Đêm tân hôn, vừa trút bỏ váy cưới của cô vợ tiểu thư, chàng rể nghèo “choáng váng” phát hiện sự thật về đám cưới trong mơ
Huy này, ngày mai cháu tới công ty Thanh Bình ở số 176 đường Nguyễn Văn Cừ lấy nợ cho cô nhé! Hóa đơn, chứng từ và tài liệu liên quan ở đây. Cháu xem đi.
Lật giở tập hồ sơ trên tay, chàng thanh niên trẻ giật mình ngước lên hỏi giám đốc:
- Cô ơi, công ty này sao nợ bên mình nhiều thế! Những hơn 500 triệu hả cô? Mà cô để cháu đi lấy nợ một mình như thế cô không sợ ạ?
Nghe cậu nhân viên trẻ nói thế, bà Trúc tủm tỉm cười:
- Giời ạ, cậu làm với tôi ở đây cả năm trời rồi. Tính nết cậu thế nào chẳng lẽ tôi không biết.
- Vâng, cháu cảm ơn cô!
Được giám đốc tin tưởng, Huy mừng ra mặt. Bây giờ, thời buổi khó khăn, tìm được công việc đã khó, trụ vững ở một ở một công ty có thu nhập ổn định, khá khẩm như chỗ Huy đang làm lại càng khó hơn. Được sếp tin tưởng giao cho những việc quan trọng như thế này, Huy cũng bớt lo lắng về chỗ đứng của mình.
Hôm đó tự nhiên Quyên, con gái của bà Trúc lại mang cơm hộp tới công ty cho nhân viên. Chẳng hiểu sao cô nàng lại tới bàn làm việc của Huy mời mọc rất nhiệt tình:
- Anh Huy ăn thử cơm cuộn em làm đi. Ngon không kém gì ngoài hàng đâu.
Quyên còn mạnh dạn gắp miếng cơm cuộn đưa lên gần miệng Huy. Anh chàng ngại quá, bất giác giật mình rồi thỏ thẻ:
- Cảm ơn em. Cứ để anh tự nhiên!
Từ hôm đó, tin đồn cô tiểu thư của giám đốc mới thích Huy lan khắp công ty. Huy cũng ngại, vì sợ đồng nghiệp dị nghị, nói anh lợi dụng chuyện tình cảm để thăng tiến.
Mấy hôm sau, Quyên lại đứng trước cổng công ty. Vừa nhìn thấy Huy, cô nàng đã vẫy tay rối rít:
- Anh Huy, em tới công ty tìm mẹ, nhưng mẹ lại đi về mất rồi. Giờ này đang tắc đường, đi taxi thì không biết đến bao giờ mới về được đến nhà. Anh chở em về được không?
Huy đành gật đầu đồng ý. Về đến nhà thì chưa gì cô tiểu thư xinh đẹp đã bị vấp, nếu không có Huy đỡ kịp thì chắc Quyên đã bị ngã sấp xuống rồi. Cô nàng lại thỏ thẻ:
- Anh Huy ơi, hình như em bị bong gân rồi. Anh đỡ em vào nhà được không?
Video đang HOT
Bà Trúc thấy cô con gái đi khập khiễng vào nhà thì lo lắng lắm. Bà nhờ Huy dìu Quyên vào phòng rồi bảo bác giúp việc lấy nước ấm chườm cho con gái. Lúc Huy ra về, bà giám đốc cứ nài nỉ Huy phải ăn cơm rồi mới được về.
Hôm sau, bà Trúc gọi Huy ra quán café nói chuyện riêng:
- Huy này, chắc cháu cũng biết con gái cô thích cháu. Hôm qua thực ra chân cẳng nó chẳng làm sao cả. Nó làm thế chỉ để tiếp cận cháu thôi.
- Dạ, cháu biết! Nhưng Quyên xứng đáng lấy được chàng trai hơn cháu. Hoàn cảnh của cháu…
Bà Trúc xua tay, ngắt lời Huy:
- Thực ra, cô không quan trọng chuyện đó, vì bản thân cô cũng không thiếu tiền. Cô chỉ cần con gái lấy được người đàn ông mà nó yêu và sống thật hạnh phúc là được.
Đêm đó, về nhà Huy suy nghĩ nhiều lắm! Với chàng trai tỉnh lẻ như anh, bố mẹ ở quê cũng khó khăn không giúp được gì. Nếu cố bám trụ ở thành phố thì không biết khi nào mới có nhà, có cửa. Nếu lấy Quyên, có thể anh sẽ bị thiên hạ chế giễu là “chó chui gầm chạn” nhưng ít ra cuộc sống sau này cũng được thoải mái. Ở đời, đôi khi muốn thu lợi thì phải biết hy sinh.
Hơn một tháng sau, đám cưới của Huy và Quyên được tổ chức long trọng trong một nhà hàng hạng sang trong thành phố. Quyên là một cô gái xinh đẹp với vóc dáng khiến chàng trai nào cũng phải mê.
(Hình minh họa)
Nhưng suốt thời gian yêu nhau ngắn ngủi, Huy cũng chỉ dám nhìn cô mà “thèm” vì đâu nỡ mạo phạm con gái sếp. Đêm tân hôn, Quyên từ chối đến khách sạn mà cứ đòi ở nhà. Hơn 10h, Huy mới lên phòng thì vẫn thấy vợ mặc nguyên váy cưới, anh giục Quyên:
- Em mau thay váy ra đi!
Chợt cô quay lại, nhìn chồng bằng ánh mắt cực kì nghiêm túc:
- Anh bình tĩnh nhé! Em có chuyện quan trong muốn anh được biết!
Cô từ từ cởi váy. Phía sau lớp vải dày và nặng là cái bụng đã to lùm lùm, phải dùng băng để nẹp vào cho nhỏ bớt. Huy hoảng hốt:
- Em giải thích đi! Chuyện này là thế nào?
- Xin lỗi anh, mẹ con em đã bày mưu để lừa anh.
Quyên vừa dứt câu, bà Trúc đã mở cửa bước vào. Bà nói bằng giọng rất nghiêm nghị:
- Bây giờ con đã biết rồi, mẹ cũng nói thẳng. Quyên mang thai, nhưng không thể làm đám cưới với “tác giả” của đứa bé trong bụng nên mẹ đành phải làm cách này. Nhưng mẹ sẽ không để cho con thiệt đâu.
- Ý giám đốc là thế nào?
- Nếu sau một năm ngày cưới mà con ly hôn, mẹ sẽ cho con một tỷ. Còn nếu con quyết định sống với Quyên, mẹ sẽ cho con chức phó giám đốc. Con cứ nghĩ kĩ đi!
Huy ngồi thẫn thờ trước những câu nói của mẹ vợ. Hóa ra, anh đang được trả một cái giá rất hời để bảo vệ danh dự của cô vợ tiểu thư cao quý!
Nguồn Wtt
Bố mẹ ép quá, tôi lấy gay đợi bạn trai đi nước ngoài về
Đêm tân hôn, tôi ôm chiếc váy cưới khóc nức nở. Nếu như chồng tôi là Tú thì tôi dám chắc, đêm nay sẽ là một đêm vô cùng tuyệt vời của chúng tôi nhưng đáng tiếc, chồng tôi lại làm Nam.
Nhìn Nam hì hục xoa chân cho mình, tự nhiên lòng tôi ấm áp lạ thường. (Ảnh minh họa)
Tôi đã tự ước hẹn với Tú, sẽ chờ anh đi xuất khẩu lao động 5 năm. Khi anh trở về, chúng tôi sẽ kết hôn với nhau. Trước khi Tú đi, tình yêu của chúng tôi mới chỉ nảy sinh được chừng nửa năm. Cho nên quyết định đó của tôi, không hề được ai ủng hộ. Bạn bè tôi thì nói mới được nửa năm, chưa thể nói trước được chuyện gì.
Tình yêu bị ngăn cách bởi không gian địa lý chẳng bao giờ bền được. Nhiều người yêu nhau sâu đậm 7, 8 năm như thế, mới xa nhau có 3, 4 tháng đã chia tay và có tình yêu mới ngay được thì sao. Nhưng chẳng phải chẳng có chuyện gì có thể nói trước được hay sao chứ, biết đâu, Tú chân thành với tôi, sẽ chăm chỉ làm việc, đợi ngày về kết hôn với tôi thì sao? Còn về phía bố mẹ tôi thì...
- Mẹ chỉ có mình con là con gái, bố mẹ thương con lắm. Con gái có thì, chỉ sợ nó đi tận 5 năm, con đợi chờ, tuổi thanh xuân qua đi đến lúc về nó lại chẳng lấy con thì tội cho con lắm!
Nhìn mẹ, tôi lại thấy có lỗi. Lớn bằng từng này tuổi rồi vẫn phải để cho bố mẹ lo lắng. Nhưng tình yêu, tôi quyết vẫn đợi anh, cho dù ai có nói như thế nào đi chăng nữa. Bởi với tôi, anh chính là người đàn ông tốt nhất rồi. Tuy rằng, Tú có hay áp đặt tôi, hay bắt tôi phải làm theo ý của Tú nhưng chung quy lại, cũng là vì Tú muốn tốt cho tôi mà thôi. Nhưng cuộc đời, còn chẳng biết trước được chữ ngờ nữa.
2 năm sau ngày Tú đi, chúng tôi vẫn giữ liên lạc với nhau nhưng không còn thường xuyên nữa. Tú nói do Tú bận công việc mà thôi. Tôi, trong lòng bắt đầu có những dự cảm chẳng lành nhưng trái tim thì vẫn tin là Tú sẽ quay về.
Tôi cười nhạt, sự đời, đúng là chẳng viết đâu mà lường được. (Ảnh minh họa)
Bố tôi ốm nặng, tâm nguyện lớn nhất của ông chính là trước khi nhắm mắt được nhìn thấy tôi yên bề gia thất. Mọi người khuyên nhủ tôi rất nhiều, mẹ thì ngày nào cũng khóc vì nói tôi không chịu nghe lời. Một bên tình, một bên hiếu khiến tôi thực sự mệt mỏi. Bố mẹ nuôi tôi khôn lớn, chăm lo cho tôi như vậy, lẽ nào tôi lại cãi lời để bất hiếu. Còn tình cảm của Tú... Nhìn Tú qua ảnh, tôi đã khóc rất nhiều, cất hình anh vào trong tim, tôi quyết định nghe theo lời bố mẹ, lấy chồng.
Tôi được giới thiệu cho Nam. Nam là con của bạn thân của bố. Tôi cũng từng nói chuyện với Nam nhưng tình cảm của chúng tôi chỉ dừng ở mức bạn bè mà thôi. Không thể đi xa hơn được. Bởi vì Nam là một anh gay. Chuyện này được Nam giấu kín, chỉ có tôi và vài người bạn chơi với Nam biết thôi. Vậy mà bây giờ... Tôi cười nhạt, sự đời, đúng là chẳng viết đâu mà lường được.
Nam quan tâm, chăm sóc tôi rất tận tình. Tự nhiên Nam khiến tôi nhớ đến Tú, nhưng chẳng biết vì lý do gì, tôi lại có cảm giác, sự quan tâm của Nam, mang lại cho tôi cảm giác ấm áp hơn Tú rất nhiều. Tôi thấy hận mình, hận mình khi đã đồng ý lấy Nam, bỏ rơi lời ước hẹn với Tú. Nhưng bố mẹ ép quá, tôi đã chẳng còn sự lựa chọn nữa rồi!
Hôn lễ được tổ chức.
Ai cũng nức nở khen tôi và Nam đúng là một cặp trời sinh, tôi nở nụ cười đầy gượng gạo. Tôi làm sao cười được khi bây giờ, trong lòng tôi đang ngập tràn hình ảnh của Tú. Cảm giác tội lỗi xâm lấn, nó giống như là một sự phản bội vậy...
Đêm tân hôn, tôi ôm chiếc váy cưới khóc nức nở. Nếu như chồng tôi là Tú thì tôi dám chắc, đêm nay sẽ là một đêm vô cùng tuyệt vời của chúng tôi nhưng đáng tiếc, chồng tôi lại làm Nam. Tôi cứ ở lì xong trong nhà tắm, không chịu ra. Chắc do mệt mỏi quá, tôi ngủ gục và thật không may khi tôi bị ngã, chân đập mạnh vào bồn tắm, sưng to tướng. Tiếng kêu đau đớn của tôi khiến Nam phải xin phép để lao vào. Đỡ tôi ra ngoài, Nam nét mặt lo lắng:
- Để anh gọi cấp cứu!
- Không sao đâu anh, em chỉ đau một chút thôi. Anh cứ nghỉ ngơi đi! Không cần lo cho em đâu.
- Em thấy sợ anh ư?
- Vì anh... Là gay mà...
- Là do em nghĩ anh như vậy thôi. Anh biết em vẫn chỉ coi anh là bạn, em lấy anh cũng là để bố mẹ em yên lòng. Nhưng dù sao, anh cũng đã là chồng em trên danh nghĩa rồi, cứ để anh chăm sóc cho em. Yên tâm, anh sẽ không động vào em nếu em không đồng ý. Anh cần sự chân thành chứ không cần sự ép buộc. Để anh đi lấy đá chườm chân cho em. Đỡ ngay thôi mà.
Nam đỡ tôi lên giường rồi chạy đi lấy đồ. Nhìn Nam hì hục xoa chân cho mình, tự nhiên lòng tôi ấm áp lạ thường. Chợt nhớ lúc còn yêu Tú, mỗi khi tôi nói mệt mỏi, gọi Tú đến bên cạnh, Tú đều nói tôi nghỉ ngơi đi, Tú đang rất bận. Ngay cả khi ở bên cạnh nhau, Tú cũng chưa bao giờ thực sự lo lắng cho tôi. Mải suy nghĩ, tôi ngủ quên mất. Mở mắt ra, tôi hốt hoảng khi vẫn thấy Nam cần mẫn chườm chân cho mình. Nhìn đồng hồ, tôi ngỡ ngàng, đã hơn 3 tiếng đồng hồ rồi mà Nam vẫn cần mẫn, cặm cụi, lo lắng, chăm sóc cho tôi.
Tự nhiên tôi thấy có lỗi với Nam quá. Nam tốt với tôi như vậy, một lòng vì tôi, tôn trọng tôi mà tôi lại chỉ coi Nam là người dưng. Chợt tôi nhận ra, hình như mình đang đi sai đường hạnh phúc. Tú cũng quá lâu rồi, không còn quan tâm đến tôi, lời hỏi thăm bình thường cũng chẳng có. Vậy mà tôi đang cố chờ đợi điều gì đây chứ. Trong khi Nam, người bên cạnh lại hết lòng vì tôi. Trân trọng người trước mắt, tôi hiểu mình phải làm gì rồi.
Theo Blogtamsu
Sự cố 'dở khóc dở cười' đêm tân hôn của cặp vợ chồng trẻ Chuyện tình của Hoa và Mạnh cũng được xem như là chuyện tình hiếm có ở trên đời. Ngày xưa Hoa ghét Mạnh vô cùng vì anh vừa học kém lại nghịch ngợm, ấy vậy mà cả hai trở thành một đôi không ai ngờ. Hoa vốn là cô gái xinh xắn nhất lớp ngày đó, nhiều chàng trai mê như điếu đổ...