Đêm trước ngày rước dâu, bố vợ đặt vào tay tôi món quà đáng sợ
“Bố đã sắp xếp cho cô ta làm việc ở tỉnh khác, việc nhàn, lương cao. Coi như ngủ với con 1 đêm, cô ta đã đổi đời. Thế nên đừng bao giờ gặp lại nữa.”
Tôi chết trân trước món quà đáng sợ của bố vợ (ảnh minh họa)
Nếu Lọ Lem được kể lại với phiên bản đàn ông thì hẳn nó sẽ tương tự với câu chuyện đời tôi. Tôi là chàng trai nghèo nhưng lại đem lòng yêu một cô tiểu thư giàu có.
Chúng tôi bén duyên từ một lần làm hội trại ở trường. Tôi si mê dáng vẻ yêu kiều, đài các của em. Khi theo đuổi em, tôi từng nghe đến mòn tai những lời dè bỉu rằng tôi đang không biết lượng sức mình, đũa mốc mà chòi mâm son. Thế nhưng tình yêu của một thằng con trai 19,20 không dễ bị khuất phục đến thế. Tôi cứ yêu và theo đuổi em như vậy cho đến khi em đồng ý. Đó là một chiều mùa đông mà với tôi nó thật ấm áp và ngọt ngào, cảm giác được nắm lấy bàn tay em lần đầu có lẽ là thứ cả đời tôi không thể quên.
Thế nhưng, khi chúng tôi tốt nghiệp ra trường thì tình yêu này lại gặp quá nhiều thử thách. Dù tôi không muốn, em vẫn khăng khăng đòi xin cho tôi vào làm cùng công ty của bố em để chúng tôi được gần gũi, thêm nữa tôi có thể gần gũi cả gia đình em. Tôi bước vào công ty em với cái mác “người yêu con gái sếp”, chịu muôn vàn nỗi khổ không tên. Đồng nghiệp không có ai muốn thân thiết với tôi, họ xì xầm sau lưng tôi vô số lời khó nghe, gọi tôi là “đào mỏ”, là “thằng núp váy đàn bà”. Tôi luôn phải cố gắng gấp đôi gấp ba trong công việc nếu không muốn mang thêm tiếng xấu.
Sự căng thẳng, ức chế tích tụ nhiều ngày khiến cho tình cảm của tôi với em dần phai nhạt (ảnh minh họa)
Trong khi tôi vất vả trăm bề thì em ung dung, nhàn nhã. Em thường xuyên đòi tôi đưa đi chơi trong khi tôi bù đầu với công việc, giải thích cách nào em cũng không chịu, còn dọa sẽ báo với trưởng phòng bên tôi để giảm tải công việc cho tôi. Thế là tôi đành phải chiều theo ý em. Em mà làm um lên thật thì tôi không dám vác mặt đi làm nữa.
Sự căng thẳng, ức chế tích tụ nhiều ngày khiến cho tình cảm của tôi với em dần phai nhạt. Tôi nhận ra điều đó khi chỉ còn 5 tháng nữa là đến ngày cưới và đúng lúc này tôi lại xao xuyến trước người con gái khác.
Ngọc kém tôi 3 tuổi, trước là hàng xóm của gia đình tôi giờ tình cờ gặp lại. Gặp Ngọc, bao nhiêu ký ức tuổi thở trở về. Chúng tôi ngồi trò chuyện cả chiều về những kỷ niệm cũ. Tôi chợt nghĩ bao lâu nay tôi chưa được trò chuyện và cười đùa thoải mái đến như thế? Chia tay nhau về nhà, tôi thấy mình nhớ Ngọc da diết. Cứ thế những ngày sau, hình bóng Ngọc cứ vây lấy tâm trí tôi mãi không dứt. Tôi biết mình đang thực lòng thích Ngọc nhưng chỉ còn ít lâu nữa là đám cưới của tôi rồi.
Video đang HOT
1 tuần trước ngày cưới, Ngọc rủ tôi lên Tam Đảo chơi. Không khí mát lạnh của nơi đây khiến tôi muốn sạch hết chuyện về đám cưới, về công việc, về những áp lực bám theo tôi suốt những ngày tháng qua. Ngọc chủ động ôm tôi khi cả 2 bước vào phòng khách sạn và chúng tôi quấn lấy nhau trong yêu thương ngọt ngào. Tôi cảm thấy mình lúc này mới là đàn ông, chứ không phải “chú cún nhỏ” quấn chân một cô tiểu thư nhà giàu nữa.
Ở bên Ngọc khiến tôi mới cảm nhận được mình là đàn ông đích thực (ảnh minh họa)
- Sao em không xuất hiện sớm hơn chứ? – Tôi ôm lấy Ngọc và thầm thì.
- Để làm gì hả anh? Em thích chúng ta thế này hơn. Vụng trộm cũng có cái thú của nó mà.
- Không sai. – Tôi mỉm cười rồi hôn Ngọc đắm đuối.
Trở về nhà, dù thấy có lỗi muôn phần với vợ chưa cưới nhưng một phần nào đó trong tôi nói rằng mình không làm sai.
Đêm trước ngày rước dâu, bố vợ bất ngờ xuất hiện trước cửa nhà tôi. Ông mang theo 2 chai rượu và vài con mực. Chúng tôi vui vẻ nói chuyện một hồi lâu, ông khuyên tôi nên ngủ sớm, đừng căng thẳng quá mà làm hỏng chuyện. Thế rồi, tim tôi như ngừng đập khi bố vợ lôi ra tập phong bì, trong đó là những bức ảnh của tôi và Ngọc trên Tam Đảo.
- Bố… bố.. đây là… – Tôi lắp bắp không thành tiếng
- Rể này, bố chỉ có mỗi một đứa con gái. Nó thật lòng thật dạ yêu thương anh và muốn sống bên anh. Có bao nhiêu đám khác vừa giàu vừa gia thế hơn anh nhưng nó cự tuyệt hết. Bố biết tính nó đỏng đảnh, khó chiều, trẻ con, không biết nghĩ trước nghĩ sau thế nhưng nó không phải đứa xấu xa. Yêu một người chân thành như nó không phải ai cũng làm được. – Ông nói một cách chậm rãi, tay lật dở từng bức ảnh: Hôm nay bố đường đột đến không báo trước cũng chỉ vì chuyện này. Bố nhiều năm lăn lộn, không phải không có mắt nhìn người. Thời gian qua tiếp xúc với anh, bố biết anh không phải người trăng hoa. Có lẽ vì một lý do gì đó, bố không cần biết và bố giữ bí mật cho anh. Nhưng nếu còn một lần nữa… bố không biết mình sẽ làm gì.
- Cô gái này – Ông chỉ tay vào Ngọc rồi nói: Bố đã sắp xếp cho cô ta làm việc ở tỉnh khác, việc nhàn, lương cao. Coi như ngủ với con 1 đêm, cô ta đã đổi đời. Thế nên đừng bao giờ gặp lại nữa.
Nói rồi ông đứng lên đi về.
Tôi ngồi chết trân trước đống ảnh bố vợ bỏ lại. Từng lời của bố vợ vẫn văng vẳng bên tai. Cách ông nói rất nhẹ nhàng nhưng từng lời đều có sức uy hiếp đến đáng sợ. Điện thoại tôi rung liên hồi, là số của Ngọc, tôi không dám nhấc máy. Có lẽ lúc này Ngọc cũng hoảng sợ vô cùng giống tôi nhưng tôi không thể cho em một sự an ủi.
Ngày mai rước dâu, tôi sẽ đối mặt với vợ và bố vợ thế nào đây? Và còn cả quãng đường đời phía trước nữa…
Theo blogtamsu
Định mệnh giao nhau giữa vạn người
Đất trời chẳng vội mà lòng người cứ rối... Trong muôn vàn kiểu yêu thương, đơn phương có lẽ là đáng sợ nhất và khó xử nhất cho cả hai con người.
Em bước vào những ngày cuối thu trong từng câu chuyện đáng yêu khi có một chàng trai "lạ" bước tới bên em. Em thấy anh ta thật đặc biệt. Tới bên em không vồn vã hỏi han hay dùng những lời đường mật yêu đương. Mọi thứ quả thực là mối quan hệ đúng như em mong muốn. Và dường như em ngỡ rằng mình đã tìm được chốn bình yên cho riêng mình.
Em chào đông cùng anh, cùng từng câu hát của anh. Có người đã từng nói với em rằng để nói chuyện hợp ý em quả thực là rất ít người. Thế nhưng có lẽ anh lại nằm trong số ít ấy. Dù em có bảo anh ngốc hay điên khùng gì đó anh đều cười trêu chọc lại em. Em thấy mình dường như đã gặp may.
Từng ngày qua đi, chàng trai ấy vẫn bên em như thế. Hằng ngày hỏi han em, nhắc nhở em chuyện học hành. Ngày nào đi thi anh cũng chúc em thi tốt. Khuya thì cứ trẻ con muốn nói chuyện cùng em tới muộn. Có những hôm em ngủ quên mất luôn, anh lại cũng chẳng trách móc.
Anh thật sự rất dễ thương, thật sự rất tốt. Dù có khi anh cứ tự nhận mình tốt bụng em lại toàn phủ nhận nói rằng anh tự cao mãi thôi. Là thế đấy nhưng em lại chẳng chịu thừa nhận em cũng thấy anh tốt bụng lắm chứ!
Mặc cho em có chọc ghẹo hay nói năng thế nào anh cũng không giận nhưng có đôi lúc lại giận vì em mải bận gì đó bỏ quên tin nhắn của anh. Anh không nói là giận chỉ bảo em thế thì cứ làm đi rồi không trả lời tin nhắn lại nữa là em biết anh đang giận thật rồi. Nhưng tới sáng hôm sau mở điện thoại, y rằng đã thấy tin nhắn của anh. Em biết, anh không giận được em lâu đâu mà!
Chúng ta có rất nhiều điểm chung. Đều là những con người dùng nụ cười để che giấu đi những đau khổ, đều là những người chẳng muốn bộc lộ bản thân cho người khác biết - những người rất dị.
Thế rồi một ngày, anh nói lời yêu em. Định mệnh gửi anh vào đời em như một cặp bài trùng. Thế nhưng vì em đã dùng quá nhiều lý trí. Chẳng dám yêu anh vì sợ bản thân lại càng thêm đau đớn.
Những vết thương xưa dù đã qua đi từ rất lâu rồi nhưng em vẫn chưa hết lo sợ bàng hoàng. Em chỉ muốn có một nơi cho riêng mình không ai có thể chạm vào đó! Đắn đo thế nào mà em lại chọn cách từ chối. Em sợ mình đau!
Là em ích kỉ, đã làm cho anh tổn thương? Nhưng em không thể bỏ qua câu hỏi rằng liệu anh có thật sự yêu em hay không? Hay cũng chỉ như bao chàng trai trước đây? Em là thế đấy ! Nếu chưa thật sự tin tưởng em sẽ không chấp nhận.
Em biết và cũng có thể hiểu được anh lúc này. Là muốn trốn tránh em cho những đớn đau giả vờ như trôi vào quên lãng. Nhưng chính lúc này em lại càng thấy có lỗi với anh nhiều hơn.
Có lẽ duyên phận tới nhưng em còn dè dặt sợ yêu. Có lẽ hai ta chưa thể cùng nhau bước đi trên cùng một con đường dù có rất nhiều điểm chung.
Ở hiện tại, em xin lỗi người rất nhiều.
Ở tương lai, em mong tim mình đủ can đảm yêu anh nếu phía cuối đường vẫn có hình bóng ấy nói yêu em!
Theo Blogtamsu
Có những ngày cô độc như hôm nay... Thế nhưng, giữa cái thành phố nhỏ không phải nhỏ, lớn không phải lớn này, việc trong lúc cô độc tìm ra một cái tên để ngồi bên cạnh mình là điều quá đỗi khó khăn. Những ngày trời mưa rả rích, mưa từ sáng tới trưa từ trưa tới chiều rồi lại lấn sang đêm nữa. Chiều nay em rất muốn có...