Đen đủi vì yêu toàn gã họ Sở
Vì phá chui nên Trinh bị thủng tử cung, sau bao cuộc phẫu thuật, dù giữ được cái mạng nhưng cô vĩnh viễn mất khả năng làm mẹ.
Mới hôm nào nước mắt Hà còn ướt đẫm gối chăn vì nỗi đau tình phụ. Tú – gã người yêu lâu năm của cô đã ngang nhiên cắm trên đầu cô mấy cái sừng to tướng. Vì không chịu nổi sự đả kích sâu cay ấy, cô gạt nước mắt mà tiễn hắn ra khỏi cuộc đời mình với lời thề nguyền từ đời này cho đến đời sau cô sẽ mở to hai con mắt để yêu một anh chàng cho ra hồn ra vía.
Hồn vía đâu chẳng thấy mà chỉ thấy đời thật lắm éo le. Các cụ dạy “ghét của nào trời trao của ấy” cấm có sai bao giờ. Hà vừa thoát khỏi Tú “lăng nhăng” thì lại vớ ngay phải Việt – một gã Sở Khanh chính hiệu.
Với Việt, tình yêu không phải là trò đùa mà thực chất là trò tiêu khiển của gã thì đúng hơn. Phải nói là “bóng” gã sáng hơn cả điện cao áp, nói chuyện lại “chất lừ” nên vô khối các em xinh tươi lao vào xin c.hết. Em xinh này vừa bị hắn “xóa sổ” khỏi danh sách yêu đương thì em xinh khác đã vào thế chỗ ngay tắp lự, không còn một phút để Việt nghỉ ngơi sau những cuộc tình bất tận.
Gã yêu và phụ tình nhiều thực tình cũng đâu có liên quan đến ai, nhưng dân tình chỉ bực mình và thấy thương thay cho những cô em trót dính phải gã vì miệng lưỡi đểu cáng mà gã dành cho tình cũ. “Ôi! Anh yêu gì con đấy, nó cứ bám theo anh ý chứ!” hoặc “Loại qua đường ý mà, yêu đương chơi bời thôi…” là những lời gã nói với tình mới và bạn bè của gã khi gã “đá đít” con gái người ta.
Biết tính gã một khi đã “phụ” thì thường rất “phũ” nên bạn bè của gã khuyên can Hà tránh xa gã ra. Họ thấy cô ăn nói dễ thương, trông lại khờ khờ tội tội nên đã cảnh báo Hà về thói xấu của gã ngay từ đầu. Hà chỉ cười cười ậm ừ vâng dạ nhưng trong lòng thì chẳng để tâm chút nào bởi tất cả tâm trí cô đã trót dành trọn cho Việt sau vài lần gặp gỡ, hẹn hò.
Chỉ trách cho số cô quá đen đủi khi gặp toàn những gã chẳng ra gì hay cô trách chính bản thân mình cứ lao đầu vào yêu mà không biết dùng lí trí để suy xét (Ảnh minh họa).
Lúc đầu, cô tự trấn an mình rằng cô sẽ không để trái tim mình bị tổn thương một lần nữa, cô sẽ chỉ yêu và quan tâm Việt vừa phải và luôn dành cho mình một đường lui để tránh bị đau đớn phũ phàng. Nhưng, phụ nữ một khi đã yêu thật lòng thì mọi toan tính đều vô dụng.
Video đang HOT
Ở bên Việt, Hà cảm thấy rất hạnh phúc vì những lời có cánh anh dành cho cô, những hành động lãng mạn, những tin nhắn dễ thương. Cả những lần Hà ốm, Việt mặc kệ mưa gió mua cháo và thuốc đến chăm sóc cô, những món quà như nhìn thấu tâm can cô…
Hà đắm say trong tình yêu, cô quên tiệt sự dè chừng với Việt, thậm chí mỗi lần ngồi ngắm Việt, cô không hiểu sao thiên hạ lại độc mồm nói về Việt những lời khó nghe như vậy?
Hà quên mất lời cổ nhân đã dạy “không có lửa làm sao có khói?” mà cứ mộng mị về một cái kết có hậu với Việt. Cô chắc nịch trong lòng rằng “Đây chính là một anh chàng &’ra hồn ra vía’ của mình rồi, vậy mà mình cứ tưởng sau Tú mình không thể yêu được ai tử tế nữa…”. Lấy làm hân hoan vì hạnh phúc trong tình yêu, cô đưa Việt đi giới thiệu với bạn bè mình. “Bọn nó sẽ lác mắt cho mà xem…” – Hà thầm nghĩ.
Quả tình là “bọn nó lác mắt” thật! Sau khi hẹn mấy cô bạn thân đến quán café thì Hà điện thoại cho Việt đến. Từ đằng xa, sau khi nhìn thấy Hà, Việt nhanh chóng đi đến bàn cả nhóm đang ngồi. Chợt Việt khựng lại, thoáng có chút bối rối, anh ngồi xuống cạnh bên Hà rồi cứ cúi gằm mặt xuống.
Hà không để ý đến thái độ khác lạ của người yêu, vui vẻ giới thiệu với mọi người: “Đây là anh Việt, người yêu mình…” thì bỗng thấy Trang – cô bạn thân đứng phắt dậy, mặt đầy tức giận, chỉ thẳng tay vào mặt Việt giọng đầy căm phẫn: “Cậu hết người yêu rồi à mà phải yêu cái loại Sở Khanh đốn mạt này? Trái đất tròn quá Việt nhỉ?” khiến mọi người đều sững sờ vì hành động của Trang.
Hà ngơ ngác lắp bắp: “Có chuyện gì thế Trang? Mình không hiểu gì cả? Sao cậu lại nói những lời như vậy với người yêu mình?”. Trang vẫn chưa qua cơn xúc động, giọng cô run rẩy: “Chính hắn đã làm em gái tớ ra nông nỗi như bây giờ, sao cậu lại yêu một gã đốn mạt thế chứ?”. Trang bật khóc bỏ đi, Việt dường như bị đả kích bất ngờ quá nên cũng lặng lẽ ra đi không kèn trống. Chỉ còn mấy đứa bạn và Hà ngồi đó thất thần.
Sau đó mọi người kể lại chuyện Trinh – em gái Trang, bị Việt lừa tình đến khi có thai thì gã dụ cô đi phá. Vì phá chui nên Trinh bị thủng tử cung, sau bao cuộc phẫu thuật, dù giữ được cái mạng nhưng cô vĩnh viễn mất khả năng làm mẹ. Rồi Việt rũ bỏ cô “nhanh, gọn, lẹ, phũ” đúng với phong cách của gã đó là tán tỉnh ngay cô bạn thân nhất của Trinh. Điều đó đã làm Trinh bị shock nặng đến nỗi phải nhập viện tâm thần điều trị cho đến giờ.
Hơn một tuần sau đó Hà không gặp Việt, gã cũng không điện thoại, nhắn tin gì cho cô, hai bên cứ lặng im như thể chưa từng quen. Hà lại một lần nữa ôm gối mà nước mắt ngắn dài. Trách ai bây giờ? Chỉ trách cho số cô quá đen đủi khi gặp toàn những gã chẳng ra gì hay cô trách chính bản thân mình cứ lao đầu vào yêu mà không biết dùng lí trí để suy xét.
Theo VNE
Mẹ anh cấm cưới vì tôi là con của mẹ đơn thân
Bà nói, bà sẵn sàng làm từ thiện, bỏ ra nhiều t.iền bạc để giúp đỡ những người khó khăn, để họ được đầy đủ và hạnh phúc hơn, nhưng bà không thể san sẻ danh dự của mình cho bất cứ ai.
Mẹ tôi từng là một "người thứ ba" khờ khạo. Ai cũng nói thế. Mẹ có nhan sắc, có tài năng, lại là một cô giáo làng gương mẫu, nhưng không hiểu sao lại lụy phải một người đàn ông đã có vợ. Yêu hết lòng, bất chấp tất cả mọi thị phi, mẹ sinh ra tôi.
Suốt t.uổi thơ, tôi vẫn thường lặp lại với mẹ câu hỏi "Tại sao ba không ở chung với mẹ con mình?" mỗi khi đi học về. Mẹ chỉ an ủi: "Ba bận đi làm xa, con ngoan, thỉnh thoảng ba sẽ về". Lớn lên một chút, tôi mới biết, ba ở tận Hà Nội, chỉ thỉnh thoảng tranh thủ những chuyến công tác ghé tạt qua thăm mẹ con tôi vài ngày. Ngày trước, mẹ đến với ba cũng từ những chuyến công tác như thế!
Gia đình lớn của ba cũng thừa nhận chúng tôi, và đồng ý để ba ra vào những khi cần thiết. Nhưng con rơi vẫn là con rơi, mẹ tôi vẫn là một người mẹ đơn thân nuôi con một mình, không có danh phận gì. Tiếng đời dần nguôi ngoai theo tháng năm, mẹ tôi vẫn chăm chỉ làm lụng, lo toan mọi bề để tôi được học hành đến nơi đến chốn như bạn bè. Tưởng như mọi chuyện sẽ êm đẹp, tương lai tôi sẽ tươi sáng hơn mẹ khi có một tấm bằng đại học trong tay và một công việc ổn định ở thành phố lớn. Nhưng, cuộc đời luôn dành cho người ta những nỗi đau bất ngờ.
Tiếng đời dần nguôi ngoai theo tháng năm, mẹ tôi vẫn chăm chỉ làm lụng, lo toan mọi bề để tôi được học hành đến nơi đến chốn như bạn bè. (ảnh minh họa)
Tôi có người yêu, một người đàn ông giỏi giang, chững chạc và hiểu chuyện. Biết rõ hoàn cảnh gia đình tôi, anh càng tỏ ra thông cảm và yêu thương tôi hơn. Anh càng yêu quý mẹ tôi, thì niềm hạnh phúc trong tôi dường như càng trở nên viên mãn. Tôi yêu anh, và còn biết ơn vì lòng vị tha, sự cảm thông sâu sắc mà anh dành cho mẹ con tôi nữa. Dựa vào vai anh, tôi có cảm giác đã tìm được điểm tựa bình an trong cuộc đời vốn nhiều chông chênh này.
Chúng tôi tính đến chuyện làm đám cưới.
Nhưng mẹ anh nhất quyết không chấp nhận tôi. Chuyện môn đăng hộ đối ngày xưa đặc biệt coi trọng, ai cũng nói ngày nay chỉ có tình yêu mới là điều quyết định, nhưng mẹ anh thì không. Anh sinh ra trong một gia đình vừa giàu sang, vừa gia giáo, mẹ anh muốn có một người con dâu hiền thảo và một gia đình sui gia tương xứng. Mẹ anh nói không ghét bỏ gì tôi, nhưng bà không thể chấp nhận được cảnh cùng làm lễ đính hôn với gia đình tôi, và nghe những tiếng hỏi han, xì xào bên dưới. Anh và tôi tìm đủ mọi cách để thuyết phục mẹ anh, để mong tìm được sự thông cảm.
Nhưng càng ra sức thuyết phục bao nhiêu, mẹ anh càng trở nên lạnh lùng và tàn nhẫn bấy nhiêu. Bà nói, bà sẵn sàng làm từ thiện, bỏ ra nhiều t.iền bạc để giúp đỡ những người khó khăn, để họ được đầy đủ và hạnh phúc hơn, nhưng bà không thể san sẻ danh dự của mình cho bất cứ ai. Bà càng không thể lấy con trai bà ra làm từ thiện được. Cái quan trọng nhất đối với bà chính là danh dự của gia đình - cái mà tôi và mẹ tôi sẽ phá hoại, làm vấy bẩn nếu tôi và anh cưới nhau.
Tôi không trách mẹ mình. Cũng không dám trách mẹ anh. Càng không trách anh được. Bất lực, tôi chỉ biết trách ông trời! (ảnh minh họa)
Đã gần một năm trôi qua từ khi chúng tôi tính đến chuyện làm đám cưới và liên tục bị cản trở. Mẹ anh cũng đã giới thiệu cho anh rất nhiều cô gái trẻ đẹp tương xứng khác với anh. Anh vẫn yêu tôi, vẫn quan tâm chăm sóc và động viên tôi đợi đến khi anh thuyết phục được mẹ. Nhưng cứ sau mỗi lần mẹ con anh bất đồng, tôi lại có cảm giác tội lỗi vô cùng. Có những lúc tôi đau khổ, chán nản, muốn buông tay để anh đóng trọn vẹn vai người con hiếu nghĩa của mình. Nhưng chính tình yêu của anh đã luôn luôn hâm nóng cảm xúc, để tôi lại tiếp tục mơ ước. Và cứ thế, lặng lẽ qua những tháng ngày.
Nhưng tôi thật không dám tin vào sự thay đổi của mẹ anh. Thêm vào đó, tôi lo lắng về sự thay đổi của chính anh. Anh có quyền, và có lý do để chọn cho mình một trong số những cô gái xinh đẹp, giỏi giang mẹ anh giới thiệu. Để gia đình anh yên ấm, hạnh phúc. Tôi cũng chỉ là một cô gái bình thường, không đáng để anh đ.ánh đổi và đấu tranh nhiều đến thế.
Càng ngày, tôi càng không còn tự tin và chính mình, và tình yêu anh dành cho tôi nữa.
Lẽ nào, chỉ vì một lỗi lầm ngày xưa của mẹ tôi, mà giờ đây tôi không thể có được hạnh phúc của riêng mình. Ngoài chuyện làm mẹ đơn thân, mẹ tôi là một người phụ nữ, một người mẹ tuyệt vời.
Tôi không trách mẹ mình. Cũng không dám trách mẹ anh. Càng không trách anh được. Bất lực, tôi chỉ biết trách ông trời!
Theo Eva
Em đòi chia tay vì bố mẹ tôi quê mùa Tôi đã từng nghĩ, của cải làm nên từ hai bàn tay. Chỉ cần hai người đồng lòng, tình cảm tốt đẹp, mọi thứ sẽ ổn. Nhưng... Bây giờ thì tôi hiểu &'nghèo đúng là cái tội'. Tội của nó là không thể khiến cho người yêu thương mình ở bên cạnh mình, không thể mang lại cho người mình yêu cuộc sống...