Đêm tân hôn với người chồng bị ”bất lực”
Ngày cưới, tôi có cảm giác mình sống trong một giấc mơ đẹp. Tôi lâng lâng tự hào khi nghe bà con xóm giềng tấm tắc khen cô dâu xinh quá, lại may mắn, “tốt số hơn bố giầu”. Chỉ mươi tiếng đồng hồ sau đó là đêm tân hôn, là lúc “động phòng”…
Tôi sinh ra trong một gia đình nông dân nghèo ở một xã miền núi, chỉ được học hết cấp 2 là phải nghỉ để giúp việc cho bố mẹ. Càng lớn lên tôi càng cảm thấy buồn vì nghèo mà thua chị kém em. Nhưng tôi cũng có niềm an ủi là được trời ban cho nước da trắng như trứng gà bóc, dáng người dong dỏng, nên bạn bè thường vừa khen, vừa “tị” rằng con bé “nhất dáng, nhì da” đều được cả.
Đến t.uổi lấy chồng, có đám này, đám kia trong xóm ngoài làng ngỏ ý muốn “tìm hiểu” tôi. Song họ đâu có hiểu được nguyện vọng cháy bỏng của cả tôi và bố mẹ tôi là thoát nghèo, mà tôi mơ hồ cảm thấy cách thoát nghèo đỡ khó nhất là kiếm được tấm chồng càng khá giả càng tốt. Nhưng tôi chưa biết làm thế nào để thực hiện ao ước đó, mà đành… chờ đợi.
Thế rồi tôi xin vào làm việc tại khu nghỉ dưỡng sinh thái cách nhà không xa. Tại đây tôi đã gặp anh khi anh cùng cha mẹ từ thành phố về nghỉ.
Xem nhu cầu ăn, ở của gia đình này, tôi đoán thuộc loại khá giả. Mẹ anh lại rất hay trò chuyện, dễ gần. Mấy ngày nghỉ lại đây, bà rất chú ý đến tôi, hỏi hết chuyện công việc đến chuyện gia đình, cha mẹ, đã có chồng chưa? Khi nghe tôi trả lời thật thà là chưa có chồng thì bà mừng rỡ ra mặt, thân mật gọi tôi bằng con, đặt thẳng vấn đề là muốn cưới tôi cho con trai.
Bà bảo rằng làm dâu nhà bà tôi sẽ được thừa hưởng một cơ ngơi có nhà cao cửa rộng ở một con phố giữa thành phố, đi đâu xa thì nhà có ô tô con, công việc chẳng có gì vất vả, bà chỉ cần người biết trông nom, quán xuyến gia đình mà bà tin rằng tôi làm tốt.
Nghe bà nói, tôi thầm mở cờ trong bụng. Chỉ có điều hơi lạ là sao anh, con trai bà cứ tỏ ra dửng dưng thế nào ấy. Nhưng rồi tôi lại nghĩ có thể là con trai nhà giàu thành phố họ làm cao, cũng là chuyện thường tình, lại đ.âm lo lỡ anh ấy không bằng lòng lấy mình thì sao?
Vì thế, chẳng cần suy nghĩ nhiều, tôi “tình trong như đã…” nhưng khất bà sẽ trả lời sau khi hỏi ý kiến bố mẹ.
Video đang HOT
Nghe tôi trình bày qua điện thoại, bố mẹ bảo tùy tôi. Hễ tôi đồng ý thì bố mẹ cũng đồng ý.
Anh choàng tay ôm nhẹ khiến tôi cảm giác như có luồng điện chạy vào cơ thể khiến toàn thân nóng ran… (Ảnh minh họa)
Chẳng bao lâu sau, đám cưới được tổ chức. Ngày cưới, tôi có cảm giác mình sống trong một giấc mơ đẹp. Tôi lâng lâng tự hào khi nghe bà con xóm giềng tấm tắc khen cô dâu xinh quá, lại may mắn “tốt số hơn bố giàu”.
Đêm tân hôn, lần đầu tiên nằm cạnh người con trai là chồng mình, tôi hồi hộp, rạo rực ghê lắm. Anh choàng tay ôm nhẹ tôi. Tôi cảm giác như có luồng điện chạy vào cơ thể khiến toàn thân nóng ran. Tôi chờ một cái ôm ghì thật chặt, chờ một cái hôn thật sâu, thật nồng nàn của chồng và… cái giây phút thần tiên ấy. Nhưng chẳng thấy anh thể hiện sự chủ động vào cuộc gì cả. Tôi nắm bàn tay chồng nhẹ nhàng đặt lên ngực mình để anh thấy được trong bầu ngực tròn đầy, cương cứng của tôi, tim tôi đang đ.ập rộn, đang khao khát, đợi chờ… Và rồi, tôi mạnh dạn luồn tay vào ngực anh, lui dần xuống, dần xuống… và tôi thật bất ngờ, phát hoảng vì như vừa nắm phải… con giun.
Những đêm sau vẫn tiếp tục vô nghĩa, khiến tôi buồn bã rã rời.
Mẹ chồng tôi bán cháo lòng, lòng lợn, nên nhờ một chú trong ngõ gần nhà làm nghề g.iết mổ lợn ở lò sát sinh, hàng ngày chọn mua bộ lòng ngon nhất đem về giúp. Hôm ấy tôi dậy rất sớm thì gặp chú đến giao hàng. Đấy là một người đàn ông lực lưỡng, nói năng bỗ bã, có lần nghe mẹ chồng tôi nói hoàn cảnh khó khăn lắm vì vợ ốm yếu quanh năm. Vừa đưa cái túi đựng lòng sống, tay “chú” vừa cố tình chạm vào tay tôi, mồm thì nói nhỏ một câu văn vẻ mà cũng đầy cạnh khóe: “Biết vì sao bông hoa rừng ủ rũ rồi!”
Những ngày đầu tôi thấy ghét cái thói chọc ghẹo của chú ấy thế, nhưng dần cũng thành quen. Hình như chú ấy cũng cảm nhận được như vậy, nên có hôm nói rất trâng tráo: “Đã nhiều t.uổi đâu mà gọi bằng chú. Gọi anh cho thân mật đi!”
Miệng nói, mắt “chú” nhìn như muốn đốt cháy cả bộ ngực tôi đang phập phồng dưới làn áo ngủ mỏng manh.
Thấy ổn sau chuyện chuyển “chú” sang “anh”, những ngày tiếp theo, anh dùng những lời vừa sắc như dao đ.âm nát tim tôi, ngay sau đó lại ve vãn tôi, rằng: Chồng em bị bệnh hồi nhỏ, bất lực chuyện làm đàn ông rồi, phố này ối người biết đấy. Ở với nó, chẳng bao giờ biết “mùi đời” đâu, em ạ. Giọng anh hạ xuống thầm thì: Anh giúp đỡ nhá!
Nhìn người đàn ông lực lưỡng, bộ ngực, cánh tay vạm vỡ chật căng cả áo, tôi tưởng tượng… và thấy khát khao, rồi lại sợ hãi.
Chồng thì “bất lực”, hàng xóm lại “nhòm”. Thật khổ thân tôi.
Theo VNE
Nếu đó không phải tình yêu...
Nêu không phải là tình yêu thì tại sao nó không thê ngừng nhớ vê anh ở mọi nơi mọi lúc?
Sớm nay thức dây, giông như thường lê anh vân là người đâu tiên mà nó nghĩ tới. Bao lâu nay nó luôn thâm nhủ với mình rằng đó không phải là tình yêu, rằng đó chỉ đơn giản là môt thứ cảm tình, giông như đôi khi nó vân bât chợt thây quý mên những người bạn tôt bụng, cởi mở, thân thiên ở xung quanh. Nhưng hình như không phải, bởi sự thât thì thâm tâm nó biêt anh đặc biêt hơn những người bạn khác rât nhiêu lân.
Nêu không phải là tình yêu thì tại sao trái tim nó lại đâp những nhịp chẳng hê bình thường và khuôn mặt thì đỏ lựng môi lúc hai đứa vô tình đi ngang qua nhau. Nêu không phải là tình yêu thì tại sao nó không thê ngừng nhớ vê anh ở mọi nơi mọi lúc. Nêu không phải là tình yêu thì tại sao nó không thê ngăn đôi chân mình bước qua nơi anh đang làm viêc, chỉ đê được nhìn thây anh đang miêt mài với những bảng biêu, sô liêu chuân bị cho dự án sắp tới của mình.
Em luôn tự nhủ với lòng mình rằng em chẳng yêu anh, nhưng không hiêu vì sao trái tim lại không thê ngừng nhớ vê anh dù chỉ là môt phút (Ảnh minh họa)
Bao lân nó đã tự dôi lòng mình rằng nó chẳng hê yêu anh đâu, nhưng trái tim lại mách bảo nó những điêu rât khác. Người ta vân thường bảo rằng trái tim và lý trí không mây khi cùng chung tiêng nói, chắc bởi vây nên dù lý trí đã cô tình ngăn câm nhưng trái tim nó lại cứ đâp loạn nhịp vì anh. Nêu định nghĩatình yêu là nhớ, là mong, là chờ đợi đê được gặp anh và thâm cảm thây ghen tuông môi lân thây anh sánh vai bên người khác thì chắc chắn nó đã yêu anh thât rôi.
Nó càng cô tình ngăn câm thì những xúc cảm yêu thương ây lại càng dâng trào mà không có cách nào ngăn lại được. Cũng giông anh, nó chẳng dám tiên tới, bởi sợ rằng sau này hai đứa sẽ không thê đên được với nhau. Nó sợ nêu bây giờ đôi ta càng thân thiêt thì cuôi cùng trái tim của cả hai càng phải chịu đựng sự thương tôn lớn tới mức khó có thê lành. Cả nó và anh đêu không dám bắt đâu bởi dù chẳng nói với nhau nhưng ai cũng đêu thâm đoán trước được đoạn kêt.
Trên thê gian này môi người sinh ra đêu đã được định sẵn cho mình môt sô phân nhưng đáng tiêc thay khi sô phân của đôi ta chẳng hê gắn với nhau (Ảnh minh họa)
Có lẽ vân đê tuôi tác và khoảng cách địa lý với người khác sẽ chẳng quá quan trọng, nhưng cũng vì nhứng điêu ây mà nó không có can đảm đê sánh bước bên anh. Nó chỉ dám đứng từ phía xa nhìn, chỉ dám nhớ nhung trong âm thâm và lặng lẽ dõi theo anh giông như cái cách mà anh cũng làm với nó. Trên thê gian này môi người sinh ra đêu đã được định sẵn cho mình môt sô phân nhưng đáng tiêc thay khi sô phân của nó và anh chẳng hê gắn với nhau.
Nó luôn tự nhắc mình rằng: "Không phải là yêu đâu, nhât định đó không phải là tình yêu đâu, bởi vì nêu yêu thì cả nó, cả anh đêu sẽ quyêt tâm đên cùng đê vượt qua những chướng ngại. Đó chỉ là thứ cảm tình bông dưng bôc phát, vây nên cách tôt nhât là ngay lâp tức châm dứt, kẻo đên môt lúc nào đó sẽ không thê dừng lại được nữa nêu đã lỡ đê cho những yêu thương trong trái tim mình đi quá xa".
Theo VNE
Cô gái ấy cách bạn bao xa? Chỉ là một câu hỏi nhỏ nhưng nó là một sự giải đáp lớn cho chính tình yêu của bạn! Có một lần, trong những phút giải lao lãng đãng, tôi có vô tình lạc vào một forum của các anh chàng ưa sôi nổi bàn tán về công nghệ. Và trong mục chuyện phiếm, có một câu hỏi được đưa ra: "Khi...