Đêm tân hôn ngồi đếm tiền mừng cưới, tôi tá hỏa khi phát hiện ra phong bì với lời nhắn lạ gửi chồng
Tôi với Trung yêu nhau suốt 2 năm trời chẳng hề cãi cọ, chẳng giận hờn dù đôi lúc tôi cũng chán, cũng im lặng. Thế nhưng, tại tính tôi hay nghĩ nhiều nên tự làm khổ, hễ gặp nhau, nghe Trung ngọt ngào đôi câu là tôi lại hết ngay.
Mối tình khá yên bình ấy rồi cũng đi đến đoạn kết là một đám cưới trong mơ. Gia đình hai bên thì chẳng vui gì bằng, ở quê mà, con cái ra trường, đi làm ổn định cái là chỉ muốn cho lập gia đình ngay thôi. Hơn nữa, chúng tôi lại gần nhau, tính tình cũng hiền lành, tử tế cả nên được vun lắm.
Từ trước đám cưới, bố mẹ hai bên đều thống nhất rằng chỉ lấy phong bì của họ hàng để lo chi trả tiền cỗ còn lại bao nhiêu của bạn bè thì hai đứa tự giữ như vốn làm ăn và sau này còn lo đi cỗ lại các bạn.
Thế là, sau 2 ngày cưới xin, ăn hỏi mệt nhoài, đêm tân hôn của hai đứa cũng chẳng ngọt ngào mà lại ngập trong đống phong bì. Khi cửa phòng vừa khép lại, Trung ôm lấy tôi nằm vật ra, than thở giọng đầy mệt mỏi:
- Ôi mệt quá vợ ơi, mình cưới 1 lần thôi vợ nhé!
- Cái ông này say à mà liên thiên? Thì chả cưới 1 lần hay ông định cưới thêm con nào khác?
- Ha ha, thì đấy, cưới mình em 1 lần anh đã sợ tới già, còn dám cưới thêm ai?
Tôi nguýt dài:
- Nhớ cái mồm anh đấy.
- Thế giờ mình thay đồ nhanh rồi đi ngủ đi vợ. Anh mệt rã rời rồi.
Tôi bật dậy, lôi cả Trung dậy theo:
- Dậy, dậy ngay. Cả đống việc quan trọng chưa làm kia kìa ngủ gì mà ngủ.
Trung lại nhìn tôi cười nham hiểm:
Video đang HOT
- Hi hi, vợ đòi anh trả bài cho vợ hả?
- Nào nào, lại liên thiên rồi. Anh dậy bê cái thùng phong bì ra đây cho em. Tìm trong túi áo túi quần xem còn cái nào cũng nộp hết ra. Giờ vợ chồng mình bắt đầu đêm tân hôn bằng màn em mong chờ nhất… là đếm tiền.
Trung làu bàu gì đó trong miệng nhưng vẫn răm rắp nghe theo. Anh bê thùng tiền lôi lên giường. Hai vợ chồng một đứa mở phong bì và đếm tiền, đứa kia thì ghi chép. Tôi lại thuộc dạng loi choi, thích đếm tiền nên tranh bóc phong bì, ép chồng ngồi ghi chép sổ sách. Ấm ức lắm nhưng Trung vẫn phải ngồi gật gù theo những gì tôi đọc.
Suốt từ khi bóc phong bì, cả hai đứa được những phen cười ra nước mắt trước sự lầy lội của hội bạn. chúng nghĩ ra đủ trò để khiến phong bì trở nên ấn tượng và bắt mắt hơn. Có đứa thì kề môi in cái dấu son thật đậm lên và trêu: “Nhờ Phương gửi nụ hôn nồng khét này tới anh Trung.”
Có mấy đứa thì chơi trội gửi kèm cả ảnh của nó và tôi ở ngoài và nhắn : “Già cũng không đổi mặt, chết không đổi tên. Nhớ đi phong bì lại cho tao.” Cực nhất là cái hội nhét một sấp tiền lẻ vào khiến tôi đếm mỏi mắt. Nhưng công nhận, màn mở phong bì này vui đáo để.
Khi bóc phong bì được hơn một nửa, tôi bỗng thấy chiếc phong bì nọ cũng bình thường, bên ngoài chỉ đề dòng chữ “I MISS YOU” thế nhưng khi mở ra thì lại không được ổn cho lắm. Chẳng có đồng tiền nào mà lại là một bức thư. Tôi lườm Trung một cái cháy mặt rồi tò mò đọc.
Đọc xong, tôi sầm mặt. Người con gái trong bức thư đó là người yêu cũ của Trung, trách anh đã để mẹ con cô ta chờ đợi bao năm cuối cùng anh lại đi lấy người khác. Cô ta còn đính kèm thêm tấm hình đứa nhỏ, bảo anh giữ làm kỉ niệm và đừng bao giờ liên lạc nữa.
Tôi điên tiết, gặng hỏi tới cùng thì Trung cũng kiên quyết phủ nhận. Anh bảo anh không biết gì hết, anh và người yêu cũ chưa bao giờ đi quá giới hạn, hiện giờ cô ấy đã vào Sài Gòn sinh sống nhưng không rõ kết hôn hay chưa. Nhưng khi tôi hỏi đứa bé kia là thế nào, nó khoảng 3 – 4 tuổi, gương mặt cũng có nét hao hao giống Trung thì anh kêu trời và nói chưa từng gặp.
Tối đó, màn đếm tiền của 2 đứa kết thúc như vậy. Tôi bực bội quay mặt vào trong, Trung thì ra sức giải thích nhưng tôi vẫn không tin.
Tới sáng hôm sau, khi mẹ chồng gọi hai đứa dậy ăn sáng nhìn mặt mũi ai nấy thâm quầng, biểu cảm ủ dột thì mới hỏi sự tình, chúng tôi đều lảng không có chuyện gì. Bỗng tôi có điện thoại của đứa bạn thân, chúng nó hẹn vợ chồng tôi ra cà phê trước khi lên máy bay đi tuần trăng mật. Tôi chẳng hào hứng gì vụ đó, thậm chí còn muốn hủy luôn vì hai đứa đang mâu thuẫn thế này. Thế nhưng, hội bạn ép chúng tôi phải ra vì còn có việc quan trọng.
Đầu giờ chiều, tôi và Trung kéo theo vali tới chỗ hẹn, chẳng ai thèm nói với ai câu nào. Thấy chúng tôi, bọn bạn cười phá lên. Chúng giới thiệu bé Bi, đứa cháu con chị gái của con bạn tôi, nó bảo:
- Đây, con riêng của anh Trung đây.
Tôi ngớ người thì chúng càng cười ác hơn, bảo:
- Bọn tao photoshop thêm chút thôi mà, làm gì mày làm căng với anh ấy thế. Khổ thân, nhìn bộ dạng này chắc cả đêm qua bị hành.
Tôi vừa tức mà vừa như trút được gánh nặng, cười thật tươi rồi rối rít xin lỗi chồng. Lúc này, tôi mới soi thật kỹ bức ảnh đó thì ra là ghép thật, nhiều chi tiết vẫn chưa thật sự khớp. Thế mà lúc đó nóng giận, ghen tuông, tôi chẳng đủ lý trí để phân tích. Nhưng đó cũng là một kỉ niệm đêm tân hôn mà mỗi khi nhắc lại chúng tôi lại cười không ngớt.
Theo Afamily
Thay lòng đổi dạ vì người yêu không chịu 'ăn cơm trước kẻng', tôi đau đớn hứng trọn hậu quả mà em để lại ngay trong ngày cưới
Đúng lúc chúng tôi trao nhau nụ hôn thì Thu xuất hiện và tặng một chiếc phong bì dày cộm. Cầm phong bì trên tay đoán là người yêu cũ bỏ vào đó kha khá tiền mừng cưới nên tôi vui vẻ đón nhận.
Tôi và Thu làm cùng công ty, yêu nhau được nửa năm rồi, thế nhưng hai chúng tôi chỉ dừng lại ở nụ hôn và những cái nắm tay. Nhiều lần tôi đòi hỏi nhưng đều thất bại, một hôm bức xúc trong người quá tôi nói hết suy nghĩ của mình:
- Chúng mình xác định sẽ là vợ chồng vậy tại sao em cứ giữ khư khư làm gì, không tin vào tình yêu của anh dành cho em sao?
- Bố mẹ em gia giáo lắm, em sợ có bầu trước khi cưới, hãy hiểu cho em.
- Thời buổi này nhiều đôi yêu nhau coi chuyện vượt rào là nền tảng của tình yêu, họ bất chấp những quan điểm cổ hủ lạc hậu để có được mối tình đẹp nhất. Vậy mà em cứ mở mồm ra là sợ bố mẹ, nếu em sợ thì hãy về nhà là đứa con ngoan của bố mẹ đi. Anh mệt mỏi với tình yêu nửa vời chẳng có chút tin tưởng ở nhau như thế này lắm rồi.
Tôi và Thu làm cùng công ty, yêu nhau được nửa năm rồi, thế nhưng hai chúng tôi chỉ dừng lại ở nụ hôn và những cái nắm tay, nhiều lần tôi đòi hỏi nhưng đều thất bại (Ảnh minh họa)
Chán nản khi phải nhìn thấy những giọt nước mắt của người yêu, cạn lời nói với em nên tôi giận dỗi bỏ đi mặc cho em níu kéo. Ngay đêm đó tôi đã gọi điện cho cô bạn đồng nghiệp tên Ly vốn đang yêu tôi đắm đuối đi nhà nghỉ để giải tỏa những bức xúc trong người.
Những ngày sau đó tôi công khai tình yêu với Ly trước mặt Thu. Tôi đăng những hình ảnh tình tứ với Ly lên Facebook. Ở công ty tôi và Ly quyến luyến với nhau như đôi sam. Mỗi khi nhìn thấy gương mặt biến sắc của Thu tôi tỏ vẻ đắc thắng mãn nguyện.
Mà cũng lạ thật, từ khi tôi đến với Ly, ngoài vẻ khó chịu lảng tránh ra Thu không có một hành động gì níu kéo hay giành giật lại tình yêu. Chính sự thờ ơ của Thu khiến cho lòng tự trọng của tôi bị tổn thương. Ai cũng cho mình là đúng không ai chịu nhận lỗi khiến cho tình yêu của tôi và Thu nhanh chóng tan vỡ. Chia tay Thu chưa đầy một tháng tôi đã quyết định tổ chức đám cưới với Ly.
Ngày cưới tôi với Ly tay trong tay hạnh phúc bên nhau đón nhận những món quà và lời chúc tụng của anh em bạn bè và đồng nghiệp. Ly không muốn tôi dính líu gì đến tình cũ trong ngày hạnh phúc nên chúng tôi không mời Thu. Vậy mà đúng lúc chúng tôi trao nhau nụ hôn thì Thu xuất hiện và tặng chúng tôi một chiếc phong bì dày cộm. Cầm phong bì trên tay đoán là người yêu cũ bỏ vào đó kha khá tiền mừng cưới nên tôi vui vẻ đón nhận. Hòa vào không khí ngày hạnh phúc tôi cũng nhanh chóng quên chiếc phong bì đó.
Khi mọi việc đã xong xuôi vợ chồng tôi hồ hởi bỏ tiền mừng cưới ra đếm. Chiếc phong bì của người yêu cũ nổi bật nhất nên vợ chồng tôi mở ra xem trước. Từ bên trong vợ tôi rút ra không phải là tiền mà là hai tờ quyết định cho vợ chồng tôi nghỉ việc từ ban giám đốc.
(Ảnh minh họa)
Vợ chồng tôi như điên lên, bởi chúng tôi đã gắn bó với công ty này hơn 10 năm rồi, là những cánh tay đắc lực đáng tin cậy của giám đốc. Không biết vì lý do gì mà ông ta cho cả hai vợ chồng tôi nghỉ việc. Không còn tâm trạng nào đếm tiền nữa tôi gọi điện thẳng cho Thu để hỏi, chưa kịp nói thì đầu bên kia đã nói:
- Đêm ngày cưới của hai người hạnh phúc chứ?
- Ai đưa cho cô hai tờ quyết định thôi việc này đây?
- Chính giám đốc tận tay đưa cho em đấy.
- Chúng tôi mắc khuyết điểm gì mà ông ta dám sa thải chứ?
- Vợ chồng anh không mắc khuyết điểm gì với giám đốc mà chỉ có anh là mắc lỗi với tôi thôi. Không ngờ chỉ một đêm phục vụ sếp mà tôi đã lật ngược thế cờ, phải cảm ơn anh đã thôi thúc sức mạnh tiềm ẩn trong con người tôi.
- Cô đúng là... Tưởng cô hiền lànhnào ngờ là con cáo thành tinh, cô cút đi.
Tức giận tiện tay tôi ném luôn chiếc điện thoại xuống nền nhà khiến vỡ tan ngay trước mặt vợ. Còn gì cay cú hơn khi mà gần 40 tuổi rồi mà hai vợ chồng lại phải xách hồ sơ đi xin việc. Mà bây giờ biết xin ở đâu chứ, công ty nào họ cũng cần người trẻ, còn vợ chồng tôi vốn chỉ là những người có bằng cấp làng nhàng. Nhờ sự quen biết và xu nịnh mới có được chỗ đứng vững trong công ty. Những tưởng cống hiến trọn đời cho công ty thì sẽ suôn sẻ nào ngờ nay cả hai vợ chồng đều mất việc. Đến lúc này tôi chẳng thể trách ai ngoài chính bản thân mình là quá tham lam mà thôi.
Theo Ngoisao
5 chỉ vàng mẹ đẻ cho ngày cưới bỗng dưng biến mất vào đúng đêm tân hôn Cả ngày lo công việc mệt nhọc, vợ chồng tôi còn chẳng "tân hôn" mà cứ thế đi ngủ luôn. Của hồi môn và phong bì đều cho vào tủ khóa lại cẩn thận ấy vậy mà... Tôi và chồng quen nhau gần 1 năm thì làm đám cưới. Có lẽ nó được đẩy nhanh tiến độ hơn vì độ tuổi hai đứa...