Đêm trước ngày l.y hô.n, vợ chỉ làm điều này mà khiến chồng gục khóc xin tha thứ
Ngày anh đặt lá đơn l.y hô.n trước mặt chị, chị đã gào khóc, nhào đến đán.h anh yếu ớt.
ảnh minh họa
Chị và anh được xem là bạn thanh mai trúc mã từ nhỏ. Nhà chị vốn nghèo khó trong xóm, ngược lại anh lại sống trong giàu sang. Cũng vì vài lần anh nghịch ngợm mà anh và chị quen nhau. Cứ như cách nhau cả một thế giới, vậy mà họ cũng có thể chơi với nhau từ nhỏ cho đến khi trưởng thành. Giữa họ ban đầu chỉ là tình bạn khó khăn giữa hai gia đình quá cách xa nhau. Dần rồi lớn lên, anh và chị cùng học cấp 3 và đại học, tình yêu cứ lớn dần lúc nào không hay.
Tất nhiên gia đình anh không chấp nhận cuộc hôn nhân quá chênh lệch này. Anh bỏ nhà đi cả năm trời, chị phải làm quần quật để giúp anh đóng tiề.n học phí. Anh chị đã phải đấu tranh suốt 3 năm dài như thế để được cái gật đầu từ ba mẹ anh. Nhưng họ có một điều kiện là chị phải nghỉ việc khi về làm dâu. Chị chấp nhận từ bỏ công việc và ước mơ của bản thân. Mọi điều lúc đó chị làm cũng chỉ vì anh.
Chị làm dâu khổ sở trăm bề. Nhà lầu 5 tầng nhưng mẹ chồng chị không muốn thuê người giúp việc, một mình chị phải lau dọn hằng ngày. Ba chồng lại khó ăn uống, chị làm đồ ăn lúc nào cũng không vừa ý ông. Quần quật cả ngày, nhưng chỉ cần thấy anh về là lòng chị lại hồ hởi như chưa hề thấy mệt mỏi. Nhưng chỉ có cách này ba mẹ anh mới chấp nhận chị, chị mới có một danh phận rõ ràng. Và anh buộc mình phải cố gắng làm việc để có được cái nhà để ra riêng. Anh phải đủ mạnh thì mới có thể bảo vệ được chị.
Cưới nhau được hai năm thì chị mang thai. Dù bầu bì cực nhọc nhưng chị cũng không được nghỉ tay, vẫn chậm chạp làm hết cái này đến cái kia. Rồi bé Ly chào đời. Vì là cháu gái nên ba mẹ chồng lại khó khăn hơn với chị. Không ít đêm chị khóc rưng rức ôm con, còn anh vẫn đang cặm cụi trên công ty. Đến năm thứ ba thì anh cũng có được căn nhà riêng, anh chị cứ vỗ về nhau, ổn rồi, ổn cả rồi. Họ đã nghĩ từ giờ có thể hạnh phúc trọn vẹn được rồi.
Nhưng chẳng ai ngờ được anh lại ngoạ.i tìn.h. Như thể trời đất sụp đổ trước mắt chị khi hay biết. Tất cả cũng chỉ vì từ khi dọn ra ở riêng, anh ngày càng bận rộn hơn. Chị vẫn chỉ ở nhà chăm lo gia đình, con cái. Anh đi đâu, anh làm gì, anh gặp ai, cũng dần dần chẳng nói với chị nữa. Anh có khó khăn gì thì người đầu tiên anh nghĩ đến đã không còn là chị. Chỉ vì anh nghĩ chị ở nhà không thì biết gì, hiểu được bao nhiêu? Và anh đã chọn một người khác san sẻ hết những điều đó, thay cho chị.
Ngày anh đặt lá đơn l.y hô.n trước mặt chị, chị đã gào khóc, nhào đến đán.h anh yếu ớt. Anh vẫn để chị đán.h, vì anh biết mình sai. Đàn ông ngoạ.i tìn.h luôn như thế, biết sai nhưng không muốn sửa. Những ngày sau chị đã thôi nức nở, im lìm, chị ký vào đơn l.y hô.n. Tối nay sẽ là đêm cuối cùng hai người là vợ chồng trước khi ra tòa. Chị muốn anh về nhà sớm, thay vì về trễ như mọi khi. Anh đồng ý.
Tối hôm đó, anh lặng người khi thấy chị mặc chiếc váy tháng lương đầu tiên. Đó là khi anh kiế.m tiề.n bằng chính sức của mình, không còn bất kì sự giúp đỡ nào của gia đình. Chị vào bếp, nấu những món anh thích ăn nhất. Canh chua không bỏ giá, thịt kho không tiêu, đồ xào không hành. Những điều nho nhỏ ấy chị đều nhớ hết. Anh ngồi xuống ăn cùng chị và con. Anh thấy lạ, chỉ vì quá lâu rồi anh không ăn cơm chị nấu.
Chị muốn anh xem TV cùng chị, là chương trình gửi bài hát theo yêu cầu đã có suốt 10 năm nay. Đây là chương trình ngày trước anh và chị đã từng rất thích, anh còn từng gửi một lá thư thật dài cho chị trên đây. Hồi ức như chỉ mới ngày hôm qua. Cũng thế này, anh và chị ngồi cạnh nhau trong căn phòng trọ chật hẹp. Giờ đây, vẫn là chị ngồi bên anh , điều mà lâu lắm rồi hai vợ chồng không làm. Anh ngước mắt qua nhìn vợ. Chị vẫn vậy, vẫn ánh mắt mong chờ từng bài hát vang lên. Nhưng anh giật mình, sao chị lại gầy đến thế, thời gian đã in hằn hết thảy lên những nếp nhăn của chị. Giữa thực tại và quá khứ, anh thấy mình là kẻ tồi tệ hơn bao giờ hết.
Chương trình kết thúc lúc 10 giờ đêm, anh và chị vào phòng ngủ. Anh đã lên giường, chị đến nằm cạnh anh, đưa cho anh một cuốn sổ.
- Công thức mấy món anh thích em đều có ghi lại. Anh có thể gợi ý để cô ấy nấu. Dù sao ăn ngon ngủ yên vẫn sẽ dễ chịu hơn
Video đang HOT
- Trời lạnh thì anh đừng có cố đi bơi, mũi đã không tốt, vẫn là nên cẩn thận
- Tối ngủ nên để bên giường một chai dầu. Hay cứ mua 1 lốc để ở nhà, vì anh sẽ chẳng nhớ anh làm mất chúng ở đâu đâu
- Anh hay để chìa khóa xe trong túi quần, đừng quên rồi lại kiếm cả buổi tối
- Anh lại hay đi vệ sinh rồi lại để điện thoại luôn trong nhà tắm. Đừng quên rồi lại phải loay hoay cả buổi
- Ba mẹ anh rất khó tính. Mẹ thích ăn hơi ngọt, ba lại thích mặn. Anh nói với cô ấy, vẫn là nên múc hai bát canh riêng cho hai người, vậy sẽ không bị la
…
Chị đã nói rất nhiều, nhiều đến mức chị ngủ thiếp lúc nào cũng không hay biết. Anh vẫn luôn im lặng nghe hết những điều chị nói. Trái tim anh từ những nhịp rung nhè nhẹ bỗng chốc vỡ òa. Vì những điều chị nói, có khi anh còn chẳng để tâm đến, vậy mà làm sao chị có thể nhớ được hết?
Chính là vì chị đã dành hết thảy thời gian và yêu thương của mình để dành cho anh. Chị không biết về thương trường, về hàng tá những vấn đề của anh, nhưng chị vẫn luôn biết cách yêu thương và dành mọi điều cho anh. Cho đến khi biết anh không còn ở bên, chị vẫn không yên tâm. Chỉ vì chị sợ anh sẽ không được nhân tình yêu thương như chị đã từng dành cho anh. Anh đã quên, mình từng yêu một người phụ nữ như chị. Anh đã quên, cho đến tận ngày cuối như thế này. Anh gục khóc, miệng thốt lời xin lỗi dù chị đã ngủ say.
Sáng hôm đó, chị tỉnh dậy trễ hơn mọi ngày, bên cạnh đã không thấy anh. Chị buồn bã, định dậy thay đồ rồi đến tòa án. Nhưng cạnh giường, chị chợt thấy tờ giấy anh để lại: “Đừng đến tòa án nữa. Hãy mặc bộ đồ thật đẹp đợi anh cùng nấu một bữa cơm ngon, được không em?”
Chị nức nở, nhưng miệng lại mỉm cười
…
Cuộc sống vợ chồng sẽ có những lúc khiến cả hai như chẳng còn cần nhau trong đời. Những lúc như thế, hãy vỗ về nhau bằng những hồi ức, yêu thương mà ta từng có với nhau. Đã đi qua những gì, có với nhau bao nhiêu điều? Để ta biết rằng trước khi lạc bước, đã từng bắt đầu một cách đầy yêu thương và khao khát thế nào. Hôn nhân đến cuối cùng, không phải là phút chốc, mà là lâu dài, là bền vững cùng nhau như thế…
Theo Phunusuckhoe
Chồng ngờ vực khi thấy vợ bưng miệng lao vào nhà tắm nôn ọe
Thây me bưng miêng vao nha tăm nôn oe, con gai ngây thơ hoi câu đo khiên ngươi lam chông như tôi chân tay rung rơi.
ảnh minh họa
Tôi thât sư chưa tưng nghi đên chuyên vơ minh se phan bôi minh đên cai đô ma con mang thai rôi đê cho chinh chông trơ thanh ngươi đô vo, chuyên ngươc đơi nhât trên đơi nay cung đa phai xay ra rôi.
Sông vơi nhau tưng ây năm, lam vơ lam chông đa gân 7 năm nay. Trươc kia tưng co hơn 2 năm yêu nhau đâu phai quang thơi gian qua ngăn. Vây ma con ngươi ta lai lơi dung nhau, lai lưa dôi nhau đên đau long vây mơi đươc.
Hôm đo vi vưa mơi đi công tac vê. Tôi la dân công trinh nên cung thương xuyên đi. Nhưng tư nhân minh không phai ngươi chông vô tâm. Tôi vân quan tâm vơ con, quan tâm va goi điên cho cô ây môi ngay đi lam. Tôi đi công tac nhưng cuôi tuân vân vê nha va gân vơ con.
Thê ma, hôm đo đang trong giơ ăn cơm vưa mơi ngôi vao mâm cơm vơ đa bưng miêng chay vao nha tăm nôn oe. Thây thê cô con gai lai chay theo rôi ngây thơ hoi:
(Anh minh hoa)
- Mẹ có cần con gọi chú Hoàng sang như mọi hôm không ạ?? - tôi hơi bât ngơ va vi sư ngơ vưc nên tôi đa hoi lai:
- Chú Hoàng hay sang với mẹ lắm hả con?? - vưa dưt câu thi con gai lâp tưc tra lơi:
- Ngay nao chu ây cung sang ây bô a. Lai con lân nao me đau cung giup me nưa.
- Thât sao con??
- Con đưng co noi linh tinh, con noi gi vơi bô vây?? - vơ tôi vao nhin con gai rôi quat, luc nay tôi binh tinh hoi lai:
- Em co nên noi thât vơi anh moi chuyên không??
- Em... em không lưa dôi anh chuyên gi ca.
- Nhưng con tre thi không biêt noi dôi em a, chuyên nay la sao em cư noi đi anh se nghe.
- Anh... không như anh nghi đâu. Em noi thât đây, chi la môi lân anh đi công tac em hay bi đau bung nên anh Nam hang xom co qua giup em thôi.
- Câu ây lam gi giup em??
- Anh ây... da anh ây...
- Em noi đi.
- Chu ây xoa bung cho me nay, lai con băt con vê phong nưa bô a, co ca hôm con đi vao mơ cưa... - con gai tôi cư thao thao keo vao vat tay ao cua bôrôi noi.
Vơ lâp tưc chay đên bit chăt miêng con gai lai, chuyên xay ra đa thê rôi, thât sư ai co thê ngơ đươc cơ chư. Nêu như co gai không đê lô ra chuyên nay thi liêu đên khi nao tôi mơi biêt sư thât đây. Đang loay hoay vơi mơ suy nghi cua minh thi vơ tôi quy xuông xin tha thư:
- Em, em biêt minh co lôi vơi anh. Nhưng hay tha thư cho em co đươc không anh??
- Em lam thê không thây minh qua nhân tâm sao?? Con gai thi con nho em đa khiên no phai chưng kiên nhưng canh đo. Em không sơ sau nay con gai se trach em, hân em sao khi minh co môt ngươi me như thê.
- Em...
- Thôi em đưng noi thêm nưa. Đê anh môt minh đi. Đưa con ra ngoai nưa.
Tôi khoa chăt cưa lai. Đêm đo tôi đa không ăn, cung không mơ cưa phong cho vơ vao. Vơ ngu lai phong cung con gai. Đên tân sang hôm sau tôi vân không nghi nôi đươc cach giai quyêt chuyên nay lam sao cho êm đep. Thât tinh ma noi tôi nên lam gi đây?? Lam gi đê co thê cam thây chuyên nay thât sư binh thương va co thê tha thư đươc cho vơ cua minh.
Tôi cung hiêu phu nư ngoai tinh đang trach. Nhưng con con nho thi tôi biêt lam sao. Đan ông ngoai tinh thương đươc vơ tha thư cho. Nhưng con vơ thi sao cơ chư, tôi liêu co thê châp nhân đươc vơ minh thêm môt lân nưa không??
Theo blogtamsu
Đêm tân hôn, vừa mới lật chăn lên chồng đã gào khóc lên thảm thiết Nhưng sau đó 3 giây, nghĩa là khi Hòa lật chăn lên thì bỗng nhiên anh lại gào khóc thảm thiết. Tôi thấy lạ quá, tại sao chồng tôi lại thay đổi thái độ nhanh đến thế cơ chứ? Thế rồi cái ngày trọng đại nhất của tôi cũng đến, Hòa chìa ra cái nhẫn đính hôn bằng kim cương, giọng run run:...