“Đêm về tôi lại phải sống trong địa ngục trần gian”
Nhiều phụ nữ bị chồng, người tình b.óp c.ổ, trói, bắt làm những động tác giống súc vật, buộc phải la thét… trong lúc ân ái.
Một nạn nhân đã phải thốt lên:”Đêm về tôi lại phải sống trong địa ngục trần gian. Gã chồng cũ của tôi bắt tôi phải chạy, phải giả vờ chống cự dữ dội trước lúc l.àm c.huyện ấ.y. Gã là một kẻ bệnh hoạn và thích bạo dâm”.
Ở khu vực Ngã Tư Sở, quận Thanh Xuân, Hà Nội có một người phụ nữ khoảng 50 t.uổi, tên Hằng, làm nghề buôn bán nhỏ, có hai cô con gái. Bà sống lặng lẽ, ít biểu hiện cảm xúc và thường đi lễ chùa vào những thời gian rảnh rỗi. Chồng bà Hằng là một người đàn ông “khá hiền lành, cởi mở” – theo cách đ.ánh giá của hàng xóm. Những người ở gần nhà bà Hằng rỉ tai nhau, cứ đêm đến là từ trong nhà bà lại vọng ra những tiếng hú, tiếng thét, tiếng va chạm rất lớn… Cũng có người để ý, cố nhìn mặt bà Hằng vào sáng hôm sau để xem có vết thâm tím, vết trầy xước, dấu hiệu của việc bị chồng đ.ánh hay không nhưng không phát hiện được gì. Có người dò hỏi, bà Hằng chỉ im lặng hoặc thanh minh “đó là âm thanh của những bộ phim chưởng” chồng bà hay xem vào ban đêm.
Năm tháng cứ thế trôi đi, những tiếng hét phát ra từ nhà bà Hằng trong đêm vắng không còn làm nhiều người quá bận tâm vì bà Hằng vẫn ngày ngày đi chợ, vẫn lầm lũi, đều đặn đi chùa. Năm 2000, nhiều người quen của bà Hằng sốc khi biết chuyện bà đi hỏi vợ cho chồng. Vợ bé của chồng bà Hằng là một người bạn của bà Hằng, kém t.uổi bà, chồng c.hết vì bạo bệnh. Sau đám cưới không ầm ĩ của chồng, người ta thấy khuôn mặt bà Hằng như giãn ra. Thế rồi, bí mật về những tiếng hét trong đêm từ trong căn nhà của gia đình bà Hằng dần dần hé lộ. Một người bạn hay đi tập thể dục buổi sáng cùng bà Hằng kể: “Khi nó (bà Hằng – PV) quyết định lấy vợ cho chồng, tôi gặng hỏi mãi nó mới kể đầu đuôi câu chuyện. Nó nói rằng không hề ân hận, nuối tiếc khi làm cái chuyện ngược đời ấy. Nó bảo từ khi chồng nó dọn đi để sống với người vợ mới nó mới thoát được địa ngục trần gian. Nó tiết lộ đêm nào cũng phải hú hét, chạy quanh giường vì người chồng bạo dâm…”.
Theo lời kể của bạn bà Hằng, chồng bà Hằng là một người đàn ông có “ sức khỏe t.ình d.ục hơn người và khác người”, đêm nào cũng phải l.àm c.huyện ấ.y một hai lần. Khi đã có t.uổi, sức khỏe và ham muốn của bà Hằng giảm dần nên nhiều đêm bà đã phải van xin, cự tuyệt đòi hỏi của chồng. Tuy nhiên, mọi sự van vỉ của bà Hằng đều bị người chồng bỏ ngoài tai. Những ngày bị ốm, những ngày bị “bệnh phụ nữ”, bà Hằng vẫn phải phục vụ chồng. Bà Hằng không ngờ rằng, chính sự chạy trốn, la hét của bà làm ông chồng thêm hưng phấn.
Chồng bà Hằng cố tình tỏ ra hung bạo hơn để bà sợ hơn, hú hét nhiều hơn, đến lúc bà gần ngã gục vì mệt ông chồng mới thỏa mãn… Có đêm, vì quá mệt, bà Hằng nằm bất động thì bị mắng: “Cô dậy đi, đừng có nằm im như kẻ đã c.hết”. Chồng bà Hằng giả vờ hung hăng, cố tình đạp đ.ấm trượt để bà Hằng buộc phải chạy, phải hú hét van xin trong tiếng cười sằng sặc của ông chồng. Đêm nào cũng vậy, sau chuyện ấy là bà Hằng mệt nhoài, nằm bất động đến gần sáng…
Sau khi lấy vợ mới, chồng bà Hằng dọn về quận Hoàng Mai sinh sống. Ông này trở nên “nổi tiếng” ở nơi ở mới vì gặp ai cũng khoe chuyện “vợ cả lấy vợ hai cho tôi”. Có người tò mò hỏi ông nguyên nhân “ chuyện lạ đời” ấy, ông trả lời tỉnh khô: “Tại tôi khỏe quá, ngày nào không l.àm c.huyện ấ.y tôi không chịu được. Việc đó có gì sai đâu. Có người bảo hành động của tôi là bạo lực gia đình những tôi chưa đ.ánh v.ợ tôi đau bao giờ, tôi chỉ giả vờ đ.ánh đấm để bà ấy sợ thôi”. Ngồi nghe câu chuyện của người đàn ông này, bà vợ hai “to như con tịnh” của ông chỉ tủm tỉm cười…
Câu chuyện của chị Nguyễn Thị Lan Anh, ở TP Ninh Bình về việc mình bị t.ra t.ấn bởi người chồng bạo dâm trong hơn 4 năm sống chung khiến không ít người phải rùng mình ghê sợ. Để so sánh thì nỗi khổ của bà Hằng ở Ngã Tư Sở với nỗi khổ của chị chẳng khác nào “đem phấn bì với vôi”. Theo lời chị Lan Anh, chồng chị là một lái xe đường dài, chuyên chở thuê hoa quả trên tuyến đường Bắc – Nam, mỗi tháng chỉ về nhà khoảng vài ngày. Chính thời gian rong ruổi trên đường với chiếc xe tải chồng chị đã ghé qua đủ kiểu nhà chứa, qua đêm với không biết bao nhiêu gái mại dâm. Sự buông thả trong lối sống đã biến chồng chị thành một kẻ vũ phu, bệnh hoạn…
Chị Lan Anh kể lại: “Chúng tôi lấy nhau năm 2006. Gia đình tôi và gia đình anh ấy đều buôn bán đồ gỗ mỹ nghệ nên quen biết nhau từ khi chúng tôi còn học trung học. Anh ấy là người ngổ ngáo nhưng tốt bụng. Trước khi lấy nhau gia đình anh ấy bị vỡ nợ khiến anh ấy bị trầm cảm, tự ti mất hơn 2 năm. Tôi rất thương anh ấy nên bất chấp lời khuyên của bạn bè, quyết định lấy anh ấy và hy vọng sẽ làm cho cuộc sống của anh ấy bớt khổ. Sau khi con trai chúng tôi được 1 t.uổi, chồng tôi bàn chuyện muốn mua một chiếc xe tải để chở hoa quả thuê cho một người quen. Tôi can ngăn vì không muốn xa chồng nhưng anh ấy nói: “Anh không muốn người ta bảo anh là thằng sống nhờ váy vợ. Anh sẽ là chủ xe, anh còn khỏe nên hãy để anh vươn lên làm giàu, hãy để bố mẹ anh có thể tự hào về thằng con trai duy nhất. Tuần nào anh cũng về với mẹ con em…”. Thương chồng, tôi xin t.iền bố mẹ mua cho anh một chiếc xe tải hơn 1 tỷ đồng. Tôi không thể ngờ, quyết định của mình đã đẩy gia đình vào địa ngục”.
Trầm ngâm một lúc, chị Lan Anh tâm sự tiếp: “Phụ xe của chồng tôi là một kẻ hư hỏng, gái gú, rượu chè. Khi tôi góp ý không nên thuê gã phụ xe đó thì chồng tôi bảo “nó chỉ là thằng làm thuê, nó phải nghe lời anh, phụ xe mà hiền lành thì bị bắt nạt dọc đường”. Chỉ sau vài tháng ngược xuôi Bắc – Nam, tôi nhận thấy chồng mình thay đổi tính cách theo hướng xấu đi rất nhiều. Anh ấy ít về nhà hơn, thậm chí đi qua Ninh Bình cũng không ghé về nhà. Tính cách của anh ấy cũng kỳ lạ hơn, nóng nảy hơn. Đặc biệt, chồng tôi trở nên quái dị trong chuyện chăn gối vợ chồng. Mỗi lần gần tôi anh ấy đều yêu cầu t.rói t.ay tôi vào thành giường mới có cảm hứng. Lúc đầu tôi phản ứng dữ dội nhưng sau đó vì quá yêu thương chồng nên tôi đã chiều anh ấy. Sự nhượng bộ của tôi không làm anh ấy dừng lại, anh ấy buộc tôi phải la hét, vùng vẫy khi “yêu”, càng dữ dội càng khiến anh ấy hưng phấn. Thời gian đầu tôi chỉ thấy xấu hổ nhưng sự việc trầm trọng hơn khi chồng tôi liên tục tuôn ra những lời nói bệnh hoạn, thô lỗ khi l.àm c.huyện ấ.y. Tôi bắt đầu cảm thấy xấu hổ và căm giận vì liên tưởng đến những con điếm anh ấy chung chạ dọc đường. Và tôi đã kiên quyết không làm theo ý đồ điên rồ của chồng nữa. Đó là thời điểm bi kịch giữa vợ chồng tôi lên đến đỉnh điểm”.
Video đang HOT
Chị Lan Anh cho biết, sau khi bị vợ từ chối, chồng chị như một người điên, đ.ánh đ.ập vợ tàn nhẫn. Cực chẳng đã, chị đành viết đơn xin ly hôn, nhưng chồng chị khóc và xin lỗi. Tuy nhiên, sự bình yên trong cuộc sống của vợ chồng chị chỉ tồn tại trong một thời gian ngắn vì chồng chị liên tục tìm đến với gái mại dâm, nơi chấp nhận “thú vui” bệnh hoạn của anh ta. Biết không thể thay đổi được “phần con” trong người chồng, chị Lan Anh buộc phải ôm con về bên ngoại và đơn phương nộp đơn xin ly dị lên tòa.
Ngay khi kết thúc phiên tòa, trên đường về nhà, chị Lan Anh bị gã chồng bệnh hoạn chặn đường, đ.ánh một trận tơi bời. Chỉ đến khi người nhà chị có mặt, gã mới bỏ đi…
Theo VNE
Gã chồng bệnh hoạn
Dương đã dồn chị đến bước đường cùng, hắn không hề coi chị như một con người. Chị lấy chồng trong sự phản đối kịch liệt của gia đình và bạn bè. Nguyên do trước đây chồng chị là một "thằng nghiện", gia đình có hoàn cảnh phức tạp, lại có tật trai gái nổi tiếng khắp vùng.
Ngăn cản không được, bố mẹ đã đuổi chị ra khỏi nhà vì làm xấu mặt ông bà. Còn bạn bè thì không thể nào hiểu được một người con gái hiền lành như chị lại có thể lấy một kẻ như Dương làm chồng.
Dương tuy là kẻ "chẳng ra gì" trong mắt mọi người nhưng lại có vẻ đẹp trai hơn người và tài ăn nói đâu ra đấy. Chính vẻ ngoài "lừa tình" và những lời "ong bướm" ngọt ngào ấy mà chị dần xiêu lòng rồi gật đầu theo không Dương. Để bây giờ, chị phải trả giá cho sự mông muội của mình.
Ngay trong đêm tân hôn, Dương đã làm chị khiếp vía. Mặc bia rượu nồng nặc, người ngợm hôi hám, Dương lao ngay lên giường ôm chầm lấy chị và "ngấu nghiến" như một con thú. Chị co rúm người lại vì sợ hãi, nhưng Dương vẫn mặc kệ... Đêm tân hôn của chị trở thành nỗi kinh hoàng...
Chị thực sự sốc vì không thể ngờ một người đàn ông nho nhã, lịch sự như Dương lại có những hành vi "hoang dã" biến thái đến thế. Chị khóc lóc kêu Dương ngừng lại vì đau đớn nhưng anh dường như không màng tới, tiếp tục h.ành h.ạ chị cả đêm.
Sáng hôm sau, thấy mắt chị sưng húp, Dương bảo: " Úi giời! Khóc cái gì, em có còn &'zin' đâu mà khóc với lóc. Cứ như thể là 'gái tơ' không bằng...". Chị choáng váng, không thể ngờ là chồng mình lại có thể thốt ra những lời thô thiển đến vậy.
"Tại sao anh lại nói em thế? Anh là người đàn ông đầu tiên của em...". Chưa nói dứt câu, Dương đã "chặn họng" chị: " Em bảo còn... thế sao không ra m.áu? Mà thôi, trinh chiếc gì, anh chả cần, em cứ nghe lời anh bảo là được". Chị không biết phải thanh minh thế nào nên đành im lặng.
Những ngày tiếp theo, Dương thực sự làm chị hoảng sợ. Không hiểu anh ta lấy "năng lượng" ở đâu mà có thể làm "chuyện ấy" không biết mệt như vậy.
Ngày chạy chợ đã mệt thì chớ, cứ đêm đến là chị căng thẳng vô cùng. Nhiều lúc chán chường vì thái độ của chồng, chị phản ứng bằng cách không tắm rửa. Nhưng Dương không quan tâm, anh vẫn cứ "hì hục".
Sức khỏe của chị giảm sút, nhiều lúc chân đi không vững, chị cự tuyệt thì Dương trừng mắt dọa nạt. Anh vẫn tiếp tục "làm" như thể chị chỉ là sextoy của anh vậy.
Đau đớn và tủi hổ, chị không dám hé răng với ai nửa lời vì "xấu chàng hổ ai". Vả lại, việc lấy Dương là do chị chọn lựa, nói ra mọi người chỉ cười chê. Chị đành cắn răng chịu đựng.
Rồi chị có thai. Chị thông báo với chồng, Dương ậm ừ, không vui cũng chẳng buồn. Chị thì mừng như bắt được vàng vì nghĩ ít nhất anh sẽ "buông tha" chị trong thời điểm này. Nhưng chị đã nhầm.
Mặc cho chị khuyên bảo hết lời, rằng " Anh phải nghĩ cho con chứ? Nó mà làm sao thì...". "Anh chịu trách nhiệm" - Dương chắc nịch.
Chị chỉ còn biết khóc thầm hàng đêm và cầu mong cho đứa con tội nghiệp ra đời được bình an, mạnh khỏe. Đến tháng thứ 8, chị bị ra m.áu. Bác sỹ cho biết chị có dấu hiệu sinh non, khuyên vợ chồng nên kiêng chuyện chăn gối và giữ tinh thần thư giãn để thai kì được khỏe mạnh.
Chị chỉ còn biết khóc thầm hằng đêm và cầu mong cho đứa con tội nghiệp ra đời được bình an, mạnh khỏe (Ảnh minh họa)
Chị bảo với Dương, bóng gió rằng anh có thể đi "chim chuột" ở đâu cũng được. Nhưng Dương không màng tới những lời vợ nói. Được 3 ngày "kiêng", anh lại "vật" chị ra "cắn xé".
Chị phải nhập viện vì ra m.áu ồ ạt, kiệt sức và mệt mỏi. Chị lịm đi, khi mở mắt ra thấy bụng đau nhói, nửa thân dưới bất động. Lúc này chị mới biết mình còn sống và con trai đã chào đời.
Vì sinh thiếu tháng, con trai chị phải nằm lồng ấp. Mẹ chị nhận được tin chị cấp cứu nên tức tốc đến bên con gái. Thấy chị xanh xao, héo mòn, bà cứ cầm lấy tay chị mà khóc.
Chị giấu tiệt chuyện của chị với chồng, nói dối rằng mình vẫn ổn để mẹ không phải lo lắng. Mẹ chị ở lại bệnh viện ngày đêm chăm con. Dương thì ở nhà trông quán nét, thi thoảng mới vào thăm vợ.
Nửa tháng trôi qua, vết mổ bớt đau hơn, con chị cũng đã bú được, chị xuất viện. Mẹ khuyên chị nên về nhà ngoại để bà chăm sóc. Nhưng vì xấu hổ nên chị cương quyết từ chối.
Đêm hôm ấy, sau khi mẹ về quê, Dương lại mò vào phòng vợ. Anh vờ ôm hôn con rồi leo lên giường "sờ mó" chị, đòi gần vợ. Chị cương quyết từ chối thì bị anh cho 1 cái bạt tai như trời giáng. Chị hoảng hồn, nước mắt ngắn dài, thằng bé con giật mình khóc nấc lên.
Chị ráng nhịn đau ngồi dậy bế con vào lòng thì Dương giằng lấy rồi bế thằng bé đặt vào nôi. Mặc cho vợ con gào khóc, Dương vẫn "hùng hục" đày đọa vợ. Chị đau đớn cả thể xác lẫn tâm hồn, chị chỉ muốn c.hết cho xong.
Đỉnh điểm cho sự đ.ồi b.ại của Dương là anh bắt chị "chơi sâm". Dương nói muốn làm cho tình cảm vợ chồng được "tươi mới và hạnh phúc", nên đã tìm được một "đối tác" phù hợp để chơi trò ấy. Chỉ nghĩ đến trò ấy thôi, chị đã buồn nôn và ghê tởm chồng.
Chị ra sức phản đối cái trò "chơi 3" ấy. Chị bảo nó thật bệnh hoạn, biến thái thì Dương đưa điện thoại bảo chị: "Xem đi!". Trong clip chính là cảnh vợ chồng chị quan hệ và Dương đã lén quay phim lại.
Chị c.hết đứng khi nghe chồng bảo: "Chỉ cần em ngoan thì anh không cho ai xem cái này đâu. Em mà hư là anh gửi về cho bố mẹ, họ hàng, bạn bè em đấy. Là đàn bà thì em thiệt thôi, chứ anh thì thiệt gì...".
Dương đã dồn chị đến bước đường cùng, hắn không hề coi chị như một con người chứ đừng nói là vợ. Chị chỉ muốn ôm con trốn chạy khỏi gã chồng bệnh hoạn ấy thật xa để hắn không bao giờ có thể gặp lại mẹ con chị nữa. Nhưng sự sợ hãi cứ níu chị lại.
Nếu hắn gửi những đoạn phim kia về cho người thân của chị thì sao? Nếu hắn tìm thấy mẹ con chị thì sao? Im lặng chịu đựng để tồn tại hay bỏ đi thật xa để thoát khỏi người chồng đốn mạt này?
Chị đang đứng giữa 2 dòng nước...
Theo 24h