Đến chuyện đó mà cũng làm không xong thì còn trách ai?
Vợ tôi trơ tráo thừa nhận mình ngoại tình và cho rằng lỗi do tôi bởi “đến chuyện đó mà cũng làm không xong thì còn trách ai?”.
Ảnh minh họa
Tôi đã đập vỡ mặt Mẫn vì hắn dám nói: “Ông không mau mau đi xét nghiệm đi, coi chừng bao nhiêu năm nay nuôi con tu hú mà tưởng con mình”. Nếu không có mọi người can ngăn thì tôi thật sự không biết hậu quả sẽ như thế nào bởi đó chính là giọt nước đã làm tràn cái ly uất ức trong lòng tôi bấy lâu nay.
Vợ tôi ngoại tình. “Cả cái thành phố Tam Kỳ này đều biết chuyện đó, chỉ có ông là thằng ngu, thằng đui, thằng điếc nên không biết hai đứa gian phu, dâm phụ kia đang leo lên đầu mình mà… “. Tiếng cuối cùng của Mẫn rất tục tĩu khiến mặt tôi nóng bừng.
Trong khi mọi người can ngăn thì Mẫn cứ ỷ thế là bạn thân của tôi nên vẫn oang oang kể tội Ngọc Sương. Hắn nói cho tới khi tôi không nhịn được, vớ chai bia vung lên. “Bốp”. Mẫn không kịp né nên lãnh đủ. Giờ hắn vẫn nằm bệnh viện, còn tôi thì đang bị đình chỉ công tác để viết kiểm điểm.
Vợ tôi ngoại tình. Điều đó là một nhát dao trí mạng đối với tôi và hai đứa nhỏ. Trước nay tôi nghe phong thanh nhưng cố gạt đi với suy nghĩ ngày trước Ngọc Sương đã không chọn anh ta thì có lý gì bây giờ lại quay về? Chẳng qua là người ta thấy gia đình tôi hạnh phúc nên ghen ăn, tức ở mà thôi.
Video đang HOT
Ấy vậy mà bây giờ chuyện đó đã thành sự thật. Trong tay tôi đang có đủ chứng cớ ngoại tình của vợ. Ngọc Sương đã quay lại với gã kia. Hắn ở tận Quảng Ngãi mà nàng vẫn tìm vào để gặp gỡ, hú hí. Họ đi đâu, làm gì, lúc nào… người ta đều báo cho tôi, yêu cầu tôi đến tận nơi để bắt quả tang đôi gian phu, dâm phụ. Nhưng tôi không làm được vì tôi không thể bỏ công việc đổ đường vô đó đánh ghen. Hơn nữa, tôi không biết phải làm gì một khi bắt tận tay, day tận mặt những kẻ lộn vợ, lộn chồng ấy.
Nhưng rồi cũng có người làm việc đó thay tôi. Họ quay phim, chụp hình vợ tôi với gã nọ. Mới đầu tôi còn nghĩ đó là ảnh gán ghép và bán tín, bán nghi mang nhờ người có chuyên môn thẩm định. Họ nói ảnh thật. Tôi gọi điện thoại cho người đàn ông hay báo tin cho mình: “Anh là ai?”.
Ông ta bảo điều đó không quan trọng và yêu cầu tôi về dạy vợ mình lại, là phụ nữ thì đừng làm cho một người phụ nữ khác và những đứa trẻ vô tội phải đau khổ. Ông ta còn nói, nếu tôi không dạy được vợ thì anh ta sẽ thông báo chuyện này “cho cả thành phố Tam Kỳ biết”.
Tôi làm sao mà “dạy” được Ngọc Sương bởi chính miệng nàng thừa nhận chuyện ngoại tình? “Anh coi lại mình đi. Anh đã làm hết trách nhiệm của một người chồng hay chưa? Đến chuyện đó mà cũng làm không xong thì còn trách ai? Anh đừng có nói tôi tính toán hơn thiệt. Đúng, tôi tính toán bởi tôi làm công tác tài chính kế hoạch mà”- Ngọc Sương vênh mặt. Tôi thật sự không ngờ vợ mình lại trơ tráo như vậy. Việc tôi cãi lời người lớn, lấy phải người vợ quá ham muốn nhục dục đã dẫn đến hậu quả này đây!
Tôi chưa kịp làm gì thì có kẻ đã gửi chứng cứ vi phạm đạo đức xã hội của vợ tôi tới cơ quan cô ấy. Lãnh đạo cơ quan vợ tôi mời tôi đến để hỏi sự tình. Thế nhưng khi nghe tôi nói đến tên gã kia thì ông ta giật mình, sau đó ngần ngừ: “Phải thận trọng. Có thể đây là trò đấu đá trước đại hội…”.
Ông ta có lý nhưng tôi cũng có lý. Tôi nói vợ tôi không nghe. Tôi khiếu nại, lãnh đạo không xử. Vậy thì tôi phải tự xử chứ chẳng cần nhờ đến ai. Tôi sẽ gởi tất cả hình ảnh của đôi gian phu, dâm phụ đến lãnh đạo cao nhất có thể để đòi công lý cho mình. Nếu lãnh đạo không xử lý thỏa đáng thì chính tay tôi sẽ xử hắn. Một cú đụng xe hay một cái gì đại loại như thế có thể sẽ xảy ra. Sau đó thì…
Trong những ngày ngồi nhà viết kiểm điểm, tôi đã nghĩ như thế. Nhưng rồi khi nhìn thấy hai đứa nhỏ, tôi lại mềm lòng. Tôi cũng nghĩ tới người phụ nữ kia và hai đứa con của chị. Dù sao thì gã khốn đó cũng là một người chồng, người cha trong gia đình. Và dù có đau khổ cách mấy thì chắc chị cũng không mong cho gã phải chết.
Tôi phải làm sao để rút lưỡi dao mà vợ tôi đã cắm phập vào tim mình nhưng không làm nó chảy máu?
Theo VNE
Nếu một ngày chúng ta chán nhau...
Đó là ngày hai ta bình lặng đi bên nhau, cái danh "người yêu" như một chiếc áo quá khổ mà không có lối thoát. Bỏ thì thương mà vương thì tội.
Anh hay trách em vì em suy nghĩ linh tinh, đôi khi bên anh em hỏi những câu khiến anh giận. Em biết anh buồn, nhưng em không thể không nghĩ. Con gái mà, luôn suy nghĩ về những điều xa xôi chưa tới. Và anh ơi, hôm qua em đã từng nghĩ rằng nếu một ngày ta chán nhau thì sao?
Có lẽ ngày đó trời sẽ không còn xanh, mây cũng chẳng còn buồn đùa giỡn với gió. Ngày đó hai ta sẽ dùng sự lặng im thay cho những lời yêu thương vẫn nói.
Đó là ngày hai ta chỉ quan tâm đến nhau như một thói quen thường ngày khó bỏ, là lúc hai đứa cũng chẳng buồn cãi nhau, có thể lúc đó cả hai đã quá mỏi mệt trong tình yêu của chính mình.
Đó là ngày nỗi nhớ đục rỉ, bám bụi chứ không đặc quánh như trước. Hai đứa chẳng còn nhớ về nhau nhiều, cũng chẳng buồn hỏi bên đó ra sao, bên này thế nào?
Đó là ngày hai đứa ngồi bên nhau mà khoảng cách cứ như cả nghìn cây số. Là lúc trái tim chẳng còn đập loạn nhịp khi nhìn thấy nhau. Là lúc những chiếc hôn chỉ là những cái phớt môi thật nhẹ chứ chẳng còn nồng nàn như trước.
Đó là ngày hai ta bình lặng đi bên nhau, cái danh "người yêu" như một chiếc áo quá khổ khiến hai đứa loay hoay trong chính tình yêu của mình mà không có lối thoát. Bỏ thì thương mà vương thì tội.
Nếu ngày đó đến với tình yêu của chúng mình thì phải làm sao hả anh?
Có lẽ lúc đó mình sẽ dừng lại một thời gian để suy nghĩ về chuyện hai đứa. Cứ cố chấp bên nhau tình cảm sẽ chỉ càng nhạt nhòa. Khi xa nhau chúng ta sẽ biết mình thực sự cần gì. Tình yêu đôi khi cũng cần những khoảng lặng đúng không anh? Lúc đó anh hãy cứ nghỉ ngơi, khi nào suy nghĩ xong thì hãy nói cho em biết. Em hi vọng rằng mình sẽ có thể làm lại, chuyện tình của mình sẽ rất mới.
Có chán nhau thì cũng đừng buông tay ngay. Vì chúng ta đã cùng nhau đi một chặng đường dài rồi nên cũng có lúc mỏi mệt. Nghỉ ngơi xong rồi cùng nhau bước tiếp anh nhé!
Tình yêu kì lạ lắm, nay tưởng chừng như thiếu nhau thì không sống nổi nhưng mai lại có thể chán nhau ngay đấy thôi. Và vì chẳng biết ngày mai của mình ra sao, nên hôm nay chúng ta hãy cứ yêu, yêu như thể chỉ còn một ngày bên nhau thôi. Hãy dành cho nhau những cái siết tay thật mạnh, những cái ôm thật ấm và những nụ hôn thật nồng để ta biết rằng ta đã thuộc về nhau, mãi mãi.
Theo VNE
Chồng tôi không bằng cái điện thoại! Vì chồng tôi cứ nhậu về khuya không báo cáo, cứ nhăn nhó khi nghe tôi "trình bày", cứ quên tiệt những ngày kỷ niệm của hai người, nên thà tôi bỏ quách anh và yêu chiếc điện thoại của mình còn hơn. Tôi yêu chiếc điện thoại của mình, nó là thứ đầu tiên tôi nhìn tới, chạm vào trước khi đi...