Đêm tân hôn vừa kết thúc, tôi biết mình sẽ không được sống yên từ đây
Nhìn vết máu đỏ tươi vương trên ga giường, My ngượng ngùng lép đầu vào ngực Thanh. Thanh không ôm My như My nghĩ mà đẩy My ra, nhìn My đầy nghiêm trọng.
Thành chững chạc và điềm đạm, cách cư xử rất thoáng đúng chuẩn đàn ông Mỹ thích nên khi Thành tỏ tình với My, My đã gật đầu đồng ý luôn. Tình yêu của Mỹ với Thành vô cùng lãng mạn. Cuối tuần nào bận việc không đưa Mỹ đi chơi được, Thành cũng đều gửi tặng My một bó hồng đỏ thắm. Tối nào rảnh rỗi, Thanh cũng đến đưa Mỹ đi dạo phố, ăn những món ăn Mỹ thích, mua món đồ Mỹ yêu. Cả hai cứ như thế được chừng hơn một năm thì quyết định tiến tới hôn nhân.
Vẫn còn trẻ nên trong đám cưới, My cùng đám bạn thân vẫn còn nhắng nhít lắm. Ai cũng tranh nhau chụp ảnh cùng cô dâu xinh xắn, cả nam cả nữ. Mấy cậu bạn còn tranh thủ ôm My lần cuối vì sau này My đã là vợ người ta rồi. Cả hội chơi thân với nhau từ nhỏ nên những hành động này với My là rất bình thường. My chỉ không ngờ, trong mắt My nó là bình thường nhưng trong mắt Thanh thì không hề như thế.
Sau những câu nói ngọt ngào, những cử chỉ nhẹ nhàng đầy yêu thương, My và Thanh đã có với nhau những giây phút nồng nàn, say đắm. Nhìn vết máu đỏ tươi vương trên ga giường, My ngượng ngùng lép đầu vào ngực Thanh. Thanh không ôm My như My nghĩ mà đẩy My ra, nhìn My đầy nghiêm trọng:
- Thấy anh thế nào, có mạnh mẽ hơn mấy thằng bạn thân của em không?
Đêm tân hôn vừa kết thúc, My đã biết mình sẽ không được sống yên từ hôm nay. (Ảnh minh họa)
Thật lòng Thanh vừa dứt lời, My chỉ muốn cho Thanh một cái tát để hả giận. Yêu nhau từng ấy thời gian lẽ nào Thanh còn không hiểu My. My có cách sống hiện đại nhưng không phải là người con gái dễ dãi. Hơn nữa, Thanh nghĩ những thứ Thanh vừa chứng kiến – sự trong trắng của My là giả ư. My chợt cảm thấy nhân cách bị tổn thương, nước mắt cứ thế lăn dài. My khóc, Thanh không những không an ủi còn mắng nhiếc My:
- Đồ nước mắt cá sấu, cô định mang thứ nước mắt rẻ tiền ấy ra để đánh đòn tâm lý tôi ư?
Video đang HOT
Mắng nhiếc một hồi Thanh bỏ My nằm chỏng chơ trong nhục nhã. Đêm tân hôn vừa kết thúc, My đã biết mình sẽ không được sống yên từ hôm nay.
Đúng như My nghĩ, những tháng ngày sau đó của My vô cùng mệt mỏi. My dường như ngạt thở trước sự quản lí chặt chẽ của Thanh. Không biết Thanh có theo dõi My hay không chứ ngày nào về nhà, My cũng phải ngồi im khoảng 1 tiếng để nghe Thanh đọc bản ghi chú những việc My làm từ lúc bước chân ra khỏi nhà cho đến lúc về. Rồi sau đó là màn chất vấn, tra hỏi. Đại loại như:
- 20 phút buổi chiều, em ra ngoài với nét mặt khó chịu, khi ấy em đi đâu?
Hay:
- Tại sao hôm nay em về nhà muộn đến cả tiếng. Giải thích cho hợp lý vào.
Ai cũng trách My khi yêu sao không tìm hiểu trước để bay giờ về khổ sở thế này. (Ảnh minh họa)
Thanh coi My như một đứa trẻ mà Thanh là người bảo hộ. My đi đâu, làm gì, ăn gì cũng phải báo cáo để Thanh biết. Vào một sáng nọ tỉnh dậy, My tá hỏa khi danh bạ điện thoại của mình toàn bộ những số điện thoại dính dáng đến tên đàn ông đều bị xóa sạch. My nhìn Thanh bằng ánh mắt giận giữ thì Thanh bình thản:
- Anh chỉ muốn giữ hạnh phúc cho mình. Phòng trước vẫn hơn giữ sau đúng không?
Có rất nhiều số điện thoại quan trọng với My, vậy mà Thanh. My uất nghẹn không nói thêm được bất cứ lời nào. Bởi My biết bây giờ mà nói ra, Thanh sẽ ngay lập tức vu cho My cái tội che giấu, bao biện.
Ai cũng trách My khi yêu sao không tìm hiểu trước để bay giờ về khổ sở thế này. Nhưng khổ nỗi, khi yêu, Thanh đâu có bộc lộ cái thói ghen tuông vô lý này ra đâu cơ chứ. Bây giờ trong nhà này Thanh chính là lý lẽ, mọi lời My nói Thanh đều vô hiệu lực nó. My cảm giác mình như một con rối phải sống theo sự sắp đặt của Thanh. Nếu trái ý sẽ bị trách mắng ngay. Nhưng ngoài chuyện ghen tuông này ra thì Thanh chẳng còn bất kì thói hư tật xấu nào khác. Không lẽ My ly hôn chỉ vì chồng ghen tuông vô lý thôi thì liệu người ta có chấp nhận không? Mà không ly hôn thì sống như thế này, My sợ My sẽ phát điên lên mất.
Theo Một Thế Giới
Bao năm cày cuốc, uất nghẹn ra đi tay trắng vì nhà chồng bạc bẽo
Dù một tay xây dựng nên ngôi nhà 4 tầng bề thế ở phố nhưng khi vợ chồng lâm vào cảnh đứt gánh giữa đường tôi phải ra đi với 2 bàn tay trắng.
Nhà tôi kinh tế bình thường còn gia đình chồng khá giả. Lúc lấy chồng tôi vừa tốt nghiệp đại học xong chưa kịp đi làm bố mẹ tôi sau khi nuôi mấy chị em ăn học cũng cạn kiệt kinh tế lấy đâu ra của hồi môn cho con. Vì vậy, tôi về nhà chồng với đúng nghĩa hai bàn tay trắng.
Chồng tôi lúc ấy cũng vừa ra trường đi làm cho một cơ quan nhà nước với đồng lương ba cọc ba đồng. Do nhà chồng đông anh em chồng tôi là con út nên sau khi chúng tôi lấy nhau mẹ chồng quyết định cho 2 vợ chồng ra ở riêng. Bà mua cho chúng tôi một mảnh đất có ngôi nhà cấp 4 tạm bợ với giá hơn 1 tỷ đồng.
Do đây là tàn sản của mẹ chồng nên việc bà cho ai đứng tên mảnh đất tôi cũng không dám có ý kiến. Ban đầu tôi tưởng bà cho chồng tôi đứng tên nhưng sau lúc cầm bìa sổ đỏ về thì tôi thấy tên lại của anh chồng.
Tôi không dám thắc mắc nhưng đứa em họ mách lại để tên chồng tôi thì mẹ chồng không an tâm. Chồng tôi là người hiền lành bà sợ tôi dụ dỗ chồng một ngày đẹp trời lại đứng tên trên sổ đỏ cùng chồng thì miếng đất khó mà giữ được.
Nghe thế tôi buồn lắm nhưng thân cô thế cô ở nhà chồng tôi cũng đành im lặng cho qua. Thấm thoắt tôi lấy chồng cũng đã 8 năm. Trong thời gian đó, với vốn tiếng Anh tốt và có năng lực tôi được nhận vào làm cho một ngân hàng nước ngoài. Thời điểm đó lương chồng tôi chỉ 2,8 triệu/tháng, lương tôi đã lên đến 20 triệu/tháng. Tiền chồng chỉ đủ anh tiêu vặt, lương của tôi vừa lo tiền ăn uống cho cả nhà, tiền cho con đi học mẫu giáo, tiền đối nội đối ngoại, đám cưới, đám hỏi....
Nhưng những lần về ăn cơm cuối tuần ở nhà chồng, các anh chị chồng vẫn vui miệng bảo số tôi sướng, lấy chồng Hà Nội nhà cửa chả phải lo gì. Rồi họ liên tục đưa ra những tấm gương những người lên HN lập nghiệp phải ở thuê ở mướn, còng lưng cả đời không mua nổi cái nhà HN.
Chồng đi làm nhàn nhã, hết giờ về là đón con đi chơi. Tôi quần quật làm việc, làm thêm giờ để kiếm tiền tích góp. Tôi muốn tự tay mình xây nhà dựng cửa để bố mẹ chồng đừng khinh thường. Ngoài công việc ở cơ quan tôi còn tranh thủ buôn bán, đầu tư thêm để tiền sinh lãi.
Bao nhiêu cố gắng cuối cùng cũng được đền đáp. Số tiền tiết kiệm lên tới 1 tỷ, tôi vay mượn bạn bè thêm 3 triệu xây nhà trên mảnh đất nhà chồng cho.
Việc xây nhà một tay tôi đứng ra nhờ thiết kế, thuê thợ, giám sát....vì những việc này chồng tôi không thạo. Vừa đi làm cơ quan mệt mỏi về nhà lại lo việc con cái, xây nhà cửa. Đôi lúc kẹt tiền (do đội tiền so với dự kiến ban đầu) tôi chỉ muốn buông xuôi.
Cuối cùng nhà cũng xây xong, số tiền nợ sau khi xây nhà tôi cũng đã thanh toán phần nào. Lúc này tôi bàn với chồng xin bố mẹ chuyển tên sổ đỏ sang cho hai vợ chồng nhưng bà không đồng ý. Bà lấy hết lý do này đến lý do khác để lần lữa.
Lúc tôi muốn làm ăn, muốn dùng sổ đỏ để vay vốn ngân hàng cũng không được vì sổ đỏ đứng tên anh chồng. Anh ấy chẳng đời nào đứng ra vay hộ vợ chồng tôi.
Chồng tôi thấy mẹ không đồng ý cũng im lặng, anh không muốn làm mất lòng mẹ. Dù thế tôi vẫn vui vẻ với suy nghĩ một ngày nào đó bà thấy con dâu thật lòng lo cho con cho cháu bà sẽ suy nghĩ lại rồi chồng tôi thấy vợ bao năm vất vả cũng sẽ yêu thương vợ hơn nhưng ai ngờ.
Một ngày tôi phát hiện anh ta cặp bồ. Lúc tôi làm ầm ĩ lên anh ta cũng cứng giọng bảo: "Muốn yên ổn thì ở với nhau tiếp không chịu được thì xách đồ ra khỏi nhà". Anh ta biết tôi không dám đi vì tôi đi đâu với hai bàn tay trắng? Và không có nhà cửa tài sản trong tay liệu tôi có được nuôi con? Bao năm vất vả cuối cùng cái kết mà tôi nhận được là đây.
Theo Vietnamnet
Cúi đầu nhặt những mảnh bỉm rơi vãi bên nhà hàng xóm mà tôi uất nghẹn không nói được lời nào Bà Lam hốt hoảng chạy sang thì chết sững trước cảnh tượng trước mắt. Những mảnh bỉm bẩn rơi vãi khắp sân, trên bục cửa nhà hàng xóm. Bà Lam sống hiền lành nên cả khu phố này ai cũng quý mến. Cách ứng xử của bà cũng vô cùng đúng chừng mực nên chưa thấy ai kêu ca hay phàn nàn về...