Đêm tân hôn, mẹ chồng trốn dưới gầm giường, đợi lúc con dâu giả tiếng mèo kêu thì ném thứ đó ra làm ga giường nhuốm đỏ

Theo dõi VGT trên

Nhìn thấy chiến lợi phẩm mà mình muốn nhất, Vinh đã chẳng ngại ngần ôm chặt lấy Loan cảm ơn rối rít.

Loan thiệt thòi từ nhỏ khi mới lên 5 tuổi thì mẹ mất rồi sau đó 10 năm, một vụ tai nạn thảm khốc cũng cướp mất bố đi. Loan còn nhỏ, phải sống nhờ vào sự đùm bọc, cưu mang của ông bà, họ hàng. Đến năm 18 tuổi, mọi người khuyên Loan nên nghỉ học, ở nhà đi làm kiếm tiền tự nuôi sống bản thân nhưng Loan không muốn như thế. Chỉ có học mới có thể giúp Loan mở mày mở mặt được. Không sợ khổ, Loan quyết tâm thi đại học và tự kiếm tiền trang trải học phí, sinh hoạt.

Cuộc sống sinh viên xa nhà không chỉ thiếu thốn vật chất mà còn thiếu thốn cả tình cảm.Chính vì thế, khi được Long nhiệt tình giúp đỡ, chăm sóc hết lòng, Loan đã có cảm tình nhanh chóng với Long và yêu Long từ lúc nào không hay. Sau một năm yêu thương, gắn bó với tình yêu ấy thì vào cái đêm sinh nhật Long, Loan đã trao đời con gái của mình cho Long sau bao lời hứa hẹn. Và rồi, cũng sau đêm ấy, Loan chính thức không còn là người yêu của Long nữa.

Sự dại khờ, ngây thơ, cả tin đã khiến Loan phải trả một cái giá quá đắt. Những tưởng mình sẽ gục ngã nhưng không, Loan tự nhủ bản thân phải mạnh mẽ, phải lí trí hơn cho những quyết định sau này. Loan tập trung hết vào việc học và gần như không còn nghĩ tới chuyện tình cảm trai gái nữa. Cho đến khi tốt nghiệp ra trường đi làm được gần 1 năm…

Đêm tân hôn, mẹ chồng trốn dưới gầm giường, đợi lúc con dâu giả tiếng mèo kêu thì ném thứ đó ra làm ga giường nhuốm đỏ - Hình 1

Loan không biết rằng, mẹ Vinh không những thấu hiểu mà còn bị cảm động bởi sự chân thành của Loan. (Ảnh minh họa)

Loan gặp Vinh trong một chiều thu gió nhẹ. Chẳng biết vì lý do kì lạ gì mà hai con người xa lạ lại đứng cùng một chỗ, nhìn chung về một hướng. Sau hôm đó, Loan tới đó vài lần thì vẫn gặp Vinh đứng ở đấy. Nghĩ đó là duyên phận nên Vinh nhanh chóng làm quen với Loan. Tình yêu giữa cả hai bắt nguồn từ sự tình cờ ấy. Thật ra những ngày đầu, Loan còn e ngại lắm. Loan sợ mình sẽ lại bước chân về lối mòn cũ nhưng Vinh thực sự khác Long. Không những thế, Vinh cũng đã đưa Loan về nhà ra mắt, tính đến chuyện đám cưới. Đó chẳng phải đã có thêm niềm tin rồi hay sao.

Mẹ Vinh cũng đối xử với Loan khá tốt. Nhìn cách mẹ Vinh chăm lo cho Vinh, nhiều lúc mà Loan rơi nước mắt vì tủi thân. Loan cũng đã tâm sự thật lòng với mẹ Vinh về hoàn cảnh gia đình nhà mình với hy vọng mẹ Vinh sẽ thấy hiểu được phần nào. Loan không biết rằng, mẹ Vinh không những thấu hiểu mà còn bị cảm động bởi sự chân thành của Loan. Đám cưới nhanh chóng được tổ chức. Diện chiếc váy cô dâu trắng tinh khôi, đến chính Loan cũng không thể ngờ được rằng mình lại xinh đẹp đến mức độ ấy. Ai cũng nói cuộc đời Loan như vậy là được bù đắp rồi. Loan cũng nghĩ tất cả sẽ thật xuôi chèo mát mái cho đến khi Vinh phả chút men nồng vào mặt Loan, thì thầm:

- Anh chỉ muốn đêm nay nhanh đến để được khám phá sự trong trắng trọn vẹn của em thôi! Anh yêu em nhiều lắm!

Sự trong trắng mà Vinh đang đợi chờ Loan đâu còn nữa. Bây giờ mà thú nhận với Vinh, Loan sợ tất cả sẽ sụp đổ mất thôi. Tàn tiệc cưới, Loan cứ quanh quẩn dưới nhà giúp mẹ chồng dọn dẹp mà không chịu lên phòng luôn. Loan sợ chuyện ấy, Loan sợ Vinh sẽ biết tất cả. Loan không ngờ, sự lo lắng của Loan đã không qua được mắt của mẹ chồng.

- Con có chuyện gì ư?

- Con… Con… Mẹ ơi… Con phải làm sao bây giờ?

Đêm tân hôn, mẹ chồng trốn dưới gầm giường, đợi lúc con dâu giả tiếng mèo kêu thì ném thứ đó ra làm ga giường nhuốm đỏ - Hình 2

Mọi thứ diễn ra suôn sẻ, đúng đoạn cần thiết Loan bỗng giả tiếng mèo kêu. (Ảnh minh họa)

Loan khóc gục trên vai mẹ chồng. Thú nhận tất cả một cách chóng vánh. Loan cũng không biết tại sao khi ấy Loan lại có thể tin tưởng mẹ chồng đến vậy kể hết cho bà nghe. Những tưởng mẹ chồng Loan sẽ điên lên, làm rùm beng mọi chuyện thì ngờ đâu, bà lại nhìn Loan đầy hiền từ, ánh mắt đầy cảm thông:

- Mẹ hiểu nỗi lòng của con. Cứ yên tâm, mẹ đã có cách giúp con rồi!

Mẹ chồng Loan thì thầm vào tai Loan kế hoạch. Loan thấy thực sự ngại ngùng và có lỗi với Vinh. Nhưng Loan đã không còn cơ hội lựa chọn. Loan gọi Vinh xuống nhà giúp Loan một chuyện nhỏ để nhân cơ hội đó, mẹ chồng Loan lẻn vào phòng, chui xuống gầm giường.

Mọi thứ diễn ra suôn sẻ, đúng đoạn cần thiết Loan bỗng giả tiếng mèo kêu rồi kêu la lên rằng mình rất sợ để Vinh lao ra cửa xem có con mèo hoang nào thì đuổi nó đi. Lợi dụng lúc ấy, mẹ chồng Loan nhanh chóng ném túi máu lươn nhỏ mà bà đã chuẩn bị sẵn ra để Loan kịp thời làm ga giường nhuốm đỏ. Xong xuôi cũng vừa kịp lúc Vinh quay lại làm mặt Loan tái mét vì sợ hãi. Nhìn Loan trong bộ dạng ấy, Vinh cứ nghĩ rằng Loan sợ mèo thật, lại nhìn thấy tận mắt thấp thoáng vệt máu đỏ dưới ga giường, chiến lợi phẩm mà mình muốn thấy nhất, Vinh đã chẳng ngại ngần ôm chặt lấy Loan cảm ơn rối rít.

Rồi Loan giục Vinh vào nhà vệ sinh tắm trước để nhân cơ hội đó giúp mẹ chồng thoát khỏi phòng tân hôn của mình. Mẹ chồng nhìn Loan, nở nụ cười hiền mà Loan bật khóc. Giây phút đó, Loan đã nguyện suốt đời này sẽ phải chăm sóc, hiếu thuận thật nhiều với mẹ chồng. Nhưng trong lòng Loan cũng canh cánh lắm về chuyện Loan lừa dối Vinh. Loan không biết mình có nên thú thật với Vinh hay cứ để Vinh nghĩ Loan còn trong trắng thật sự để hạnh phúc được trọn vẹn không đây?

Theo Ngoisao

Từng chút, từng chút một đều là cậu đấy, cậu biết không ...

Cậu có phải con trai không đấy, để móng tay như con gái ấy. Tôi thích những ngón tay của Ai hơn nhiều, chúng thật đẹp.

Từng chút, từng chút một đều là cậu đấy, cậu biết không ... - Hình 1

Ảnh minh họa

Tôi - một cô nhóc 12 tuổi nói với một cậu bạn của tôi như thế, hai bím tóc nghoe nguẩy, cái mặt vênh lên, miệng toe toét cười rõ tươi, rồi chạy lại chỗ Ai, để mặc cậu bạn kia hậm hực đứng đó. Ai đang chơi cùng với mấy người bạn khác, bị tôi chạy đến nắm tay kéo đi chỗ khác, cậu có vẻ khá hậm hực:

- Em, không phải cậu được cô phân chỗ ngồi với Anh sao, lại chạy ra đây làm gì?

- Tớ muốn đổi chỗ xuống bàn dưới, ngồi với cậu đi, nhìn Anh xem, cậu ấy lại để móng tay rồi, rõ ghét - tôi xì một tiếng - tớ không thích ngồi với con trai để móng tay đâu.

Vậy là từ đấy, Ai ngồi cạnh tôi, còn Anh thì ngồi ngay bàn bên trên. Anh là một cậu bé có gương mặt đẹp, làn da trắng như tuyết, đôi môi đỏ và một đôi mắt sáng, một cái đầu thông minh. Dường như cái gì cậu ấy cũng giỏi. Trong trường có rất nhiều cô bé để ý đến Anh. Còn Ai lại là một cậu bé chẳng có gì đặc biệt ngoại trừ một gương mặt lanh lợi và một mái tóc cháy nắng hoe hoe lơ thơ mềm mại lạ lùng. Tôi luôn thích mái tóc ấy của cậu. Tôi ước gì một ngày nào đó, khi lớn lên tôi cũng có thể có một mái tóc như thế.

Vào giờ học vẽ, Ai lại quên hộp màu như mọi khi, cậu ấy lúc nào cũng không bao giờ chịu chú tâm tới bất cứ việc gì thì phải. Và Anh là người duy nhất trong tụi nhóc là luôn đầy đủ dụng cụ học tập. Đồ của Anh luôn rất đẹp và cậu ấy thường bọc những quyển vở của mình bằng những miếng giấy bóng đắt tiền. Chỉ có tôi và Ai là những người nghiễm nhiên được dùng đồ của Anh mà chẳng cần phải xin phép, còn những đứa nhóc khác thì chỉ dám mơ ước đến điều đó mà thôi.

- Sao cậu không cho Tin mượn bút chì màu chứ, vậy thật là ích kỷ và cậu chính là đồ ke bo - tôi nói với Anh.

- Tớ đâu phải không cho mượn chứ, tại cậu ấy không hỏi mượn trước đã lấy - cậu ấy đáp với thái độ hết sức vô tội

- Tớ thích cậu nên tớ nghĩ không cần phải hỏi mượn cậu, cậu cũng sẽ cho mượn thôi - Tin trả lời với thái độ hết sức tự tin. Cô bé này lúc nào cũng nói những câu ngớ ngẩn như vậy nên bị mọi người trong lớp cười nhạo và chế giếu.

- Hứ, cậu không cho Tin mượn, tớ cũng cóc cần mượn của cậu nữa.

- Tớ cho cậu ấy mượn mà, nhưng tớ không thích cậu ấy đâu, cũng chẳng muốn cậu ấy thích tớ nữa.

- Ừ, tớ biết rồi. - rồi tôi nhìn cậu ấy, cười tươi như hoa nở - hôm nay cậu làm người mẫu cho tớ vẽ nhé, còn tớ sẽ làm người mẫu cho Ai vẽ. - rồi quay sang Ai - cậu phải vẽ tớ thật đẹp vào.

..............

Cuối giờ học vẽ:

- Sao cậu vẽ tớ xấu thế, không chịu đâu, cậu vẽ tớ như thế này mà được à?

- Tớ thấy đẹp đấy chứ, cố hết sức rồi đấy.

- Tớ không biết, cậu phải vẽ lại đi.

- Không vẽ nữa đâu, mệt chết đi được. Ai bảo cậu cứ bắt tớ vẽ làm gì. Người nào hình vậy, đâu phải tại tớ.

- Tớ ghét cậu.

Video đang HOT

- Vậy đừng nói chuyện với tớ nữa.

Tôi hậm hực, gương mặt đỏ bừng, môi mím chặt, đôi mắt rơm rớm, nhưng gan lì bướng bỉnh có thừa. Cầm lấy chiếc thước kẻ và viên phấn kẻ một đường thật mạnh:

- Cậu không được đặt tay hay bất kỳ cái gì của cậu sang phía bên vạch phấn này.

Ai chẳng nói gì cả, cũng chẳng để bất cứ gì của mình sang phía bên kia vạch phấn nữa. Những tiết học tiếp theo lặng lẽ trôi qua.

Đến lúc ra về, tôi không đi cùng Ai nữa, lủi thủi bước về nhà. Ai lặng lẽ đi đằng sau. Hai đứa trẻ có chung một đoạn đường dẫn về nhà của chúng. Nhưng lại chẳng đứa nào chịu mở lời trước cả. Khi đến lớp, tôi không thèm nói chuyện với Ai nữa, lúc nào cũng ríu rít bên cạnh Anh. Nhưng dường như điều đó chẳng khiến cho Ai bận tâm cho lắm, cậu vẫn chơi cùng những bạn nam, bạn gái khác trong lớp, vẫn cười nói hồn nhiên với tất cả mọi người, ngoại trừ tôi. Đã 3 ngày trôi qua rồi, Ai chẳng nói một lời nào với tôi cả. Điều đó lại làm cho tôi rất buồn. Mấy trò chơi cũng chẳng khiến tôi vui hơn được, tôi ngồi một góc trên chiếc ghế đá, sân trường đầy nắng vàng của mùa hè chói chang oi bức nhuộm đỏ khuôn mặt tôi, những giọt mồ hôi đọng trên mi cay cay, tôi đưa đôi mắt nhìn theo Ai và các bạn đang chơi bịt mắt bắt dê. Mấy cô nhóc cố gắng rủ tôi:

- Em ơi chơi cùng với tụi tớ đi, cậu thích nhất trò này mà.

Tôi liếc sang nhìn Ai, cậu ấy chẳng tỏ vẻ gì cả. Đứng đó, nhìn đi chỗ khác. Tôi cảm thấy vô cùng hậm hực:

- Các cậu cứ chơi đi, tớ chỉ xem thôi, hôm nay tớ thấy mệt lắm.

- Thôi, chơi tiếp đi các cậu, kệ cậu ấy, cậu ấy chơi trò này kém lắm, chắc cậu ấy sợ mình phải làm sói mãi mà chẳng bắt được con dê nào ấy mà - Ai lên tiếng.

- Tớ mà sợ làm sói à, làm sói càng tốt tớ phải bắt con dê đáng ghét như cậu.

- Cậu nói đấy nhé, vậy thì chơi đi thôi, còn ngồi đấy nữa à, tớ đợi cậu bắt đấy, cậu mà bắt được tớ cậu bảo gì tớ cũng làm.

- Hừ, cậu nói rồi đấy.

- Ừ, tớ nói rồi đấy.

Và cả sân trường tràn ngập những tiếng cười khúc khích ngân vang lảnh lót của những thiên thần nhỏ đang tràn ngập niềm vui sướng của tuổi thần tiên vô ưu vô lo.

Tôi đã rất cố gắng trong trò chơi, nhưng lần nào cũng thế, tôi không thể nào bắt được Ai. Cậu ấy như một con sóc nhỏ, rất nhanh nhẹn và giỏi luồn lách. Có lần tưởng đã túm được vào tóc cậu ta rồi, nào ngờ nó trơn quá, tuột khỏi kẽ tay tôi thật dễ dàng. Cho đến lúc kết thúc trò chơi, tôi đành hậm hực mà chẳng thể nào bắt được Ai đến 1 lần.

Giờ ra về hôm ấy, Ai và tôi lại đi về trên cùng một con đường.

- Ai đợi tớ với - tôi chạy lại, kéo kéo dây cặp của Ai - cậu đi nhanh thế.

- Cậu nói không muốn nói chuyện với tớ mà.

- Xì, con trai mà nhỏ mọn. Bây giờ tớ lại thích nói chuyện với cậu đấy, thì đã sao nào.

Cậu ấy cười cười, đưa tay lấy ra từ trong cặp một tờ giấy:

- Em, cho cậu này.

- Sao cậu lại đưa cho tớ.

- Tớ đã vẽ lại rồi, tớ đã cố gắng hết sức, dù sao cũng không đẹp lắm - Ai gãi gãi đầu, hơi bối rối - vì cậu dễ thương hơn tất cả các bức vẽ.

Tôi tươi cười, gương mặt bừng sáng, cầm lấy bức vẽ, đối với tôi thì bức tranh ấy là bức tranh đẹp nhất, màu nhiệm nhất:

- Cậu chắc chứ?

- Chắc gì cơ? - Ai hỏi.

- Thì tớ rất dễ thương.

- Ừ, cậu dễ thương hơn mấy bức tranh mà tớ vẽ nhiều.

- Đáng lẽ ra cậu nên nói điều ấy sớm hơn.

- Nói sớm hơn thì cậu đã không mất công chia đôi cái bàn hả?

- Ừ, cậu nói sớm hơn, thì tớ sẽ không phải buồn mất mấy ngày. Đi về một mình buồn chán lắm, con đường này thì rõ là dài.

Ai cười hiền:

- Chỗ ngã tư không có đèn tín hiệu giao thông, cậu không dám sang một mình thì có.

Tôi cười haha, rất phấn khích:

- Cậu thật là hiểu tớ, haha.

- Vậy thì đưa tay đây - cậu ấy chìa bàn tay ra phía tôi - cầm lấy tay tớ đây này, tớ lúc nào cũng biết cách để sang đường.

Ánh hoàng hôn nhuộm đỏ bóng hình hai đứa chúng tôi, bàn tay tôi nằm gọn trong bàn tay của Ai, bình yên và vui vẻ, thoải mái và an toàn. Quả là một buổi chiều dễ chịu, những ngôi nhà mái đỏ nằm dọc theo con đường màu trắng xám với những vạch vôi phân làn, một vài chiếc lá vàng rụng rơi đặt mình bên góc hè cuối phố, một quán kem cốc vỉa hè vẫn kiên gan nép mình bên cạnh một cửa hàng café sang trọng màu xanh lá cây nổi bật trên nền trời đang tối dần bởi những tia sáng le lói, lay lắt bị màn đêm dần dần nuốt chửng, lấm láp liếm qua từng vệt tối sậm màu của từng tán cổ thụ hoang tàn mang đậm nét xa xưa của thời đại và lịch sử huy hoàng. Một thành phố đã trải qua bao nhiêu thăng trầm, bao nhiêu kỳ tích, có những phế tích hoang tàn không ngừng than thở khi chiều xuống, thương tiếc cho một quá khứ oanh oanh liệt liệt, một thời đại vàng kim đã lùi vào dĩ vãng, lại có những công trình, những kiến trúc đứng vững cùng thời gian, thách thức với những đổi thay, những khác biệt. Cả thành phố này như được phủ bởi một lớp sương mù của hoài niệm lãng đãng mênh mang, được rắc lên trên, hòa quyện vào trong bầu không khí là lớp lớp trùng trùng bụi vàng niên sử. Một thành phố đang mơ màng say ngủ! Đôi khi có những người khách lạ từ xa đến, bị vẻ đẹp ấy hút hồn nhưng lại chẳng đủ nhẫn nại để dừng chân. Sự yên bình nơi đây khiến cho họ cảm thấy thư thái, nhịp sống chậm chạp, hiền hòa hiếu khách khiến họ yên lòng nhưng họ lại thường sớm nhớ đến những bon chen, những nhộn nhịp bộn bề náo nức nơi đô thị phồn hoa. Thành phố nhỏ bé, cổ kính và xinh xẻo này luôn khiến cho tôi ngay cả bây giờ bị say trong giấc mộng của hồi ức. Và tôi đôi khi lại nhớ đến cậu ấy!

.........................

Sau cái ngày hôm đấy, tôi và Ai lại chơi với nhau rất thân thiết. Chúng tôi thường chơi với nhau rất hòa thuận. Cậu ấy thường mua những viên bi màu xanh cho cả hai đứa, sau đó chúng tôi sẽ thi đấu với mấy đứa con trai trong lớp, và thường thì tôi luôn thua, và Ai sẽ giúp tôi thắng lại số bi đã bị mất. Vì thế nên số bi của chúng tôi dường như chẳng bao giờ thay đổi cả. Cậu ấy học không giỏi, nhưng chơi mấy trò này thì rất cừ. Đến những buổi chiều ngày chủ nhật, tôi cũng rất ít khi rời Ai. Chúng tôi có một thú vui mới hết sức tao nhã. Đó là đi câu cá sông. Điều này đến tận bây giờ bố mẹ tôi cũng không hay biết. Bởi ngày ấy, việc đi câu cá ở sông luôn luôn bị cấm đối với mọi đứa trẻ, và tôi có thể sẽ chẳng đươc chơi với Ai nữa nếu bố mẹ tôi biết điều này. Vì thế Ai lại phải chuẩn bị cả hai chiếc cần câu, một cho cậu ấy và một cho tôi. Và khi câu được cá, chúng tôi không đem về nhà, Ai thường bán cho ông lão sống một mình gần đó lấy một số tiền nhỏ, sau đó chúng tôi có thể ăn kem hoặc ăn bắp rang bơ ở công viên trung tâm thành phố. Tôi đặc biệt rất thích vị của bơ. Những chiều chủ nhật vì thế luôn rất thú vị đối với tôi. Chúng tôi ngồi ở công viên cho tới khoảng 5h hoặc 5h hơn mới ra về. Cái ghế đá chúng tôi ngồi có rất nhiều vết khắc của lưỡi câu do lúc nhàn rỗi sinh nông nổi mà đã vô tình ngứa tay khắc vào. Ở đó tôi đã khắc lên tên tôi và tên của Ai, coi như đánh dấu lãnh thổ vậy. Bây giờ, ngay cả cái ghế cũng không còn nữa.

Những ngày tháng đó, cuộc sống đối với tôi thực sự rất đơn giản. Ngày ngày đến trường gặp Ai, gặp Anh và những người bạn tuyệt vời. Chúng tôi học tập, chơi đùa và mơ ước. Tôi có ba cô bạn rất thân là Chi, Vân và Xuân. Đó đều là những cô bé đáng yêu. Chúng tôi thường chia sẻ với nhau rất nhiều dự định cho tương lai. Xuân là cô bé có ước mơ bình dị nhất trong số chúng tôi:

- Tớ chỉ muốn có thể lên lớp vào mỗi cuối năm và không phải thi lại môn nào cả. Sau này, khi trở thành một người lớn thực sự tớ sẽ mở một cửa hàng bán bánh nhãn tiếp tục công việc kinh doanh của bố mẹ tớ.

- Còn tớ - Chi lên tiếng - tớ muốn trở thành một doanh nhân thành đạt, giống mấy cái ông trên ti vi ấy, thật là nhiều tiền và tớ sẽ có thể làm được mọi điều tớ muốn, tớ cũng sẽ giúp những đứa trẻ nghèo nữa.

- Tớ thì không muốn kiếm nhiều tiền làm gì - Vân nói - tớ sẽ lấy một anh chàng thật đẹp trai và giàu có, rồi bọn tớ sẽ đi du lịch vòng quanh thế giới, ăn tất cả những món ngon trên đời này.

- Còn tớ - tôi lên tiếng - tớ muốn có thể trở thành một diễn viên tài năng. Tớ có thể đóng rất nhiều bộ phim, và lúc đó người ta sẽ nhìn thấy tớ như đang nhìn vào một cuộc đời hoàn toàn khác, một số phận và hoàn cảnh hoàn toàn khác. Và tớ sẽ trở thành một người nổi tiếng, rất rất nổi tiếng.

Và thế là tôi bị gọi là kẻ mơ mộng nhất trong đám con gái. Tôi đem ước mơ của mình nói với Ai. Cậu ấy không cười, chỉ quay sang nói với tôi:

- Nếu cậu muốn làm một diễn viên, cậu phải rời khỏi đây, và cậu sẽ phải đi rất xa đấy.

- Cậu có đi với tớ không, nếu sau này tớ phải đi rất xa mới làm được diễn viên ấy, cậu sẽ đi với tớ chứ? Chúng ta là bạn thân, tớ sẽ không để cậu ở lại một mình - nói rồi tôi nắm lấy tay cậu ấy, cười thật tươi, nói thật tự tin - chúng ta sẽ đi cùng nhau.

Ai vẫn cười nụ cười hiền lành dễ thương ấy, nheo nheo mắt, những sợi tóc vàng hoe mềm mại phất phơ trước trán, khẽ gật đầu đồng ý. Và tôi đã cảm thấy rất vui, tôi có một ước mơ tuyệt vời và chẳng bao giờ cảm thấy đơn độc. Ngập tràn trong niềm vui sướng của một cô bé 12 tuổi còn thiếu suy nghĩ tôi đã quên mất không hỏi Ai xem sau này cậu ấy mơ ước điều gì? Để đến bây giờ tôi thực sự hối tiếc và day dứt mãi về điều ấy. Rốt cục cậu ấy đã đi đây vậy? và đang làm gì? Có phải là điều cậu ấy đã mơ ước hay không?

.....................

Kỷ niệm của tôi và Ai không nhiều cho lắm. Đôi lúc tôi thấy nó thật xa xôi và mờ ảo, đôi khi nó làm tôi buồn và khóc, đôi khi nó lại làm tôi thấy yên lòng. Chúng như những mảnh vụn của ký ức được chắp vá lại với nhau vậy, chẳng hề có thứ tự trước sau, cũng chẳng màng logic, thật lộn xộn và bừa bãi. Thên vào đó trí nhớ của tôi dạo này càng ngày càng kém, mọi thứ cứ trở nên lạ lẫm và mờ nhạt. Tôi đã cố gắng để có thể kể một câu chuyện thật hoàn chỉnh về Ai nhưng tôi lại không thể nhớ được mình đã gặp Ai như thế nào? Cũng không thể nhớ rõ khuôn mặt của cậu ấy nữa. Chỉ duy nhất nụ cười và mái tóc ấy là cứ mãi vẫn luẩn quẩn loanh quanh trong tâm hồn tôi. Có khi tôi nhớ về Ai khi đang đọc 1 cuốn truyện tranh Nhật Bản nào đó, hay đôi lúc chỉ là một giai điệu nghe được trên xe bus đã từ rất lâu rồi không ai còn nghe nữa. Tôi và Ai đều đặc biệt thích đọc truyện "7 viên ngọc rồng". Tôi cũng không biết là do tôi tự thấy bộ truyện đó rất thú vị hay là vì Ai mà tôi thích bộ truyện đó nữa. Dù sao tôi cũng thấy điều đó chẳng quan trọng gì cho lắm. Các bạn gái của tôi thì mê tít bộ truyện tranh "nữ hoàng Ai Cập". Chi, Xuân và Vân mất rất nhiều công sức dụ dỗ tôi đọc bộ truyện đó mà không thành công thì vô cùng hậm hực, nói tôi rằng không giống một cô bé gì cả mà như một cậu nhóc ngỗ nghịch lúc nào cũng giỏi nói mấy chuyện đánh đấm thì đúng hơn. Tôi chỉ cười hihì. Tôi thích cái khí thế của Songoku hơn nhiều, thích cái hài hước, nhẹ nhàng, thích cái ngạo nghễ mà nhân từ của tất cả các nhân vật trong đó. Tôi thích anh chàng mặt xanh, tôi thich Chi Chi, tôi thích lão rùa, tôi thích đầu trọc, tôi thích đánh nhau giết chóc, rồi lại hồi sinh, tôi thích bạn bè, thích cãi vã, rồi làm lành, thích vừa là kẻ thù đấy đã biến thành thân thích bằng hữu sống chết có nhau. Cái thế giới ấy nó thật là đặc sắc và sống động, nó khiến tôi say mê và thích thú. Nhất là khi Ai nói với tôi rằng: "Nếu tớ là Songoku thì nhất định để cậu làm Chi Chi nhé!" (chú thích: Chi Chi là vợ của Songoku) Và thế là tôi sướng mê, gật đầu cái rộp.

Hai chúng tôi cứ thế mà lớn lên, cứ thế mà vui vẻ mỗi ngày. Bầu trời ngày đó xanh lắm, những đám mây mang hình dáng của những chiếc kẹo bông xinh xắn và ngọt ngào như trong những quyển chuyện tranh chúng tôi đọc. Thật kì ảo và lạ lùng. Cho đến một ngày, lớp chúng tôi có một thành viên mới chuyển đến. Cô bạn ấy tên là Thủy Tiên, xinh xắn, đáng yêu và học rất giỏi. Thủy Tiên được xếp chỗ ngồi giữa tôi và Ai. Thủy Tiên rất hòa đồng và vui vẻ, đặc biệt là rất thích nói chuyện với Ai. Cậu ấy lúc nào cũng có chuyện để nói, để cười đùa. Còn tôi, bị ngăn cách với Ai cũng từ đó, trên lớp chúng tôi cũng dần dần ít nói chuyện với nhau hơn. Những chủ đề giữa Ai và Thủy Tiên chẳng bao giờ giống những chuyện tôi và cậu ấy thường nói với nhau. Vì thế mà tôi chẳng thể nào cảm thấy dễ chịu cho được. Giờ tan học dạo gần đây, Ai cũng không đi cùng tôi nữa, cậu ấy nói có việc bận, cần ở lại lớp. Tôi biết mà, cậu ấy ở lại lớp gì chứ, là đợi Thủy Tiên cùng về thì có. Tôi rõ ràng thấy hai bọn họ, giờ ra về luôn giả vờ cất sách vở thật lâu, vậy mà còn lừa gạt tôi. Tôi đã cảm thấy rất buồn, lại vô cớ nổi giận với cậu ấy:

- Cậu lúc nào chẳng có việc bận, bận đến quên ăn quên ngủ, quên bạn quên bè rồi. Tốt nhất bận như thế thì cũng nghỉ chơi với nhau luôn đi, từ giờ đừng có rủ tớ chơi trò gì với cậu, cậu cứ bận đến chết đi cũng được. Người bạn như cậu có cũng thật là vô dụng. - Tôi hét vào mặt cậu ấy như thế, rồi hậm hực bỏ đi.

Ai chẳng giải thích gì, tôi lấy đó càng bực mình và buồn rầu hơn. Tôi rõ ràng quen cậu ấy trước, chúng tôi đã chơi với nhau vui biết bao nhiêu, vậy mà có bạn mới là cậu ấy quên sạch, có bạn mới là không thiết quan tâm gì đến tôi nữa. Nhưng tôi lại không thể nào không bận tâm tới cậu ấy được nữa. Vậy nên cũng chẳng biết làm cách nào để không cảm thấy buồn nữa.

Đến cuối tháng đó, thì nhà trường tổ chức cuộc thi giữa các lớp nhằm chào mừng ngày mùng 8-3. Năm nào cũng thế, cứ vào mấy dịp lễ như thế này, trường chúng tôi luôn cố gắng phát động 1 phong trào hay cuộc thi gì đó. Năm nay có lớp đăng ký báo tường, có lớp đăng ký một tiết mục ca hát, lớp lại đăng ký một vở kịch, hay tiết mục độc tấu, hài kịch....lớp nào cũng cố gắng để màn biểu diễn của mình là đặc sắc nhất, là độc nhất vô nhị. Không khí trong mấy ngày này hào hứng và sôi nổi vô cùng, đi đâu trong sân trường cũng thấy mấy cái đầu túm năm tụm ba bàn kế hoạch này nọ đến là chuyên nghiệp, ngay cả phòng giáo viên cũng bị làm cho ảnh hưởng, chủ đề bàn tán cũng không nằm khỏi những câu như "năm nay lớp thầy lại định vẽ báo tường nữa hả?" "tôi thấy hay là thôi đi, lớp cô năm ngoái màn múa ấy đã giành giải nhất rồi, năm nay nhường lại cho những lớp khác có cơ hôi tỏa sáng nữa chứ" hay như " lũ nhóc này ấy thế mà bày ra lắm trò lắm, cứ đợi mà xem, năm nay còn rực rỡ hơn năm trước"...

Tôi nhớ, năm ấy, tôi đã chuẩn bị một kịch bản. Lớp chúng tôi quyết định sẽ diễn vở kịch nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn, dĩ nhiên là đã được cải biên đi khá nhiều. Tôi rất muốn được đóng nàng Bạch Tuyết nhưng căn bản là da tôi không được trắng trẻo cho lắm, vì thế mà đành ngậm ngùi để cho Thủy Tiên nhận vai ấy. Tôi chỉ còn biết tự an ủi bản thân rằng phải đặt lợi ích của tập thể lên trên lợi ích cá nhân. Thế là tôi cắm đầu vào viết một kịch bản thật là tâm huyết và hay ho. Điều duy nhất tôi không nghĩ đến đó là người được Thủy Tiên lựa chọn đóng vai hoàng tử lại là Ai.

Tối hôm hội trường, cả cái sân rộng lớn chật ních là người. Những đứa học sinh chúng tôi những dịp này vô cùng hào hứng bởi sẽ không phải ngồi theo hàng lối gì cả, muốn chạy lăng xăng đâu cũng được. Tôi đưa mắt nhìn lên cái bục cao được dựng ra từ hồi chiều sau ca học sớm, ánh đèn sân khấu sáng choang thật kì vĩ và đầy quyến rũ mê hoặc, tôi lại tưởng tượng một ngày nào đó bản thân mình cũng sẽ đứng dưới ánh đèn ấy nhưng ở một nơi thật xa xôi, một nơi thật đẹp đẽ và mỹ lệ, mọi người sẽ tung hô tôi, tôi sẽ trở thành 1 con người hòan toàn mới, một ngôi sao luôn ngập chìm trong ánh hào quang. Lúc ấy không biết là tôi đang khóc hay đang cười, đang là một nàng công chúa hay là một cô bé bán diêm? Tôi suy nghĩ mông lung về những nhân vật, những cuộc đời sẽ thực sự được sống nhờ tôi hay chính nhờ họ mà tôi đang sống đây, tôi chẳng biết nữa, nhưng chắc chắn lúc ấy tôi sẽ hạnh phúc lắm. Tôi nghĩ như vậy đấy, chắc hẳn tôi phải hạnh phúc lắm khi ấy, khi tôi sẽ là 1 diễn viên. Và tôi nhoẻn miệng cười, bước đi. Tôi không muốn nhìn thấy Ai và Thủy Tiên trên sân khấu, nó khiến tôi thấy khó chịu.

Đang say sưa nghĩ về tương lai đẹp đẽ, tôi bỗng nghe thấy tiếng cãi cọ ở khu nhà hiệu bộ. Giờ này mọi người đều đang chăm chú nhìn lên cái bục huy hoàng kia rồi, các màn biểu diễn cũng đang lần lượt được trình chiếu dưới tiếng reo hò rền vang như sấm dậy, tại sao giờ này vẫn còn học sinh lang thang ở khu nhà này chứ, ngay cả giáo viên cũng đang ngồi cười tít cả mắt dưới hàng ghế danh dự kia mà. Lẽ nào là trộm. Tôi tò mò tiến lại xem. Và trước mắt tôi, cảnh tượng hãi hùng khiến tôi không thể nào đứng im nổi, tôi nhảy vào giữa bọn chúng:

- Chúng mày đang làm cái trò gì thế hả? - Tôi nghiến răng, hét lên đầy vẻ giận dữ.

- Mày là đứa nào, dám xen vào chuyện của bọn tao, khôn hồn thì cút khỏi đây, tao không thèm đánh con gái - một thằng trong số chúng có vẻ là đại ca cầm đầu, ra chiều khinh bỉ nói.

- Bọn mày ỷ đông hiếp yếu, 5 người đánh 1 người mà còn lớn tiếng được nữa à, có đi thì bọn tao cùng đi.

- Không được, bọn tao còn chưa xong việc - vừa nói chúng vừa tiến về phía Ai, ánh mắt đầy thù hằn, mà không màng tới lời tôi nói.

- Em, cậu tránh ra, đây không phải là việc của cậu.

- Không được, tớ...

- Tớ bảo cậu tránh ra, cậu nghe thấy gì không? - đó là lần đầu tiên tôi thấy Ai giận dữ như thế, cậu ấy quắc mắt nhìn tôi, quát lớn, rồi lạnh lùng đẩy tôi ra chỗ khác, khiến cánh tay tôi đau điếng, nước mắt chỉ trực tuôn ra.

Bọn chúng xông vào, đứa thì liên tục đấm vào ngực, vào tay, vào bụng cậu ấy, tôi thực sự rất hoảng sợ, liền định chạy đi báo cho các thầy cô đến thì bị một đứa giữ lại, bịt miệng không cho hét, tôi cắn cho tên đó một cái, hắn cũng tát lại tôi 1 cái khiến tôi nhất thời choáng váng chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra, chỉ kịp thấy tên kia bị một ai đó húc vào tường kêu lên một tiếng đau đớn, tiếp đó là một vài cái bóng nữa lao theo, thi nhau đánh vào con người kia. Tôi chẳng còn biết gì nữa, chạy tới ôm lấy con người ấy, che chắn cho con người ấy, chỉ cần cậu ấy không bị đau, không bị thương, sao tôi cũng chịu. Bỗng, không hiểu sao, bọn chúng dừng lại, khuôn mặt tỏ ra lo lắng, rồi có tiếng xì xào:" mày ơi hình như chảy máu, chết rồi, liệu chúng ta có mạnh tay quá không?", "nó không chết được đâu, chúng ta chỉ là đánh bọn nó 1 trận thôi, mày đừng có dọa tao", "không, mày ơi, nó chảy máu thật kìa, đấy, có máu mà", "được rồi, được rồi, mày cứ cuống cả lên vậy, làm tao rối lên bây giờ", " chúng ta chuồn thôi mày ơi, đánh nó thế này cũng coi như dạy nó 1 bài học rồi"....sau đó thì tôi không còn nghe thấy tiếng của bọn chúng nữa. Cánh tay tôi cũng đã không chịu nổi nữa rồi, buông Ai ra. Cậu ấy không nói gì, chỉ nhìn tôi, rồi mỉm cười, nụ cười hiền lành ấy, nụ cười đẹp đẽ ấy khiến tôi không còn cảm thấy đau đớn nữa. Tôi cũng mỉm cười lại với cậu. Rồi Ai đứng lên, đưa tay nắm lấy tay tôi, và tôi nhìn thấy nước mắt của Ai rơi. Tôi cũng khóc nức nở:

- Tay tớ đau lắm Ai ơi, tớ không đưa được lên nữa. Huhu, chắc tớ không bị gãy xương chứ, huhu. Tớ sợ lắm. huhu.

- Bây giờ cậu cũng biết sợ rồi à, cậu sao mà cứng đầu thế, không chịu nghe lời của tớ bao giờ cả. Cậu có nghĩ cho tớ bao giờ không vậy? Chảy nhiều máu như thế này, phải làm sao?

Cậu ấy vừa mắng tôi, vừa dùng chiếc khăn quàng đỏ băng bó vết thương cho tôi, (học sinh cấp 1 và tiểu học đều phải quàng một cái khăn như thế) vừa cố gắng xoa xoa những vết bầm trên tay tôi, vừa xoa xoa lại vừa thổi thổi nhè nhẹ vào nó, cậu ấy dường như rất bối rối, không biết phải làm sao cho tôi hết đau, chỉ biết xoa và thổi như kiểu người ta thí một đứa trẻ vừa bị u đầu do vô ý đập trúng tường vậy. Con người ta, được quan tâm cũng dễ sinh ra yếu đuối, vậy nên nhìn cậu ấy lo lắng như vậy, tôi lại càng được cớ khóc to hơn.

- Tớ phải đưa cậu tới phòng y tế, để các cô ấy xem cậu bị làm sao.

- Đừng - tôi níu áo cậu, tuyệt nhiên cũng nín bặt, không khóc nữa - bây giờ các cô ấy cũng không có ở đó đâu, cả trường đang xem ngoài sân lớn rồi, tớ cũng đỡ rồi, cậu xem máu cũng ngừng chảy rồi, hìhì. Mà sao bọn chúng lại đánh cậu vậy?

- Bọn chúng bảo tớ không được đến nhà Thủy Tiên nữa và bắt tớ phải hủy cái này đi - cậu ấy giơ ra một gói nhỏ được bọc rất đẹp trên còn gắn cái nơ hình con bướm màu xanh thiên thanh nhưng đã bị giẫm bẹp bởi rất nhiều vết chân - nhưng tớ không chịu.

- Đáng ra tớ nên giúp bọn chúng đánh chết cậu đi - tôi hậm hực.

- Cậu ghét tớ đến vậy hả, sao lúc nãy còn che chắn cho tớ làm gì, đúng là rảnh việc.

- Đúng đúng, là tớ rảnh việc, đáng ra, đáng ra, hừ, nên mặc xác cậu - vừa nói tôi vừa lấy tay ra sức đá cậu ấy, chỉ kịp nghe thấy cậu ấy kêu lên 1 tiếng đau đớn, hix, cũng tại tôi quên mất cậu ấy vừa bị đánh lúc nãy, khắp người đều bị thâm tím. Tôi bất lực đành phải dừng chân.

- Đá cậu cũng không được nữa rồi, ôi, tức chết đi được.

Cậu ấy lại chỉ cười, lúc nào cũng chỉ biết cười:

- Lúc nãy vì cậu ôm tớ thật là chặt, nên bây giờ tớ sẽ ở lại với cậu, để ai đóng hoàng tử thì đóng.

Tôi sung sướng mỉm cười, nhưng cố gắng để cậu ấy không biết là tôi đang rất vui, lí nhí nói, mặt đỏ bừng, tai nóng ran:

- Vậy cậu cũng không cần đến nhà Thủy Tiên nữa được chứ?

- Ừ, tớ không đến nữa. Còn cái này, lúc đầu định làm cho cậu, bây giờ thì không dùng được nữa rồi, vứt đi thôi - cậu ấy có vẻ buồn buồn. Tôi vô cùng ngạc nhiên, không phải là món đồ lúc nãy mấy người vừa rồi đòi cậu ấy hủy sao:

- Cho tớ? Không phải là quà của Thủy Tiên tặng cậu sao?

- Lại suy đoán linh tinh. Cái này tớ vất vả đến tận nhà Thủy Tiên nhờ cậu ấy dạy mãi mới làm được đấy, sao lại nói là của Thủy Tiên được. Cùng lắm là cậu ấy có công chỉ bảo thôi chứ, không được phủ nhận công sức của tớ như thế.

- Vậy thì phải đưa trả tớ đây, quà của tớ ai cho cậu nói vứt là vứt chứ - tôi giằng lấy, khư khư ôm vào lòng - rồi xua xua tay - được rồi, được rồi, quà tớ giữ, còn cậu, mau mau đi đóng vai hoàng tử của mình đi, tớ sẽ làm người dẫn chuyện, không thể để lớp mình mất mặt được.

Cậu ấy mỉm cười, gật đầu với tôi, rồi quay lưng rảo bước đi. Tôi nhìn theo bóng dáng ấy, trong lòng thật sự rất vui, thầm nghĩ:"cậu có biết không, tớ đã rất muốn nhìn thấy cậu đóng vai hoàng tử!".

Ai vừa bước ra khỏi cánh gà, phía dưới có những tiếng bàn tán xôn xao, rồi một vài tiếng cười khúc khích. Ai rất nhanh ý, cậu ấy có thể bịa ra lời kịch cho hợp với bối cảnh:

Người dẫn chuyện (là tôi): sao hoàng tử của chúng ta lại rách rưới như thế kia, áo chàng rách cả rồi! Công chúa ơi nàng mau thức dậy, khâu áo cho người yêu của nàng đi thôi. (phía dưới mọi người có vẻ thích chú, nghe có tiếng cười)

Hoàng tử (Ai): để có thể vào gặp nàng công chúa của ta, ta đã phải vượt đèo lội suối, đánh nhau với biết bao nhiêu quái vật, đến nỗi thương tích đầy mình, nàng ơi, hãy tỉnh dậy, khâu áo cho ta, không lát nữa, trên đường về ta sẽ bị cảm lạnh mất.

Công chúa (Thủy Tiên): chàng ơi, có phải chàng vừa từ chiến trận trở về, lòng dũng cảm của chàng thật khiến ta cảm động. Ta tình nguyện làm...(công chúa ngại ngùng, đỏ mặt, e thẹn, không nói nên lời)

Hoàng tử (Ai): ôi, Bạch Tuyết, nàng thực sự tình nguyện chứ, nàng thật là tốt bụng (khuôn mặt của Ai vô cùng biểu cảm, hai mắt long lanh vì vui sướng, tiến lại gần, nắm lấy tay của Thủy Tiên, mắt nhìn nàng đắm đuối) vậy thì chúng ta bắt đầu ngay bây giờ đi (khuôn mặt hoàng tử tỏ ra vui mừng hớn hở, có vẻ rất gấp gáp rồi) - nghe bên dưới có tiếng cười phá lên, có tiếng huýt sáo, rồi tiếng hét, làm tới đi, làm tới đi, có tiếng vỗ tay.

Công chúa (Thủy Tiên): Chàng thật là xấu, trước đông người như thế này làm sao có thể, ta thật xấu hổ lắm (sau đó công chúa nhắm mắt lại, chuẩn bị chờ đợi nụ hôn, nhưng đợi mãi mà vẫn chưa thấy hoàng tử hôn)

Hoàng tử (Ai): Nàng nhắm mắt sao làm được (vừa nói Ai vừa vừa làm động tác cửi chiếc áo choàng trên người mình) không phải nàng đồng ý khâu áo cho ta rồi sao, cả gia tài nhà ta cũng chỉ còn lại chiếc áo này thôi, không mau khâu lại ta sợ mình chết vì cảm lạnh mất.

Công chúa (Thủy Tiên): (đơ như cây cơ, sau đó giận dỗi, bước lại bên chiếc quan tài bằng pha lê, ngậm lại miếng táo vào miệng, nằm xuống, khuôn mặt xị ra) ta thà đợi thêm 1000 năm nữa chứ không lấy hoàng tử cái bang như nhà ngươi (rồi nắp quan tài đóng lại.

Hoàng tử (Ai): (Đứng thẫn thờ, tay vẫn cầm cái áo choàng rách, khuôn mặt tỏ vẻ đau khổ thất vọng) thế ai vá áo cho ta bây giờ

Lúc này mọi người phía dưới đã cười phá lên, có vẻ rất mãn nguyện với vở kịch của lớp chúng tôi. Rồi mọi người bắt đầu tung hô:

- Hoàng tử cái bang diễn quá đạt, quá đẹp trai.

- Tớ là tớ kết cái bạn hoàng tử này rồi đấy nhá, diễn ngầu thật, mặt mày như bị ai đấm thật ấy.

- Ừ, nhìn cái chân mà xem, đi cà nhắc như thật ấy, tài thật đấy.

- Hoàng tử cái bang muôn năm, muôn năm...

Tôi liếc nhìn Ai, cậu ấy cười rõ tươi, híp hết cả mắt lại. Cuối cùng tôi cũng có thể nhìn thấy người tôi coi trọng nhất trở thành 1 diễn viên dưới ánh đèn sân khấu. Bỗng, công chúa từ trong chiếc quan tài pha lê bật dậy, chạy đến ôm lấy cổ Ai, thơm vào má cậu 1 cái, rồi cũng cười toe toét, mặt Ai thì đỏ lựng như một quả cà chua, liên tục gãi đầu rồi cười hìhì hàhà. Mọi người trong vở kịch cũng lục tục chui ra từ đám cây cối muông thúc bằng bìa ra chào khán giả. Phía dưới ai đấy lại được dịp hò reo:" công chúa Bạch Tuyết bây giờ bạo dạn quá", " Ôi nhìn hoàng tử đỏ mặt mắc cỡ kìa, dễ thương quá"...Tôi cũng vì thế mà cười đến đau cả bụng, hạnh phúc nhìn những người bạn của mình đang rất vui, thực sự rất là vui.

.................................................

Cuối cùng ngày hội trường nhân ngày mùng 8- 3 cũng đã kết thúc. Tôi và Ai lại cùng nhau đi về nhà như mọi khi. Không khí buổi tối thật là dễ chịu, gió hiu hiu thổi đến là mát, mái tóc hoe hoe của cậu ấy phất phơ trong gió nhìn còn mềm hơn cả những nhánh cỏ lau ngả mình trước giông bão, khuôn mặt cậu dưới ánh sáng của những ngọn đèn đường thật là đẹp, thật là hiền lành và dễ mến. Tôi tủm tỉm cười thầm rồi nói với cậu ấy đầy vẻ tự hào:

- Cậu biết không, cậu là cậu bé đẹp nhất mà tớ biết. Cậu sẽ trở thành một diễn viên rất nổi tiếng sau này cho mà xem. Và lúc ấy tớ sẽ rất tự hào đi khoe với tất cả mọi người, vâng, Ai, đúng là cậu ấy, là người bạn thân nhất nhất nhất của tôi, đúng là cậu ấy đấy. haha...

- Cậu thích vậy cơ à, cậu thích tớ đóng vai đó đến thế cơ à? Nhưng vai công chúa không phải là cậu, cậu vẫn muốn tớ đóng vai ấy đến thế cơ đấy.

- Dĩ nhiên là thích rồi, đâu phải lúc nào cũng có cơ hội nhìn thấy cậu là hoàng tử đâu chứ.

- Đồ ngốc này, cậu cái gì cũng thẳng thắn như thế à. Nhưng mà tớ thích thế. Hàhhà hàhà - chúng tôi cùng cười rất vui vẻ.

Cuối cùng cũng đến ngõ nhà tôi, cậu ấy bảo tôi vào trước đi, rồi cậu ấy sẽ về, nhưng tôi không nghe, nhất định đứng đó, đợi cậu ấy đi khuất mới chịu vào. Đi được 1 quãng, cậu ấy quay lại, nhìn tôi, cười cười, rồi nói:

- Cậu biết đấy, lúc nãy, cậu ôm tớ, quả thực rất rất ấm, rất rất chặt - rồi cậu ấy lấy tay, vẫy vẫy tôi lại, tôi chạy đến, và cậu ấy ôm chầm lấy tôi, cũng rất rất ấm, cũng rất rất chặt, đó là lần đầu tiên cậu ấy ôm tôi như thế, cũng là lần cuối cùng tôi có thể cảm nhận được nhịp tim đang đập từng nhịp ấm áp kia, cảm nhận được nguồn máu nóng đang tuôn trào trong cơ thể ấy, cậu ấy thì thầm vào tai tôi:

- Tớ vốn chẳng màng vai hoàng tử đó, vì tớ biết rất rõ, đối với một người nào đó, tớ còn quan trọng hơn cả một vị hoàng tử. Cảm ơn cậu vì tất cả nhé Em, và bây giờ, hãy nghe lời tớ 1 lần, vào nhà đi ngủ đi, cấm không được quay người lại đấy, khi nào cậu vào nhà, tớ sẽ về.

Tôi gật đầu cái rộp, lững thững quay lưng bước đi, rất muốn quay đầu nhìn lại mà sợ cậu ấy sẽ giận, nên đành thôi. Tôi bước vào nhà, nhanh chóng chạy lên lầu, qua khung cửa sổ tôi không chỉ kịp nhìn thấy cái lưng nhỏ bé của cậu ấy ở xa xa. Có gì đó khiến tôi lo sợ.

...............................

Từ hôm đó, tôi không bao giờ gặp lại Ai nữa. Tôi đã đến tận nhà tìm cậu thì được biết cả gia đình cậu đã chuyển sang định cư ở bên Mỹ rồi, có lẽ sẽ chẳng bao giờ quay lại đây. Tôi òa khóc nức nở như một đứa trẻ, mà lúc đó tôi thực sự cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi nên mới không biết gì dễ dàng để cậu ấy có thể rời xa tôi nhanh như thế. Tôi trở nên u buồn, những trò chơi không còn hứng thú, cậu ấy mang đi hết niềm vui của tôi rồi còn đâu, cậu ấy chẳng để lại gì cho tôi cả. Cậu ấy...cứ khiến cho tôi không cam tâm mỗi khi nghĩ đến. Cậu ấy....

Sau này tôi mới được Thủy Tiên cho biết:

- Cậu ấy nói với tớ, sẽ không đi về cùng cậu là để cậu có thể học cách sang đường 1 mình mà không có cậu ấy,chỉ như thế sau này cậu cũng có thể sống tốt mà không cần cậu ấy ở bên cạnh, nhưng cậu ấy lại không yên lòng để mặc cậu, nên rốt cục cậu ấy đã đi theo cậu mỗi chiều, cho tới khi nhìn thấy cậu sang đến bên kia đường, cậu ấy mới cùng tớ về nhà làm cái sân khấu ấy cho cậu, chỉ tiếc nó đã bị mấy đứa đáng ghét kia giẫm nát.

Ngừng một lát, Thủy Tiên nói tiếp:

- Thực ra, trước đây tớ cũng rất thích Ai, cậu biết đấy, người như cậu ấy tớ nghĩ có rất nhiều bạn gái thích cậu ấy. Chỉ nhìn cậu ấy cười thôi, đã thấy rất vui vẻ rồi. Tớ đã hỏi cậu ấy tại sao cậu ấy lại thích cười như thế. Một cậu con trai mà lại hay cười cũng hiếm gặp. Cậu ấy đã trả lời như thế nào cậu biết không? Cậu ấy đã nói rằng: vì Em rất hay khóc, cậu ấy một chút xíu đả kích cũng có thể khóc, vì một việc chẳng liên quan đến mình cũng có thể buồn và bận tâm. Vì vậy tớ càng phải cười thật nhiều, cười thay cả phần của Em nữa, có như vậy sau này cậu ấy mới có thể sống vui vẻ được.

rồi Thủy Tiên đưa cho tôi 1 bức thư của Ai:

"Cậu biết ko, chỉ có cậu mới ôm tớ thật chặt như thế, và cũng chỉ có cậu là tớ muốn mãi được nắm tay như thế. Cậu biết tại sao tớ luôn đưa tay về phía cậu ko, vì tớ biết, cậu sẽ không ngần ngại mà nắm lấy bàn tay tớ, mãi mãi vui vẻ ,mãi mãi tin tưởng tớ như vậy.

Sau này, nhất định cậu sẽ trở thành 1 diễn viên tài giỏi, tớ sẽ chúc cho cậu thực hiện được ước mơ của mình. Và nếu như không thể với tới những điều cậu mong ước, cậu cũng nhất định không được đau buồn, không được gục ngã, cậu cứ hãy hồn nhiên mà sống thật vui vẻ nhé. Vì cậu biết đấy, cậu thực sự rất ấm áp, rất ấm áp."

Nhưng cậu ấy đâu biết rằng, thực ra cậu ấy mới thực sự ấm áp. Chỉ khi có cậu ấy ở bên cạnh, tôi mới có thể ấm áp. Cậu ấy là từng chút một, chút một ký ức hạnh phúc của tôi.

......................................

Cũng đã rất lâu rồi, tôi cũng đã quen với cảm giác không có cậu ấy bên cạnh. Chỉ là đôi khi tôi lại thắc mắc, không biết giờ này cậu ấy đang ở đâu, ai đang nắm lấy tay cậu ấy không buông, ai đang được ngắm nụ cười hiền lành rất đẹp rất lung linh ấy, ai đang nhìn lên mái tóc hoe hoe như bầu trời đầy nắng vàng ấy mà say mê và vui sướng....Một chiếc lá vô tình rơi xuống bên mô hình sân khấu đã bị giẫm nát năm nào, tôi khẽ khàng mỉm cười. Đặt bút viết lên mấy dòng chữ bên trang giấy ký ức:

Bây giờ, đến lượt tớ sẽ cười, cười cả cho phần của cậu nữa, để cậu dù ở đâu, cũng có thể mãi mãi vui vẻ, mãi mãi hạnh phúc.

Từng chút một, từng chút một đều là cậu.................

Theo Iblog

Bạn thấy bài viết này có hữu ích không?
Có;
Không

Tin liên quan

Tiêu điểm

Bố di chúc để lại nhà cùng 2,7 tỷ tiền tiết kiệm cho mẹ kế, chúng tôi kéo nhau gặp luật sư để rồi nhận cái kết sững ngườiBố di chúc để lại nhà cùng 2,7 tỷ tiền tiết kiệm cho mẹ kế, chúng tôi kéo nhau gặp luật sư để rồi nhận cái kết sững người
10:11:52 22/12/2024
Ngày giỗ bố, tôi làm 7 mâm cỗ nhưng không anh chị nào đến, khi biết lý do thì tôi chỉ muốn đuổi vợ điNgày giỗ bố, tôi làm 7 mâm cỗ nhưng không anh chị nào đến, khi biết lý do thì tôi chỉ muốn đuổi vợ đi
08:10:56 23/12/2024
Bắt ghen chồng tại khách sạn, tôi đi đến nhìn cho rõ gương mặt của kẻ thứ 3 tôi bật cười cay đắngBắt ghen chồng tại khách sạn, tôi đi đến nhìn cho rõ gương mặt của kẻ thứ 3 tôi bật cười cay đắng
10:06:00 22/12/2024
Hạnh phúc mở tiệc tân gia, tôi sụp đổ khi mẹ chồng tuyên bố một điềuHạnh phúc mở tiệc tân gia, tôi sụp đổ khi mẹ chồng tuyên bố một điều
09:20:59 22/12/2024
Ngày chồng nằm liệt một chỗ, tôi gợi ý anh sang tên sổ đỏ cho vợ đứng chung, anh nói câu mà tôi chỉ muốn trả về nhà nộiNgày chồng nằm liệt một chỗ, tôi gợi ý anh sang tên sổ đỏ cho vợ đứng chung, anh nói câu mà tôi chỉ muốn trả về nhà nội
08:16:51 23/12/2024
Mỗi trận cãi vã với mẹ chồng, bà đều lăm lăm điện thoại âm mưu đen tối khiến tôi bàng hoàng khi phát hiện ra sự thật!Mỗi trận cãi vã với mẹ chồng, bà đều lăm lăm điện thoại âm mưu đen tối khiến tôi bàng hoàng khi phát hiện ra sự thật!
19:40:54 21/12/2024
Thấy con cả thờ ơ với bố mẹ, chồng tôi đòi lại mảnh đất đã cho giao con út sử dụng và cái kết mặn đắngThấy con cả thờ ơ với bố mẹ, chồng tôi đòi lại mảnh đất đã cho giao con út sử dụng và cái kết mặn đắng
09:52:02 22/12/2024
Mẹ tôi biếu thông gia một giỏ trứng nướng, nhưng chỉ nửa tiếng sau không ngờ gây hiểu lầmMẹ tôi biếu thông gia một giỏ trứng nướng, nhưng chỉ nửa tiếng sau không ngờ gây hiểu lầm
19:46:26 21/12/2024

Tin đang nóng

Bị Trấn Thành công khai "cảnh cáo", 1 đàn em liền đáp trả gây chú ýBị Trấn Thành công khai "cảnh cáo", 1 đàn em liền đáp trả gây chú ý
07:51:25 23/12/2024
Mỹ nhân chỉ đóng 1 tập phim nhưng được khen đẹp nhất nhì Tây Du Ký 1986: Đời tư sóng gió, U70 độc thân, là "bà trùm" kinh doanhMỹ nhân chỉ đóng 1 tập phim nhưng được khen đẹp nhất nhì Tây Du Ký 1986: Đời tư sóng gió, U70 độc thân, là "bà trùm" kinh doanh
05:56:00 23/12/2024
Chuyện cảm động về "nàng công chúa" 50 tuổi mặc váy mỗi ngày: Bị chê cười nhưng vẫn không ngại sống thật với chính mìnhChuyện cảm động về "nàng công chúa" 50 tuổi mặc váy mỗi ngày: Bị chê cười nhưng vẫn không ngại sống thật với chính mình
06:50:35 23/12/2024
Nữ chính Cửu Trọng Tử bị Triệu Vy mắng thẳng mặt đạo đức giả, dính vào ồn ào hoả hoạn khiến 2 người mất mạngNữ chính Cửu Trọng Tử bị Triệu Vy mắng thẳng mặt đạo đức giả, dính vào ồn ào hoả hoạn khiến 2 người mất mạng
07:47:13 23/12/2024
Nữ NSƯT giải nghệ sang Mỹ: "Tôi nói với chồng rằng, muốn vui vẻ ở đâu cũng được"Nữ NSƯT giải nghệ sang Mỹ: "Tôi nói với chồng rằng, muốn vui vẻ ở đâu cũng được"
07:36:57 23/12/2024
Lên truyền hình kể khổ chuyện hôn nhân, cặp vợ chồng "nữ thần không tuổi" bị mỉa mai: Khổ thế sao không ly hôn cho rồiLên truyền hình kể khổ chuyện hôn nhân, cặp vợ chồng "nữ thần không tuổi" bị mỉa mai: Khổ thế sao không ly hôn cho rồi
07:27:52 23/12/2024
Lộ diện 2 Chị Đẹp chắc suất "thành đoàn", nhưng lạ thay không phải Tóc TiênLộ diện 2 Chị Đẹp chắc suất "thành đoàn", nhưng lạ thay không phải Tóc Tiên
08:20:28 23/12/2024
Hari Won bật khóc khi thấy sao nữ Vbiz tặng chồng 1 món quà, diễn biến sau đó khiến dàn sao bỗng biến sắcHari Won bật khóc khi thấy sao nữ Vbiz tặng chồng 1 món quà, diễn biến sau đó khiến dàn sao bỗng biến sắc
08:04:43 23/12/2024

Tin mới nhất

Bố chú rể thu gom cỗ thừa đám cưới, nhà gái phản ứng gay gắt

Bố chú rể thu gom cỗ thừa đám cưới, nhà gái phản ứng gay gắt

07:54:56 23/12/2024
Ngày cưới lẽ ra là thời gian đẹp nhất trong đời mỗi người nhưng với tôi đây lại là dấu ấn khó quên bởi những chuyện không ngờ tới.
Con dâu choáng váng khi nghe mẹ chồng yêu cầu phải chuẩn bị 50 triệu tiền tiêu Tết

Con dâu choáng váng khi nghe mẹ chồng yêu cầu phải chuẩn bị 50 triệu tiền tiêu Tết

07:44:07 23/12/2024
Năm nay làm ăn khó khăn mà mẹ chồng đòi con dâu phải đưa cho 50 triệu tiền tiêu Tết. Hồi còn yêu nhau, tôi là một cô gái ngây thơ, đầy hoài bão và ấp ủ.
Nhặt được hộp thuốc lạ, bố chồng phát hiện bí mật giấu kín của con dâu

Nhặt được hộp thuốc lạ, bố chồng phát hiện bí mật giấu kín của con dâu

07:40:12 23/12/2024
Vô tình nhặt được hộp thuốc, bố chồng phát hiện bí mật mà bấy lâu cô con dâu cố tình che đậy. Vợ chồng tôi hiếm muộn, hơn nửa đời người mới có được một cậu con trai.
Đau lòng khi người mình yêu có cuộc sống khổ sở nhưng không làm gì được

Đau lòng khi người mình yêu có cuộc sống khổ sở nhưng không làm gì được

10:02:04 22/12/2024
Hơn 20 năm yêu đơn phương cô ấy, tôi vẫn chưa thể đến được với ai. Giờ cô ấy không hạnh phúc với người chồng ngoại tình, vũ phu nhưng tôi cũng không thể chen vào cuộc sống của họ được...
Tôi đã quá nhu nhược khi nhiều lần tha thứ cho người chồng hay "ăn vụng"?

Tôi đã quá nhu nhược khi nhiều lần tha thứ cho người chồng hay "ăn vụng"?

09:56:05 22/12/2024
Ngay từ khi mới cưới, chồng tôi đã phản bội vợ trong chuyến đi công tác nước ngoài. Vậy mà tôi đã nhu nhược đến 15 năm sống cùng khi phát hiện anh ta nhiều lần ăn vụng ...
Về thăm quê, bố mẹ chồng bỗng tuyên bố sẽ giao hết tài sản cho vợ chồng tôi nhưng điều kiện kèm theo khiến tôi chẳng muốn nhận

Về thăm quê, bố mẹ chồng bỗng tuyên bố sẽ giao hết tài sản cho vợ chồng tôi nhưng điều kiện kèm theo khiến tôi chẳng muốn nhận

09:43:52 22/12/2024
Phải chấp nhận đánh đổi chứ? Làm sao mong cầu toàn mọi thứ được. Vợ chồng tôi không sống chung với bố mẹ chồng. Ông bà chỉ có mỗi chồng tôi là con trai, còn một đứa em gái thì lấy chồng xa.
Anh chồng 40 tuổi lấy được vợ trẻ nên hết mực yêu chiều, cưới được nửa năm đã định dồn bố mẹ chồng tôi vào đường cùng để mua nhà thành phố

Anh chồng 40 tuổi lấy được vợ trẻ nên hết mực yêu chiều, cưới được nửa năm đã định dồn bố mẹ chồng tôi vào đường cùng để mua nhà thành phố

09:38:18 22/12/2024
Bố mẹ tin tưởng con trai cả quá mức, cứ như vậy thì sớm muộn ông bà cũng phải lãnh hậu quả tay trắng, ra ngoài đường mà ở thôi. Chị Mai, tuy là chị dâu tôi nhưng lại kém tôi 5 tuổi.
Mẹ chồng muốn được trả lương 3 triệu/tháng, tôi liền biếu 500 triệu và tiễn bà về quê

Mẹ chồng muốn được trả lương 3 triệu/tháng, tôi liền biếu 500 triệu và tiễn bà về quê

09:34:33 22/12/2024
Đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn , giá mà các con nói với mẹ ngay từ đầu thì đâu có cảnh tréo ngoe này. Lúc sinh con đầu lòng, tôi muốn được bà ngoại chăm sóc nhưng chồng không đồng ý.
Soi được ảnh của cháu chồng trên MXH, thím đi buôn khắp nơi tôi là loại mẹ chẳng ra gì, suốt ngày đỏm dáng, bỏ bê để con cái suy dinh dưỡng

Soi được ảnh của cháu chồng trên MXH, thím đi buôn khắp nơi tôi là loại mẹ chẳng ra gì, suốt ngày đỏm dáng, bỏ bê để con cái suy dinh dưỡng

09:30:28 22/12/2024
Sáng nay, khi đưa con đi trẻ, tôi vô tình gặp 1 người quen, cô ấy giật mình vì em bé nhà tôi trộm vía rất bụ bẫm. Hơn một năm trước, tôi đã chào đón thiên thần nhỏ của mình đến với thế giới này.
Bố mẹ phản đối nhưng tôi vẫn yêu tha thiết người đàn ông đã qua 2 đời vợ

Bố mẹ phản đối nhưng tôi vẫn yêu tha thiết người đàn ông đã qua 2 đời vợ

09:25:11 22/12/2024
Tôi tha thiết yêu anh dù anh thừa nhận đã có 2 đời vợ. Tôi vui mừng vì anh ngỏ lời xin cưới nhưng bố mẹ tôi phản đối ra mặt.
Chồng mất gần 10 năm vẫn ở vậy chăm sóc bố mẹ chồng, nào ngờ ông bà tặng 'món quà sinh nhật' khiến tôi chân tay run rẩy

Chồng mất gần 10 năm vẫn ở vậy chăm sóc bố mẹ chồng, nào ngờ ông bà tặng 'món quà sinh nhật' khiến tôi chân tay run rẩy

19:37:32 21/12/2024
Tôi muốn chăm sóc ông bà thật tốt, như báo hiếu thay cho chồng mình, cũng là làm tròn nghĩa con cái. Nếu tôi đi bước nữa thì ai lo cho ông bà đây?
Thấy chị gái để lộ đầu gối sưng đỏ tôi nghe mà lặng người đau xót, thương chị gái vô cùng

Thấy chị gái để lộ đầu gối sưng đỏ tôi nghe mà lặng người đau xót, thương chị gái vô cùng

19:33:27 21/12/2024
Chị thề là mình chưa từng làm gì đi quá giới hạn với người kia nhưng chồng vẫn không tin. Chị gái của tôi là người phụ nữ dịu dàng, luôn hiểu chuyện.

Có thể bạn quan tâm

Vợ Duy Mạnh gây choáng khi khoe tậu nhà ở trung tâm phố cổ, người đứng tên trên sổ đỏ mới gây chú ý

Vợ Duy Mạnh gây choáng khi khoe tậu nhà ở trung tâm phố cổ, người đứng tên trên sổ đỏ mới gây chú ý

Sao thể thao

12:01:49 23/12/2024
Tối 23/12, nàng WAG Nguyễn Quỳnh Anh - bà xã hậu vệ ĐT Việt Nam Đỗ Duy Mạnh thu hút sự quan tâm của cộng đồng mạng khi đăng tải dòng trạng thái ngày sinh nhật tuổi 28.
Đánh giá về các lực lượng thân Iran sau chính biến tại Syria

Đánh giá về các lực lượng thân Iran sau chính biến tại Syria

Thế giới

11:55:22 23/12/2024
Học giả Ali Akbar Dareini tại Tehran đánh giá, hiện tại Tehran đã mất đi một đồng minh chiến lược ở Syria sau khi chính phủ của Tổng thống Bashar al-Assad sụp đổ và điều đó sẽ tác động đến ảnh hưởng của nước này trong khu vực về ngắn hạ...
4 bộ đồ các anh con trai cứ nghĩ là đẹp nhưng chị em nào cũng chê!

4 bộ đồ các anh con trai cứ nghĩ là đẹp nhưng chị em nào cũng chê!

Thời trang

11:35:46 23/12/2024
Sự khác biệt giữa nam giới biết ăn mặc và không biết ăn mặc thực sự rất lớn. Có một vài set đồ mà các anh cứ nghĩ rằng ổn, nhưng thực chất lại không ổn trong mắt các chị em một chút nào.
Tử vi 12 con giáp hôm nay ngày 23/12/2024: Mão khó khăn, Tỵ phát triển

Tử vi 12 con giáp hôm nay ngày 23/12/2024: Mão khó khăn, Tỵ phát triển

Trắc nghiệm

11:35:10 23/12/2024
Tử vi 12 con giáp hôm nay ngày 23/12/2024, Mão cần xác định rõ các mục tiêu, Tỵ hãy tin tưởng vào bản thân.ử vi 12 con giáp hôm nay ngày 23/12/2024
Diệu Nhi lần đầu tiết lộ lý do yêu Anh Tú Atus

Diệu Nhi lần đầu tiết lộ lý do yêu Anh Tú Atus

Tv show

11:31:22 23/12/2024
Trong tập 2 của Người yêu tôi đỉnh nhất , Diệu Nhi chia sẻ đầy thú vị về tiêu chuẩn của mình khi lựa chọn bạn đời. Cô tiết lộ lý do yêu Anh Tú Atus vì anh mang vẻ đẹp giống ba mình.
Nữ ca sĩ có thời trang mùa đông rất trẻ trung, sang trọng dù toàn diện đồ tối màu

Nữ ca sĩ có thời trang mùa đông rất trẻ trung, sang trọng dù toàn diện đồ tối màu

Phong cách sao

11:28:47 23/12/2024
Văn Mai Hương làm mới style mùa lạnh với áo trench coat màu xanh rêu. Sự kết hợp giữa mẫu áo này và quần jeans xanh đã tạo nên bộ trang phục trẻ trung, năng động. Đôi giày sneaker trắng rất phù hợp với outfit.
Sao Hàn 23/12: Mỹ nhân Hàn vượt mặt Phạm Băng Băng, chiếm sóng ở Trung Quốc

Sao Hàn 23/12: Mỹ nhân Hàn vượt mặt Phạm Băng Băng, chiếm sóng ở Trung Quốc

Sao châu á

11:27:57 23/12/2024
Mỹ nhân Hàn vượt mặt Phạm Băng Băng, chiếm sóng với hơn 1,8 tỷ lượt xem trên các nền tảng mạng xã hội Trung Quốc.
Sao Việt bị gọi sai tên trên thảm đỏ: Người giận dỗi, người im lặng cho qua

Sao Việt bị gọi sai tên trên thảm đỏ: Người giận dỗi, người im lặng cho qua

Sao việt

11:24:10 23/12/2024
Có không ít sao Việt vướng phải sự cố không mong muốn là bị MC gọi sai tên tại khu vực thảm đỏ, tuy nhiên, cách phản ứng của họ lại rất khác nhau.
Điều trị cười hở lợi bằng niềng răng

Điều trị cười hở lợi bằng niềng răng

Sức khỏe

11:16:48 23/12/2024
Đây chỉ là mức giá tham khảo, chi phí niềng răng cụ thể sẽ tùy thuộc vào trung tâm nha khoa mà người bệnh chọn lựa. Thêm vào đó, tùy vào tình trạng phức tạp của mỗi người mà giá niềng răng cũng sẽ có sự chênh lệch.
Cách tạo độ phồng cho tóc tại nhà

Cách tạo độ phồng cho tóc tại nhà

Làm đẹp

11:14:08 23/12/2024
Cách làm mặt nạ mật ong và dầu dừa rất đơn giản. Trộn mật ong và dầu dừa theo tỉ lệ 1:1, sau đó thoa đều hỗn hợp lên tóc. Dùng khăn trùm tóc lại và ủ tóc trong khoảng 20 phút, xả sạch tóc với nước mát và để khô tự nhiên.
Chiêm ngưỡng nhà thờ Bác Trạch sở hữu kiến trúc độc đáo, đẹp tựa trời Âu

Chiêm ngưỡng nhà thờ Bác Trạch sở hữu kiến trúc độc đáo, đẹp tựa trời Âu

Sáng tạo

11:03:34 23/12/2024
Nhà thờ Bác Trạch (Thái Bình) được nhận xét là một trong những công trình kiến trúc độc đáo, đậm chất châu Âu, địa điểm lý tưởng check-in của du khách mùa Noel.