Đêm tân hôn mà, sao máu nhiều thế này vợ ơi !
Tôi đã có một đêm tân hôn địa ngục.
Một đêm tân hôn đầy bi kịch và sự đau đớn cho cả tôi và vợ. Và giờ đây, chúng tôi đang sống những ngày mà chồng và vợ như hai kẻ ở hai chiến tuyến. Chúng tôi không thể vượt qua được rào cản quá lớn trước mặt và sợ rằng cuộc hôn nhân này đành phải chấm dứt tại đây. Dù ràng, mới chỉ hơn 1 tháng trước, chúng tôi hân hoan làm đám cưới!
Nói đúng ra tôi đã bị lừa, bị lừa một cách đau đớn. Vợ tôi đã dắt mũi tôi vào cuộc hôn nhân này. Cô ấy đã từng yêu người đàn ông khác mấy năm trời, tôi biết điều đó. Phụ nữ ở tuổi 27 làm gì có ai chưa từng có một mối tình vắt vai nào. Tôi và cô ấy quen nhau khá lâu rồi. Lúc đó, chỉ tôi cũng có cảm tình đôi chút vì cô ấy khá xinh xắn. Nhưng khi ấy tôi biết cô ấy đã có bạn trai nên luôn giữ mối quan hệ đúng mực. Tôi không thích cảnh tranh cướp bạn gái của người khác nên dù có chút cảm tình tôi cũng vẫn không tiến tới quá danh giới bạn bè.
Thế rồi cô ấy tìm đến tôi khóc lóc nói rằng cô ấy đã bị bạn trai phụ tình. Tôi thấy thương cô ấy, lại sẵn trong lòng có chút cảm tình nên đã dành thời gian ở bên cô ấy nhiều hơn.
Thế rồi tình yêu nảy nở, chỉ hơn 1 tháng sau đó. Chúng tôi chỉ yêu nhau được khoảng 2 tháng là cô ấy và gia đình bên đó giục cưới. Tôi nghĩ có lẽ cô ấy cũng có tuổi rồi nên cũng mong ngóng. Hơn nữa tôi cũng thấy chúng tôi chẳng có gì phải chần chừ gì chuyện cưới xin cả nên đồng ý.
Video đang HOT
Hai bên gia đình vội vàng thu xếp làm đám cưới.
Vì thời gian quen nhau chưa lâu, bản thân tôi cũng còn e ngại nhiều điều nên trong chuyện tế nhị tôi chưa từng đòi hỏi. Thực tế, bản thân tôi cũng xác định có thể đêm tân hôn sẽ có một tình huống là cô ấy không còn trong trắng. Tôi có linh cảm như vậy vì cô ấy yêu người kia khá lâu. Đã vậy cô ấy là người con gái rất mạnh mẽ nhưng khi bị anh ta phụ bạc thì cô ấy rất đau khổ nên tôi nghĩ có lẽ cô ấy đã trao thứ quý giá nhất cho anh ta rồi. Nhưng với tôi điều đó cũng không sao cả. Thời buổi này kiếm một cô vợ còn trong trắng quả thật cũng không phải dễ dàng, nhất là ở tuổi này.
Dù xác định tâm lí cho mình như thế nhưng tôi vẫn sốc. Đêm tân hôn, tôi “yêu” vợ và cô ấy bị chảy máu xối xả. Tôi cuống lên đưa vợ vào bệnh viện và được biết cô ấy… sảy thai! Trời ơi! Tôi không thể nào tin nổi! Sảy thai ư? Tôi thậm chí còn chưa từng động vào cô ấy khi yêu vậy thì cái thai đó là của ai? Dù là của ai thì dám chắc là cô ấy đã lợi dụng tôi, coi tôi là một tấm bình phong để cứu cho đời cô ấy. Thật ghê tởm. Tôi cảm thấy ghê tởm người phụ nữ mình gọi bằng vợ.
Chuyện đó cả họ nhà tôi đều biết. Tôi nhục nhã vô cùng. Ấy vậy mà khi tỉnh dậy, vợ tôi còn nhìn tôi bằng ánh mắt căm hận như kiểu tôi là kẻ sát nhân vừa giết chết đứa con tình yêu của cô ta với người yêu cũ. Cô ta trách cứ tôi là kẻ thô bạo rồi ôm mặt khóc rưng rức cả ngày. Tôi đau đớn vô cùng, chấp nhận ăn của thừa để rồi lại thành kẻ có tội.
Tôi không hẹp hòi gì nhưng qua việc này tôi thấy rõ ràng là cô ta không hề yêu tôi mà chỉ muốn nhanh chóng kiếm một tấm chồng để cứu vớt danh dự của bản thân và gia đình mà thôi. Nếu yêu tôi thật lòng thì cô ấy phải thừa nhận với tôi và cho tôi quyền quyết chứ không phải là vội vã nhận lời yêu để biến tôi thành kẻ “đổ vỏ” như vậy.
Một người vợ như thế tôi có thể sống hạnh phúc không? Cái ám ảnh này tôi làm sao mà quên được, cả đời sẽ phải sống với suy nghĩ vợ không yêu mình mà chỉ lừa mình thôi ư? Tôi muốn li hôn? Tôi phải làm sao đây?
Theo VNE
Bố mẹ bắt em phải đi phá thai và bỏ anh
Vì những điều tiếng không tốt do bác họ anh thêu dệt nên, bố mẹ em ra sức cấm cản đến mức em bị vỡ ối và sảy thai.
Em và anh ấy quen nhau tình cờ qua một người bạn của anh. Sau một thời gian bọn em yêu nhau và hai đứa đều xác định sẽ đi tới hôn nhân. Lúc quen em, anh làm việc tại một ngân hàng nhưng sau đó anh nghỉ việc vì định kinh doanh bên ngoài cùng bác anh ấy. Mọi việc đã bàn bạc xong xuôi nhưng sau đó có một vài lý do mà bác anh ấy lại không làm nữa. Thế là anh thất nghiệp. Thời gian đó, em đang làm khóa luận để chờ tốt nghiệp. Vì muốn bài vở được tốt hơn nên em đã nghỉ công việc làm thêm. Vì thế, em có thời gian ở bên anh nhiều hơn bởi em biết anh buồn lắm.
Trước đó, anh ở cùng hai người anh họ. Hai anh ấy lại mê mấy trò cá độ bóng đá. Chẳng hiểu thế nào mà anh bắt đầu chơi trò đó và có mấy ai chơi lại không bị nợ nần đâu. Chuyện gì đến rồi cũng đến. Anh nợ. Anh trở nên chán nản, không muốn đi tìm việc làm và buồn lắm. Em đã động viên anh hãy cố lên và làm lại từ đầu. Bố mẹ anh giúp anh trả nợ và phải hứa không theo con đường cũ. Thật may là số tiền anh nợ không nhiều và trong thời gian đó, anh cũng đã xin việc để đi làm tại một công ty. Tuy nhiên, do công việc không phù hợp nên anh lại nghỉ.
Từ thời điểm đó đến nay đã có quá nhiều chuyện mệt mỏi và đau lòng xảy ra. Tình cảm của bọn em vẫn tốt, anh ấy thương em vì phải chịu đựng anh ấy. Em ra trường và cũng tạm thời tìm được một công việc. Bọn em đã định về quê em để ra mắt bố mẹ nhưng đúng hôm đó lại xảy ra một chuyện bất ngờ nên phải hoãn lại. Thời gian sau, mẹ em ra chơi nhà chị gái vì chị em sinh em bé. Mẹ em đã gặp anh và không hề có ý phản đối, thậm chí, những lần gọi cho em, mẹ còn hỏi thăm anh và hỏi hai đứa dạo này thế nào.
Rồi em có bầu. Bọn em không cố ý vì hai đứa biết tình hình hiện tại là chưa nên có. Bọn em đã dùng biện pháp bảo vệ nhưng không hiểu tại sao lại như thế? Em đã mất một thời gian mới đủ can đảm gọi về cho bố mẹ. Bố mẹ em không đồng ý. Rồi bố mẹ anh biết. Sau một thời gian rất ngắn, hai bác quyết định gọi vào nhà em để xin bố mẹ em cho hai bác đến nhà nói chuyện vì đã ra nông nỗi này rồi.
Nhưng có một chuyện trái ngang quá. Bố mẹ anh lại nhờ một ông bác gọi vào nói chuyện vì bố anh run nên không dám. Coi như bác ấy đại diện cho nhà trai. Ông bác ấy gọi hôm đó thì không sao nhưng các hôm sau ông ấy gọi vào toàn kể chuyện quá khứ của anh và thêu dệt lên rất nhiều: Rằng anh cá độ bóng đá nợ hàng trăm triệu, học hành dở dang không có bằng đại học, ăn chơi lêu lổng... Bố mẹ em nghe thế nên nhất quyết bắt em phá thai dù em đã giải thích rất nhiều. Trong thời gian đó, ông bác kia vẫn gọi vào nhưng hai đứa em cũng như gia đình anh không hề biết.
Cái thai ngày càng lớn. Em không có ý là muốn thách thức bố mẹ hay thế nào cả nhưng em thật sự không nỡ bỏ cái thai và anh nhất quyết không cho em bỏ. Thời gian sau, chị em và anh rể về chơi đã khuyên giải bố mẹ. Một hôm, chị gọi điện ra và nói hai đứa thu xếp về đi, bố mẹ nguôi rồi, chắc chắn là đồng ý. Anh xin nghỉ làm về cùng em. Ai mà ngờ được, anh về, vừa mới ăn xong bữa cơm, mẹ em đã nổi khùng lên rồi không giữ được bình tĩnh và đuổi anh đi. Em chỉ biết khóc nhìn anh đi, em bị giữ lại. Sáng hôm sau, mẹ bắt em đi phá thai. Em đành đi nhưng xuống bệnh viện, người ta không làm vì thai đã to quá rồi. Lúc này, em đã mang bầu được 5 tháng. Mẹ nhờ bác sĩ hỏi hết chỗ này đến chỗ khác để phá thai cho em.
Em đã bị làm mọi cách để phá thai nhưng con em mệnh lớn nên không bị sao cả. Nhưng rồi sau những gì đã làm, em bị vỡ ối và phải nhập viện. Em bị sảy thai. Thời gian nằm viện, em đau đớn lắm. Em đã phải nói đủ mọi cách để bố mẹ cho em ra Hà Nội lại nhưng phải hứa là cắt đứt hoàn toàn với anh. Lúc đó, bố mẹ nói gì em cũng đồng ý vì em hận mẹ. Em không thể sống ở nhà mà cứ giả vờ cười nói với mẹ được.
Em đi nhưng không được bằng đại học theo. Em thất nghiệp. Em mất phương hướng lắm. Em không biết phải làm gì nữa. Em đã nghĩ tới cái chết nhưng anh biết và không để em làm thế. Anh nói: "Con chết rồi, anh không còn gì ngoài em nữa. Anh đòi bỏ việc mà công việc này anh phải vất vả lắm mới có được. Hơn nữa, em vẫn yêu anh nhiều lắm nhưng em đòi chia tay vì em biết bố mẹ và mọi người xung quanh anh nghĩ gì. Anh đã cãi nhau với bố mẹ vì em. Bố mẹ anh không trách em, mọi người thương em nhiều hơn là trách. Nhưng bây giờ em phải làm sao đây? Em rối lắm, mọi người cho em lơi khuyên với.
Theo VNE
Vợ ơi, cứ tin anh đi! Anh biết lúc này vợ đang mệt mỏi với cuộc sống vợ chồng của chúng mình. Vợ đang có cảm giác mất niềm tin nơi anh. Vợ sẽ tự hỏi lòng mình rằng, anh có thật sự yêu em hay không? Anh hiểu tất cả những gì vợ đã trải qua và cũng rất muốn nói với vợ rằng &'hãy cứ tin tưởng...