Đêm tân hôn, vợ nhất quyết không cho động vào người chỉ vì tôi không có thứ đó
Tôi năm nay 30 tuổi, tôi mới cưới vợ được vài hôm. Vợ tôi kém tôi 4 tuổi, hiện đang làm nhân viên hành chính.
Trước đó, tôi và Lan ở cùng một xóm trọ nên thỉnh thoảng có trò chuyện qua lại. Nhưng hồi đầu thì không yêu vì Lan có khá nhiều người theo đuổi. Cô ấy cũng thuộc kiểu con gái hiện đại lại xinh đẹp. Sau một lần Lan bị ốm, bạn phòng Lan về quê. Tôi đã chăm sóc Lan nên từ sau đó, 2 đứa nói chuyện nhiều hơn. 3 tháng sau chúng tôi thành một cặp và đám cưới cũng diễn ra cách đó không lâu.
Trước khi đưa Lan về ra mắt, tôi cũng nói rõ hoàn cảnh nhà mình với em. Bố tôi mất sớm vì bệnh hiểm nghèo, mẹ tôi không đi bước nữa mà một mình nuôi tôi khôn lớn, trưởng thành. Mẹ tôi là người phụ nữ tảo tần, nhân hậu, suốt đời hy sinh cho tôi, chỉ mong những điều tốt nhất đến với tôi. Tôi rất thương và biết ơn mẹ. Tôi dự định làm thêm vài năm ở thành phố, sau khi tích cóp đủ tiền sẽ đón mẹ ra ngoài này sống chung với vợ chồng tôi.
Nhưng Lan làm tôi vô cùng thất vọng. Mặc dù lúc ra mắt cô ấy vồn vã với mẹ tôi nhưng khi trở lại thành phố cô ấy nói “em sẽ không bao giờ ở chung với mẹ anh đâu, mẹ quê mùa không hợp với em”.
Lúc đó tôi chỉ nghĩ, cô ấy còn trẻ người non dạ, suy nghĩ chưa trưởng thành nên mới nói như vậy. Tôi đã dỗ dành, giảng giải rất nhiều để cô ấy hiểu. Sau khi nghe tôi nói chuyện nhiều hơn về mẹ, cùng nhiều lần tiếp xúc với mẹ, cuối cùng cô ấy cũng đồng ý theo tôi về làm vợ. Đám cưới của tôi được tổ chức khá đơn giản.
Mặc dù yêu nhau một thời gian nhưng Lan khá kín kẽ. Cô ấy không cho tôi vượt quá giới hạn và muốn nói dành đến đêm tân hôn. Và cuối cùng thì cái đêm tôi mong chờ nhất cũng đến. Màn dạo đầu diễn ra khá suôn sẻ, chúng tôi đắm mình trong những nụ hôn nồng nàn. Khi tôi vừa kéo chiếc áo ngoài của cô ấy xuống thì Phương bỗng ngăn tay tôi lại. “Nếu anh muốn có được em, anh phải hứa với em 2 điều”, vợ tôi nói.
“Điều gì nào? Em muốn điều gì anh cũng sẽ hứa với em cả”, tôi cao hứng.
“Thứ nhất, anh và em sẽ chưa đăng ký kết hôn vội, đợi sống với nhau 1-2 năm mới đăng ký kết hôn là vừa. Hiện giờ rất nhiều cặp đăng ký kết hôn rồi, về sống không hợp nhau lại ly hôn, em thấy thủ tục ly hôn rất phức tạp, mất thời gian.
“Thứ hai, chúng ta sẽ đi làm ở thành phố, mỗi tháng gửi thêm 1,2 triệu cho mẹ sinh hoạt chứ em không muốn sống chung với mẹ anh. Mẹ anh tuổi đã cao, lại ở quê nhiều năm nên tính tình rất cổ hủ, bảo thủ. Em không quen”
Nghe 2 điều kiện của vợ, tôi đang hừng hực khí thế bỗng cụt hết cả hứng. Không hiểu sao cô ấy có thể lấy chuyện gần gũi trong đêm tân hôn để làm phần thưởng cho những yêu cầu vô lý đùng đùng của mình như vậy.
Tôi gắt luôn với Lan nhưng đổi lại, cô ấy lại giận dỗi và bỏ ra ngoài ngủ. Mấy hôm nay, tôi với vợ không nói chuyện với nhau câu nào mà chỉ cố gắng cười nói khi ăn cơm cùng mẹ. Tôi đang rất giận vợ. Chuyện tân hôn cũng chưa được diễn ra. Tôi có cảm giác như cô ấy sống quá thoáng, thực sự bất lực với người vợ đỏng đảnh này.
Theo Phunutoday
Video đang HOT
Tự nguyện lấy chồng LIỆT, đêm tân hôn đùi chú rể cứ RUNG LÊN BẦN BẬT, cô dâu phát hoảng khi thấy anh...
Sau vài mối tình thất bại, người yêu bỏ đi lấy vợ, Tâm thề sẽ chẳng yêu thương thêm một người nào nữa. Tâm đã mất niềm tin hoàn toàn vào đàn ông.
Cô lúc đó đang xinh đẹp phơi phới bỗng chốc suy sụp, không chịu ăn uống, ra đường không buồn chải tóc. Trông cô tiều tuỵ và hốc hác đến nỗi con bạn thân đi nước ngoài công tác có 1 tháng về cũng phải kinh ngạc.
- Sao bà ra nông nỗi này hả?
- Giờ tôi chỉ muốn chết thôi...
Tâm hận người yêu cũ vô cùng, vì thực sự cô yêu anh nhiều lắm. Thậm chí chính cô là người đứng ra nhờ mối quan hệ của mình xin việc cho anh ta. Vậy mà vào làm ở đó chưa đầy 1 năm, anh đã tán cháu gái của Giám đốc công ty đó rồi cưới.
- Thôi đừng buồn nữa bà ạ, loại đàn ông như thế cứ đá bay ra khỏi cuộc đời cho xong. Có lấy được về cũng khổ một đời thôi, tiếc làm gì!
- Nhưng cứ nghĩ tôi lại đau lắm!
- Thôi vui vẻ lên, tôi sống không cần đàn ông đây, có chết đâu.
Ảnh minh họa
Vậy là nửa năm sau ngày chia tay Tâm đã dần lấy lại cân bằng trong cuộc sống nhờ có bố mẹ, bạn thân luôn ở bên động viên. Bàn bè cùng tuổi đã lập gia đình gần hết còn Tâm vẫn cứ sống như vậy.
Hôm đó, đi làm về Tâm thấy nhà có khách. Là bạn học của mẹ và con trai bác ấy đến chơi. Tâm chỉ nhớ mang máng cậu con trai của bác ấy ngày trước cũng trạc tuổi cô. Mỗi lần hai mẹ hẹn nhau thì cô với cậu ta lại chơi với nhau. Điều làm cô thấy tò mò là sau bao năm gặp lại, Khang lại ngồi trên xe lăn. Nghe bác Mai nói anh bị tai nạn cách đây hơn 2 năm nên giờ tàn phế như vậy.
Nhìn bộ dạng của anh, Tâm hơi sững sờ, cô còn nhớ hồi nhỏ anh là một cậu bé hoạt bát thông minh. Vậy mà sau bao nhiêu năm không gặp, Khang lại không được lành lặn, thật đáng thương.
Hai bà mẹ cứ gán ghép hai người với nhau. Sau hôm đó, tối nào Khang cũng gọi điện nói chuyện với Tâm đến tận khuya. Anh tàn tật nhưng tính tình rất vui vẻ, lâu dần Tâm càng cảm mến anh hơn. Duy chỉ có một điều làm Tâm cứ nghĩ mãi về Khang, là anh bị mất 1 chân, cô không kỳ thị, nhưng nếu anh mà lành lặn thì mọi thứ chắc sẽ hoàn hảo lắm.
Lúc này người đàn ông cũ dường như cũng đã biến khỏi tâm trí Tâm, không còn vấn vương gì nữa. Tuy nhiên một đứa con gái xinh xắn như Tâm chẳng lẽ lại gắn cuộc đời mình với người đàn ông tàn tật này sao, nên Tâm lấn cấn chuyện anh ngỏ lời yêu cô.
Thấy Khang cuống quýt với Tâm, cứ cuối tuần lại tìm cớ sang nhà thì mẹ cô ưng lắm.
- Cậu Khang tàn tật còn hơn mấy thằng đẹp trai sáng sủa của con đấy. Giống như thằng Vịnh ấy. Đàn ông đẹp mà hay có tính lăng nhăng thì lấy về chỉ có khổ con ạ.
Mẹ lại động vào nỗi đau của Tâm rồi. Cô lặng cả người, bỏ vào phòng đóng chặt cửa lại. Những ngày sau đó Khang vẫn hẹn Tâm đi ăn đều đặn. Sau bao suy nghĩ, dằn vặt, Tâm cũng quyết định đồng ý hẹn hò với Khang. Bởi vì Tâm xác định đời cô sau thế nào cũng không quan trọng nữa. Vì người đàn ông Tâm yêu nhất đã đi lấy người khác rồi. Còn với Khang cô chỉ có tình thương và tội nghiệp chứ không phải yêu.
Ảnh minh họa
Đám cưới Tâm mặc váy cưới lộng lẫy bên cạnh chú rể ngồi xe lăn. Ai cũng tỏ ra vui vẻ chúc mừng hạnh phúc, nhưng Tâm thì không thể nào mỉm cười nổi. Cô ngại với những lời bàn tán sau lưng mình. Không ngờ khách của nhà chồng lại đông đến vậy, Khang thì cứ tay bắt mặt mừng với người này, người kia. Nhiều lúc thấy anh tươi cười Tâm đã nghĩ, nếu không bị tàn phế chắc là anh chẳng thèm lấy cô đâu.
Trước khi cưới Tâm cũng chỉ biết chồng cô tham gia quản lý trong công ty của gia đình. Nói chung anh thuộc dạng tàn tật nhưng vẫn biết kiếm tiền chứ không phải sống dựa dẫm. Cưới xong họ về căn biệt thự Khang mua riêng cho 2 vợ chồng. Dù choáng ngợp trước cảnh xa hoa lộng lẫy, nhưng Tâm chẳng màng đến. Cô bước vào căn phòng tân hôn trong trạng thái mệt mỏi và nằm vật ra giường.
Chồng lăn xe vào ngay phía sau. Thấy anh loay hoay tìm cách lên chiếc giường cưới có lẽ hơi cao, Tâm đã bước lại giúp anh.
Nhưng Tâm giật thót mình kinh hãi khi thấy thứ gì đó rung lên bần bật trong túi quần của Khang.
- Cái gì thế? Anh giấu cái gì trong đó vậy?
- Điện thoại rung, có gì mà em hốt hoảng thế?
Tâm ngượng hết cả mặt khi thấy Khang thò tay vào túi rút ra cái điện thoại. "Đêm tân hôn mà còn điện thoại gì thế không biết, rung làm cho người ta hết cả hồn." Tâm cứ tròn mắt, há miệng ngạc nhiên nhìn chồng.
Anh xin tâm 10 phút nói chuyện điện thoại, đêm rồi mà vẫn chỉ đạo công việc. Nghe anh nói chuyện điện thoại giải quyết công việc mà Tâm không thể ngờ được anh lại giỏi đến thế. Hóa ra chồng Tâm đang làm Tổng giám đốc công ty gia đình nhà anh. Điều đó Tâm cũng biết rồi nhưng không nghĩ công ty của chồng lại lớn đến như vậy.
Nói chuyện điện thoại xong, anh còn cho Tâm một bất ngờ mà có lẽ cả đời cô không thể quên được. Anh nói:
- Em bước ra xa anh một chút!
- Anh làm gì?
- Anh đứng dậy!
- Không phải, anh bị... cắt mất một bên chân rồi sao?
- Em định trù dập anh à? Có bao giờ anh bảo với em là bị cắt một bên chân chưa?
- Vậy... không phải thế sao?
- Anh bị tai nạn và liệt thôi. Suốt hai năm qua anh đã chữa và tập đi nhẹ nhàng được rồi.
Tâm bước ra khỏi giường 2m và đứng đó đợi anh. Khang từ từ đứng dậy khỏi chiếc xe lăn và bước từng bước chậm rãi tới trước mặt Tâm dù còn chưa vững.
"Cảm ơn em đã không chê mà đồng ý làm vợ anh!"
Tâm vui mừng khôn xiết. Điều cô lo lắng nhất là việc sẽ hoà hợp với người chồng tàn tật này như thế nào sau cưới đã được giải toả phần nào. Cô lấy Khang vì thương, nhưng chắc chắn cô sẽ giành tình yêu thương này cho chồng suốt đời này.
Đêm tân hôn, cô nằm gọn trong vòng tay ấm áp của chồng, mọi thứ giờ mới bắt đầu với Tâm và cả anh...
Theo WTT
Nhắm mắt lấy chồng bại liệt nhưng đêm tân hôn tôi đã phải run lên khi nghe anh thú nhận Hân chủ động nói muốn lên phòng nghỉ ngơi sớm. Nghĩ rằng chồng bị liệt sẽ chẳng làm ăn được gì đâu, Hân vô tư thay bộ váy cưới rồi lăn ra ngủ ngon lành. - Con ơi là con, năm nay cũng ngót 30 tuổi đầu rồi chứ còn trẻ trung gì nữa mà mãi không chịu lấy chồng thế hả? Định...