Đêm tân hôn, vợ chồng tôi ôm nhau khóc nức nở vì hạnh phúc
Đến gần 11h đêm tân hôn, tôi giật mình tỉnh dậy nhưng nhìn sang bên cạnh lại không thấy chồng mình đâu. Tôi vội vàng đi tìm thì choáng váng khi thấy anh đang thắp nhang và đứng suy tư trước bàn thờ…
Tôi năm nay 29 tuổi, đang làm bác sỹ tại khoa nhi của một bệnh viện nhà nước. Tôi gặp anh trong một dịp tình cờ. Hôm ấy, tôi đang chờ thang máy để lên tầng 5 tiêm thuốc cho bệnh nhân thì gặp anh cũng lên cùng. Nhìn anh tay cầm hộp cháo nhễ nhại mồ hôi để mang vào cho con khiến tôi rất cảm động.
Tình cờ làm sao khi con gái anh lại là bệnh nhân ở phòng do tôi quản lý. Suốt thời gian chăm con trong viện, tôi thấy lạ vì chỉ có mỗi anh bên cạnh con bé còn không thấy vợ đâu. Qua tìm hiểu, tôi mới vỡ lẽ là vợ anh đã mất cách đây hai năm do mắc bệnh ung thư phổi. Một mình anh vất vả nuôi con bé cho đến ngày hôm nay. Câu chuyện của anh thực sự khiến tôi xúc động và càng trân trọng trước nghị lực phi thường ấy.
Tiếp xúc với anh nhiều, tôi dần thấy mình bắt đầu rung động và yêu mến người đàn ông này. Sau khi bé gái ra viện, tôi vẫn thường xuyên đến nhà anh thăm nom. Thậm chí ở lại nấu cơm, tắm rửa cho con bé.
Tôi không hổ thẹn khi nói rằng mình chính là người đã chủ động tỏ tình với anh. Bên nhau được hơn một năm, chúng tôi đã có những khoảnh khắc vô cùng hạnh phúc. Nhiều lần anh bảo tôi rằng anh sợ sẽ không mang lại hạnh phúc cho tôi. Anh sợ tôi bị thiệt thòi và mọi người sẽ đàm tiếu vì quyết định yêu anh. Tôi đã gạt đi tất cả và động viên anh nên vững tâm tin vào tình cảm của tôi và sẽ chẳng bao giờ tôi hối hận về quyết định này.
Thấy cảnh đó, tôi tủi thân vô cùng và chẳng còn cảm giác được yêu thương nữa. (Ảnh minh họa)
Yêu nhau được một thời gian dài, chúng tôi quyết định tiến tới hôn nhân. Khi biết tôi kiên quyết lấy người đàn ông đã có vợ và đang nuôi con nhỏ, bạn bè và người thân của tôi đều kịch liệt phản đối.
Trong bệnh viện, đồng nghiệp của tôi đều khuyên nhủ tôi nên suy nghĩ lại. Bố mẹ tôi thì còn tuyên bố sẽ từ mặt nếu tôi nhất quyết đến với anh. Bố thậm chí đã ba lần tát tôi vì sự ngang bướng và không nghe lời ông.
Video đang HOT
Thực sự lúc ấy, tôi đã rất nản lòng và buồn chán. Tôi không ngờ là tình yêu của mình lại vấp phải sự chỉ trích mạnh mẽ như vậy.
Tuy nhiên, tôi đã đã cố gắng tìm cách thuyết phục bố mẹ nên có cái nhìn tích cực hơn về mối quan hệ của hai đứa. Lúc đầu ông bà cũng không chấp nhận nhưng về sau thì đồng ý.
Ngày đám cưới diễn ra, lúc nắm tay anh lên lễ đường, tôi đã khóc rất nhiều. Cuối cùng thì sau bao ngày vất vả đấu tranh cho tình yêu đích thực thì hai đứa cũng có một cái kết trọn vẹn. Nhìn anh cũng rưng rưng nước mắt, tôi thấy niềm hạnh phúc càng nhân lên gấp bội.
Đêm tân hôn, tôi hồi hộp chờ đợi những giây phút ngọt ngào bên người đàn ông mà mình yêu. Thế mà anh lại say xỉn và lăn ra ngủ không biết gì. Thấy cảnh đó, tôi tủi thân vô cùng và chẳng còn cảm giác được yêu thương nữa.
Có lẽ đó là đêm không thể nào quên trong đời tôi. (Ảnh minh họa)
Đến gần 11h đêm tân hôn, tôi giật mình tỉnh dậy nhưng nhìn sang bên cạnh lại không thấy chồng mình đâu. Tôi vội vàng đi tìm thì choáng váng khi thấy anh đang thắp nhang và đứng suy tư trước bàn thờ vợ cũ. Một cảm giác chán nản và buồn tủi trào lên trong lòng. Tôi thấy buồn và nghĩ tình cảm của mình bao lâu nay, vẫn chưa đủ lớn để anh trân trọng hay sao mà đêm tân hôn, anh lại nhớ đến vợ cũ.
Thế rồi lúc tôi định về phòng thì bất ngờ thấy anh vừa chăm chú nhìn lên di ảnh và nói nhẹ nhàng: “Em à! Cuối cùng, anh cũng đã lấy được vợ mới rồi. Cô ấy là người tốt, yêu anh thật lòng và rất thương con mình. Chắc mai, cô ấy sẽ giận anh vì làm lỡ đêm tân hôn của hai đứa do nhậu xỉn. Em ở trên cao hãy luôn phù hộ cho vợ chồng anh hạnh phúc nhé!”.
Lời tâm sự của anh khiến tôi rất xúc động mà rơi cả nước mắt. Thì ra tôi đã trách lầm anh, cứ nghĩ anh vẫn vấn vương đến người vợ cũ và không tôn trọng tình cảm của tôi.
Nghe xong những lời từ đáy lòng của chồng, tôi đã không kìm lòng được nên đã chạy đến ôm anh từ phía sau. Thấy tôi khóc, anh cũng khóc theo vì hạnh phúc.
Có lẽ đó là đêm không thể nào quên trong đời tôi. Tôi không hề trách anh vì đã bỏ lỡ những giây phút ngọt ngào mà mỗi cặp đôi vợ chồng đều có khi mới cưới nhau. Ngược lại, tôi thầm cám ơn và trân trọng tình cảm của anh đã luôn dành cho tôi. Đó sẽ động lực để tôi luôn yêu thương và gìn giữ hạnh phúc mà mình vất vả lắm mới có được.
Theo Trí thức trẻ
Mở món quà sinh nhật mà chồng nửa đêm đưa tới, tôi bật khóc nức nở và hối hận vô cùng
Nửa đêm anh mang quà đến. Tôi giận nên vứt luôn hộp quà vào bàn, nắp hộp mở bung ra. Một chiếc chìa khóa nhỏ rơi ra cùng mảnh giấy nhỏ và rất nhiều hình ảnh...
Đọc tờ giấy, cầm chìa khóa nhà trên tay rồi xem những ảnh chụp ngôi nhà mà tôi khóc lúc nào không hay. (Ảnh minh họa)
Ngày tôi yêu anh, ai cũng lắc đầu thở dài. Nhà anh không chỉ nghèo mà còn đông anh chị em. Tính anh thì quá cẩn thận và có phần keo kiệt. Ai cũng nói tôi yêu anh là sai lầm, là tự hại hơn nửa đời còn lại của mình.
Lúc đó tôi chỉ thấy anh hiền lành, chu đáo và biết cách tiêu pha tiết kiệm chứ không phung phí như những gã trai khác. Lương hàng tháng hơn 20 triệu anh dành để chi tiêu trong gia đình, một phần thì dành dụm. Anh rất ít khi mua quần áo mới vì sợ tốn nhiều tiền. Nhưng khi mua sắm cho tôi, anh lại rất thoáng. Tôi cũng không sợ chuyện gia đình anh đông người vì tôi thấy họ rất thật thà, dễ chịu.
Yêu được gần 1 năm thì chúng tôi tổ chức đám cưới. Điều làm tôi bất ngờ nhất là tất cả chi phí cưới hỏi hơn 100 triệu đều do một mình anh cáng đáng. Bố mẹ, anh chị anh chỉ cho thêm một ít làm vốn. Tôi hỏi tiền ở đâu anh có thì anh trả lời rất thật: "Anh đi làm để dành hàng tháng đều tiết kiệm gửi vào ngân hàng. Mình cưới vợ cho mình chứ cho ai mà bắt bố mẹ phải lo lắng. Bố mẹ đã nuôi anh đến thế này rồi thì anh phải tự lo cho cuộc sống của anh thôi". Tôi đã rất xúc động khi nghe anh nói thế.
Cũng vì chuyện nhà cửa mà chúng tôi xích mích nhiều lần. (Ảnh minh họa)
Cưới về tôi ở nhà chồng. Lúc này tôi mới cảm nhận được sự bất tiện khi người nhà quá đông. Tôi không thể tự do muốn ăn gì thì ăn. Khi nào thèm quá thì tôi lại phải rủ chồng ra quán ăn cho đỡ bị dị nghị. Nhà chật người đông nên ngay cả chuyện vợ chồng tôi cũng khó khăn. Chúng tôi phải hành động nhẹ nhàng hoặc lâu lâu lại ra nhà nghỉ cho thoải mái. Tôi thường xuyên nói với chồng về mơ ước có một căn nhà riêng, nhỏ thôi nhưng thoải mái là được.
Vậy mà đến khi con 2 tuổi, tôi vẫn chưa thể có được điều ước đó. Nhà nhỏ, chật khiến mọi sinh hoạt của mẹ con tôi diễn ra rất hạn hẹp và khó khăn. Nhiều lần tôi đòi ra riêng nhưng chồng tôi đều không đồng ý với thái độ khó chịu. Cũng vì chuyện nhà cửa mà chúng tôi xích mích nhiều lần.
Không chỉ thế chồng tôi ngày càng bộc lộ rõ tính keo kiệt. Lương hàng tháng của anh giờ hơn 30 triệu nhưng anh chỉ đưa tôi 7 triệu lo cơm nước, sữa cho con. Thiếu thì tôi tự lấy lương tôi để bù vào. Tôi hỏi thêm là bị anh nạt nộ hoặc nhăn nhó ngay. Chính tôi cũng không biết số tiền còn lại anh làm gì, cho ai?
Anh làm ngày làm đêm chẳng dành cho mẹ con tôi khoảng thời gian trống nào. Tôi muốn anh đưa đi chơi, đi siêu thị đều nhận được câu trả lời là "Anh bận làm/ Anh tăng ca..." khiến tôi phát chán.
Tuần trước chúng tôi cãi nhau một trận lớn. Con sốt cả đêm nhưng anh vẫn không về đưa bé đi viện. Tôi đành phải nhờ anh chồng đưa đi. Dù đã báo tin nhưng tới sáng hôm sau anh mới chạy tới. Vội vã nhìn con được một tí anh lại đi ngay. Nhìn anh đi, tôi tức giận đến trào nước mắt. Sau khi xuất viện, tôi đưa thẳng con về ngoại mà không hề nói năng với chồng. Tôi còn làm đơn và định sẽ nộp luôn mà không cần chồng kí.
Thế mà gần nửa đêm hôm qua, chồng tôi đến. Anh buồn buồn đưa cho tôi hộp quà nhỏ bảo chúc mừng sinh nhật tôi, anh ôm con một lúc rồi về. Tôi giận nên vứt luôn hộp quà vào bàn. Hộp quà mở bung ra. Một chiếc chìa khóa nhỏ rơi ra cùng mảnh giấy nhỏ và rất nhiều hình ảnh.
"Cuối cùng anh đã làm được điều em mong ước. Nhưng anh không hề biết rằng vì nó, anh lại làm tổn thương em nhiều đến vậy. Nhà anh đã mua, chỉ chờ em về để làm sổ đỏ. Anh làm tất cả chỉ để mang lại cuộc sống tốt nhất cho em và con mà thôi".
Đọc tờ giấy, cầm chìa khóa nhà trên tay rồi xem những ảnh chụp ngôi nhà mà tôi khóc lúc nào không hay. Hình ảnh anh làm ngày làm đêm lại hiện về trong đầu tôi. Suốt mấy năm nay anh tiết kiệm chưa từng mua một bộ đồ mới hay đi ăn một món gì đó ngon lành. Hóa ra tất cả tiền anh đều giành cho căn nhà này. Ngày mai tôi sẽ bế con về, sẽ nói cảm ơn anh vì tất cả những gì anh đã hy sinh cho tôi và con.
Theo Afamily
Chỉ cần vài chiêu tôi đã kéo được chồng từ chỗ cô nhân tình và con riêng về với mình Nhìn vào mắt anh tôi cảm giác những lời nói của anh rất thực, tôi ôm anh khóc nức nở vì hạnh phúc, cuối cùng anh cũng chịu dứt ra khổi cô nhân tình và con riêng thừa nhận tôi là vợ. Ảnh minh họa Để mối quan hệ bạn hàng khăng khít hơn nên hai gia đình hứa hẹn làm thông gia...