tám thì ngã quỵ khi nghe con nói câu đó. Bà chỉ biết bật khóc tự trách bản thân mình và thương con gái. Đúng như nguyện vọng của con gái, ngày hôm đó bà Tám chỉ lén đứng bên ngoài nhìn con bước lên xe hoa về nhà chồng. Nỗi đau nào còn dai dẳng hơn được nữa chứ.
Còn về phần Vy từ ngày về nhà chồng cô vẫn không đoái hoài gì mẹ mình và tự cho rằng mình đúng. Thế nhưng 6 tháng sau thì Vy choáng váng khi nhận được cuộc điện thoại từ bệnh viện báo tin mẹ cô qua đời vì ung thư. Giây phút đó Vy điếng người đau đớn tột cùng. Đến viện vị bác sỹ trao cho cô 3 chỉ vàng.
- Đây là thứ mà trước khi mất mẹ cô bảo phải đưa tận tay cho cô. Bà bảo đi nhặt ve chai cả năm mới đủ mua cho cô 3 chỉ làm của hồi môn. Mẹ cô bị bệnh đã lâu rồi…nhưng bà giấu không muốn cho cô biết vì sợ cô lo. Bà ấy đã chiến đấu rất dũng cảm. Ước nguyện của mẹ cô là được mai táng gần bố của cô. Một điều nữa mẹ cô muốn nói cho cô là đừng thương nhớ bà lâu quá. Hãy để bà ra đi thanh thản
Vy chỉ biết ôm lấy mẹ mình bật khóc, người mẹ đã lạnh lắm rồi…Vy ân hận vì bây giờ cô mới hiểu tại sao ngày cô cưới mẹ lại đi nhặt ve chai. Vì bà sợ không đủ thời gian mua cho con 3 chỉ vàng làm của hồi môn. Giờ Vy mới ân hận hiểu tình yêu mẹ dành cho mình. Chỉ tiếc rằng đã quá muộn….
Theo An Vy /Phununews
Tôi đã đúng khi quyết cưới người đàn ông kém 4 tuổi
Sau những giờ làm việc anh dành thời gian cho tôi, nấu ăn rất khéo, phụ tôi làm tất cả việc nhà.
Tôi 35 tuổi, 10 năm về trước tôi vừa tốt nghiệp một trường đại học thuộc dạng top ở TP HCM. Trong lúc học đại học tôi mải mê việc học và rất kén chọn nên chưa có một mối tình nào cả. Xin nói thêm rằng theo nhận xét của mọi người, tôi là người con gái đẹp, biết nội trợ, sống hòa đồng với mọi người. Tôi là con gái út sinh ra và sống ở TP HCM, nhà cũng thuộc hạng khá giả, được bố mẹ rất cưng chiều nhưng không bao giờ ỷ lại và hư hỏng.
Vừa ra trường xong, tôi cũng tìm được công việc hợp, mức lương khá. Từ lúc này trở đi tôi thử tìm cảm giác được yêu, chỗ làm cũng có vài người để ý, rồi cả người quen giới thiệu, trong đó có 3 người tôi ấn tượng.
Ảnh minh họa.
Người thứ nhất lớn hơn tôi 4 tuổi, làm việc cùng cơ quan, rất đẹp trai, ga lăng, nhà giàu, chiều tôi đủ thứ. Người thứ 2 là bạn cùng tuổi, công việc cũng ổn định nhưng tính cách không được mạnh mẽ. Người đàn ông thứ 3 nhỏ hơn tôi 4 tuổi, chúng tôi gặp nhau trong một dịp tình cờ, tôi chỉ ấn tượng nhất là anh có nước da ngăm đen và nụ cười rất duyên. Lúc đó tôi 27 tuổi, người con trai đó 23 tuổi, là sinh viên năm nhất đại học, vì lý do cá nhân nên anh học muộn. Mới gặp nhau giữa chúng tôi chỉ xưng hô như hai chị em, cả hai không để ý và phát sinh tình cảm gì.
Tôi chưa ngỏ lời cùng ai và chẳng lợi dụng ai cả. Sau nhiều năm quen và nghĩ rằng tuổi xuân đã không còn trẻ nữa, tôi nghĩ mình phải tìm một bờ vai để đi đến cuối cuộc đời. Nhưng đời không như mơ, lúc đó tôi 29 tuổi, vì bị người bạn thân trong công ty chơi xấu nên bị nghỉ việc, phải đền bù một khoản tiền rất lớn tầm 300 triệu, bị mất hết danh dự, mọi người xa lánh. 7 tháng trời tôi không xin được việc mới, bản thân kiệt sức và ngã bệnh, nhiều lúc nghĩ muốn chết cho xong.
Hai người đàn ông tôi kể đầu tiên đã bỏ chạy, tôi cũng cố gắng liên lạc nhưng họ tìm cách lẩn tránh. Trong lúc này tôi vẫn thường xuyên liên lạc với cậu em sinh viên kia, ngày tôi kiệt sức, phải đi nhập viện là nhờ cậu ấy đưa đi, khi tỉnh lại bên cạnh tôi vẫn hình bóng cậu ấy. Từ lúc này trở đi tôi thường xuyên gặp gỡ và trò chuyện với cậu, phát hiện ra cậu có tính cách thật tốt, tiếc rằng bản thân không dám ngỏ lời vì là con gái.
Tôi suy nghĩ rất nhiều và chôn giấu tình cảm của mình một thời gian, vẫn giữ mối quan hệ chị em. Rồi cũng chẳng thể che giấu mãi, tôi lớn tuổi và bị gia đình thúc giục cưới chồng, nhìn sang bạn bè đều có gia đình con cái khiến tôi chạnh lòng. Cuộc chơi nào cũng có hồi kết, tình yêu cũng thế, tôi đành mạnh dạn ngỏ lời yêu, lúc này cậu ấy vừa ra trường còn tôi đã 31 tuổi. Cậu im lặng và nói rằng cho vài ngày suy nghĩ. Một tuần sau cậu nhận lời tỏ tình của tôi, trái tim tôi như tan chảy, vui không thể nào diễn tả nổi. Từ đó tình yêu chúng tôi bắt đầu những ngày tháng hạnh phúc.
Thế nhưng đời không có màu hồng, tôi bị gia đình ngăn cấm quyết liệt vì anh nhỏ tuổi, vấn đề sinh lý sau này có nhiều điểm nhạy cảm. Rồi nhà tôi chê nhà anh nghèo. Quan trọng nhất là anh vừa ra trường, tài chính không ổn, sau này cưới nhau lấy gì nuôi mẹ con tôi. Suy nghĩ mãi, tôi thấy anh đúng là người đàn ông của đời mình nên mạnh mẽ tổ chức kết hôn trong sự ngỡ ngàng của bạn bè và sự phản đối của cha mẹ.
Cưới nhau xong rồi chúng tôi thuê phòng ở trọ và sinh bé. Tuy cha mẹ khá giả nhưng vì phản đối nên tôi không được nhà cho tiền bạc gì. Chúng tôi tự lập, anh ngoài giờ làm ở công trường xây dựng còn nhận thêm hợp đồng về làm. Tôi cũng có mức lương ổn định ở công ty. Sau những giờ làm việc anh dành thời gian cho tôi, nấu ăn rất khéo, phụ tôi làm tất cả việc nhà. Những ngày cuối tuần anh rảnh đều đưa tôi đi xem phim. Tôi hỏi sao anh yêu tôi nhiều và quan tâm như vậy. Anh trả lời sống trên đời này một lần thôi nên sống hết mình. Ra ngoài xã hội anh cũng vậy, không ai chê anh bất cứ điều gì cả, ngoài ra anh cũng biết uống bia xã giao và chơi bida, thể thao.
Sau những năm vất vả, giờ tôi và anh đã có nhà riêng, sống thật hạnh phúc cùng con trai 3 tuổi. Tình yêu của tôi đó các bạn. Rất mong được sự chia sẻ của các bạn.
Theo Phununews
Nắm trong tay chứng cứ ngoại tình của vợ nhưng không dám nói ra vì tội lỗi trong quá khứ Tôi biết việc cô ấy ngoại tình là để trả thù tôi nhưng nếu cứ thế này, tôi không biết bản thân mình sẽ chịu đựng được đến bao giờ nữa. Tôi và vợ trải qua mối tình 5 năm mới đi đến hôn nhân. Chúng tôi đã gặp rất nhiều sóng gió mới có thể đến được với nhau. Ngày đó, nếu...