Đêm tân hôn đầy ngỡ ngàng của chàng công tử giàu có và cô dâu mù bị ép cưới
“Em hét lên đi. Mọi người sẽ nghĩ là cô dâu mới, đêm tân hôn phấn khích quá nên la hét đấy!”. Hoàng cười khanh khách trong khi Oanh tức đỏ hết cả mặt. Mà lạ thật, Oanh càng tức, nhìn lại càng đáng yêu.
- Anh ơi, đừng chia tay mà. Em hứa sẽ ngoan, sẽ không vòi vĩnh gì ở anh nữa đâu. Em chỉ cần anh thôi!
Câu nói này Hoàng đã nghe quá nhiều đến mức nhàm hết cả lỗ tai rồi. Cô nào lúc Hoàng nói lời chia tay cũng buông ra những câu nói ý hệt như thế để năn nỉ Hoàng quay lại. Nhưng họ không hiểu, Hoàng đâu phải là kẻ ngốc, lại càng không phải là cái mỏ để họ đào vàng.
Hoàng – 30 tuổi, giám đốc kinh doanh của một tập đoàn có tiếng. Thật ra không sớm thì muộn, Hoàng cũng lên ngồi ở cái ghế tổng giám đốc vì tập đoàn đó, cổ phần của gia đình Hoàng rất lớn. Vậy nên xung quanh Hoàng có rất nhiều hoa thơm cỏ lạ và những bóng hồng đi qua cuộc đời Hoàng cũng đã khá nhiều. Chân dài chân ngắn, đen trắng đủ cả, vậy mà chưa có cô nào chiếm trọn được trái tim Hoàng. Bởi cô nào cũng vậy, cứ thấy tiền là sáng hết cả mắt lên rồi lộ đuôi sớm quá khiến Hoàng thất vọng. Những mối tình đó chỉ qua đường cho vui thôi chứ còn lâu dài thì e trằng, Hoàng không làm được.
Rồi một ngày nọ, Hoàng gặp người con gái ấy. Chiều đó công việc có chút trục trặc, Hoàng ra quán cafe quen thuộc để tìm chút yên bình. Chiếc bàn quen thuộc của Hoàng đã có người ngồi mất. Hơi tiếc đôi chút nhưng không sao , ai lại đi tranh với con gái bao giờ. Nhất là cô gái đó rất đẹp. Vẻ đẹp rất khác so với những cô gái đã từng đi qua đời Hoàng. Dịu dàng, trong trẻo, khiến người ta cứ muốn nhìn mãi và đắm chìm vào đó. Hoàng định ngồi lại gần làm quen thì:
- Về thôi cô chủ, khá muộn rồi!
Một người phụ nữ trung tuổi dáng vẻ điềm đạm, lại gần cô gái ấy, đỡ cô ấy rời khỏi bàn một cách cẩm thận. Hoàng lúc ấy mới tá hỏa: Cô ấy bị mù.
Nhất là cô gái đó rất đẹp. Vẻ đẹp rất khác so với những cô gái đã từng đi qua đời Hoàng. Dịu dàng, trong trẻo, khiến người ta cứ muốn nhìn mãi và đắm chìm vào đó. (Ảnh minh họa)
Bông hoa đẹp như vậy mà lại không có sắc. Hoàng nghĩ mà cứ tiếc ngẩn tiếc ngơ mãi. Hoàng đã quên chuyện về cô gái mù đó rồi nhưng không hiểu sao khi đêm xuống, nằm một mình, thì nụ cười trong trẻo ấy lại hiện lên, ám ảnh Hoàng. Có lẽ nào…
Ngày hôm sau cũng vào giờ ấy, Hoàng lai tới quán cafe đó, mong gặp được cô gái mù ấy. Nếu chuyện duyên kiếp là có thật thì nó đã vận đúng vào Hoàng. Vẫn chỗ ngồi đó, vẫn là cô gái đó. Không hiểu sao Hoàng thấy lòng mình vui đến lạ. Lại gần, Hoàng vừa mở lời lên muốn làm quen thì:
- Chị Lan ơi cho em về!
Video đang HOT
Nụ cười trên môi cô gái tắt hẳn, thay vào đó là khuôn mặt lạnh lùng, vô cảm. Càng lúc, cô gái mù này càng thu hút Hoàng. Hoàng đi theo xe chở cô gái cho tới khi nó dừng trước một căn hộ cao cấp mới yên tâm quay về. Hoàng thuê người tìm hiểu thì được biết cô gái mù đó tên Oanh. Sau một vụ tai nạn, dây thần kinh thị giác bị chấn thương nên không thể nhìn được nữa. Trong lòng Hoàng chợt dấy lên niềm thương cảm, Hoàng muốn che chở cho Oanh. Ngày hôm sau, Hoàng tìm đến nhà Oanh. Thật không thể tin nổi, bố của Oanh lại chính là nhân viên dưới quyền của Hoàng. Vậy mà bấy lâu nay Hoàng không hề hay biết. Hoàng được đón tiếp như một ông Hoàng trong nhà của Oanh. Ai cũng vui vẻ, trừ Oanh. Oanh nhất định không chịu xuống ăn cơm. Có vẻ như Oanh không muốn tiếp xúc với người lạ. Nhưng Oanh càng lạnh lùng thì Hoàng lại càng thích thú. Cảm giác được chinh phục thứ mình yêu thích chưa bao giờ xuất hiện trong Hoàng khiến Hoàng say mê nó.
Được tận mắt chứng kiến những việc Oanh làm cho lũ trẻ ở nhà tình thương, tận mắt nhìn thấy nụ cười trong trẻo của Oanh khi giúp đỡ được người khác, Hoàng mới nhận ra, mình đã yêu Oanh mất rồi. Nhanh chóng, Hoàng ngỏ lời yêu với Oanh nhưng lại bị dội ngay cho một gáo nước lạnh:
- Lấy anh ư? Không đời nào. Tôi chúa ghét mấy gã công tử giàu có.
Nhưng mặc cho Oanh phản đối, chỉ cần bố mẹ Oanh, anh trai Oanh đồng ý là được. Đám cưới vẫn được tổ chức. Cô dâu mù bị ép cưới nên suốt cả buổi luôn mang khuôn mặt lạnh lùng. Ai cũng thắc mắc không hiểu, thậm chí có người còn nói Hoàng bị điên khi lấy Oanh – một cô gái mù về làm vợ. Với Hoàng, điều người ta nói lại không quan trọng. Miễn sao Hoàng lấy được Oanh là mãn nguyện rồi.
- Tránh xa tôi ra, anh đừng hòng có thấy tôi mù mà lợi dụng nhé! Tôi còn lạ gì mấy gã nhà giàu các anh. Chơi chán rồi bỏ.
Dứt lời, Oanh ném mọi thứ mình cầm được trong tay về phía trước.
- Anh đang ngồi ngay cạnh em đây này, em ném trượt rồi. Nếu muốn làm gì em thì anh đã làm từ lâu rồi, đâu phải mất công cưới em về cơ chứ.
- Anh… Anh dám làm gì, tôi sẽ hét toáng lên đấy!
- Em hét lên đi. Mọi người sẽ nghĩ là cô dâu mới, đêm tân hôn phấn khích quá nên la hét đấy!
Cô dâu mù bị ép cưới nên suốt cả buổi luôn mang khuôn mặt lạnh lùng. (Ảnh minh họa)
Hoàng cười khanh khách trong khi Oanh tức đỏ hết cả mặt. Mà lạ thật, Oanh càng tức, nhìn lại càng đáng yêu.
- Anh… anh yêu em. Thật lòng ấy! Anh không nói dối đâu. Anh… Anh đã từng quen với rất nhiều người con gái. Họ xinh đẹp, quyến rũ hơn em. Và anh cũng đã từng lên giường với họ. Nhưng người đau không phải là họ, mà là anh. Họ chỉ lợi dụng anh, lấy tiền của anh chứ chưa có ai thật lòng với anh cả. Anh cũng như họ, chưa từng có tình cảm thật với họ. Nhưng với em thì không? Anh không biết nói thế nào cho em hiểu. Anh đã yêu em ngay từ lần đầu anh gặp em ở quán cafe ấy. Em… em chiếm chỗ ngồi của anh…
Hoàng còn chưa dứt lời thì nước mắt Oanh đã rơi. Hốt hoảng, Hoàng lại gần, đưa vào tay Oanh tờ khăn giấy:
- Đừng khóc, anh… anh ra ngoài ngay đây. Anh không làm phiền em nữa.
Hoàng định quay bước thì Oanh lên tiếng:
- Anh… đừng đi. Em… thật ra em cũng như anh. Nhưng em trốn tránh cảm xúc của mình. Em sợ, sợ anh chỉ coi em như trò đùa, bỡn cợt em. Em…
Câu nói của Oanh bị chặn đứng bởi nụ hôn ngọt ngào của Hoàng. Tuy Hoàng hôm đó, Hoàng không có một đêm tân hôn đúng nghĩa vì chỉ được ôm Oanh đi ngủ nhưng Hoàng vẫn cảm thấy hạnh phúc đến lạ. Vì ít ra, Oanh đã mở cửa trái tim đón nhận tình cảm của Hoàng, tất cả chỉ còn là vấn đề thời gian nữa mà thôi.
Theo Một thế giới
Ngỡ ngàng gặp lại người yêu sau 1 tháng xa nhau
Anh đang đứng chống nạng ở trên hiên nhà, người thì gầy rộc hốc hác. Nhìn thấy người yêu như vậy tôi bật khóc nức nở.
Tôi và anh tình cờ quen nhau trong lần dự tuyển xin việc vào công ty. Bất ngờ hơn cả tôi và anh đều trở thành nhân viên của phòng kinh doanh. Nhân viên mới, lại hay làm việc chung, tôi và anh trở thành đôi bạn tâm đầu ý hợp và dần trở thành một đôi.
Tôi là một cô gái thành phố lại khá xinh nên có nhiều người theo đuổi. Nhưng kì thật từ trước đến giờ tôi chưa phải lòng ai cả. Những anh chàng đến với tôi đều cho tôi cảm giác khá nhạt, lúc nào cũng nói những lời sáo rỗng, những câu chuyện phiếm nhạt nhẽo vô vị. Đã vậy lúc nào cũng khoe khoang làm tôi phát chán. Riêng anh thì hoàn toàn ngược lại, anh cho tôi cảm giác tin tưởng rất nhiều bởi sự chân thành của mình.
Anh là chàng trai ngoại tỉnh lên thành phố học tập rồi ở lại làm việc. Trong anh vẫn còn sự mộc mạc và chân chất. Mới đầu anh đến với tôi như một người bạn thân hợp tính. Hai đứa bàn bạc chuyện công việc suốt ngày. Tan làm lại lang thang chỗ này chỗ kia ngắm cảnh hay tìm nơi ăn vặt. Bên anh tôi có thể tự do cười nói mà chẳng phải dè dặt e ngại. Cũng chẳng phải cố tỏ ra mình thế này thế nọ. Người yêu ít nói nhưng luôn quan tâm lo lắng cho tôi, hỗ trợ hết mình trong công việc.
Tôi gọi điện liên tục nhưng lúc nào cũng tắt máy, làm tôi lo lắng vô cùng. (Ảnh minh họa)
Tình yêu đến với tôi và anh nhẹ nhàng nhưng khi nhận ra mới thấy thật sâu đậm. Yêu nhau hơn tám tháng, tôi vài lần đưa anh về nhà chơi. Bố mẹ tôi đều làm nhà nước nên cũng tâm lí. Ông bà không ngại xuất thân nên chẳng cấm cản gì chuyện của hai đứa. Anh cũng chứng tỏ mình là người xứng đáng với tôi nên ông bà khá hài lòng. Vì quê anh ở xa nên từ lúc quen nhau tôi chưa có dịp nào theo anh về để ra mắt gia đình người yêu.
Cách đây hơn tháng, bố anh gọi về gấp vì có chuyện cần giải quyết. Khi đó công ty đang có rất nhiều việc nên tôi không thể xin nghỉ để đi cùng anh được. Trước khi đi anh có nói với tôi sau một tuần sẽ lên lại thành phố. Nhân dịp này anh sẽ thưa chuyện của chúng tôi với bố mẹ, nếu được anh sẽ đưa ông bà lên gặp gỡ bố mẹ tôi để hai bên gia đình chính thức gặp nhau.
Lúc anh về đến nơi có gọi điện cho tôi nhưng rồi những ngày sau đó tôi không liên lạc được nữa. Tôi gọi điện liên tục nhưng lúc nào cũng tắt máy, làm tôi lo lắng vô cùng. Hết một tuần cũng không thấy anh trở lại thành phố. Khi ấy tôi cứ tự trấn an mình có lẽ việc nhà của anh giải quyết chưa xong. Đầu tuần thứ hai trưởng phòng của tôi lại nhận được đơn xin nghỉ việc tạm thời của anh. Trong công ty đồn ầm lên là anh xin nghỉ để lấy vợ khiến tôi rất buồn.
Đã hơn một tháng kể từ ngày anh về quê, ngày nào tôi sống trong nỗi buồn và lo lắng. Nhiều lúc cứ nghĩ sao người yêu có thể phụ bạc mình nhanh đến vậy. Lẽ nào tình cảm trước đây anh ấy dành cho mình chỉ là dối trá. Nhưng rồi tôi chợt nghĩ lại, người như anh không thể nào là kẻ bội bạc. Mâu thuẫn cứ giằng xé làm tôi muốn quên anh cũng không xong. Cuối tuần vừa rồi tôi quyết tâm tìm nhà anh dựa theo những thông tin mà anh đăng kí lúc xin việc.
Vất vả cả ngày tôi cũng tìm ra nhà anh vì bố anh vốn là giáo viên nên cũng được nhiều người biết. Nhưng khi đứng trước sân nhà anh, tôi ngỡ ngàng đến đánh rơi cả túi xách. Anh đang đứng chống nạng ở trên hiên nhà, người thì gầy rộc hốc hác. Nhìn thấy anh như vậy tôi bật khóc nức nở. Anh cũng ngạc nhiên vô cùng khi nhìn thấy tôi. Anh còn làm tôi kinh ngạc hơn khi nói với cả nhà là không quen tôi. Anh xua đuổi và không cho tôi đến gần. Anh kêu bố mẹ mời tôi đi ngay cho. Nhưng thấy tôi vừa nói vừa khóc nên ông bà không nỡ.
Nhưng khi đứng trước sân nhà anh, tôi ngỡ ngàng đến đánh rơi cả túi xách. (Ảnh minh họa)
Tối hôm ấy, tôi và bố mẹ anh nói chuyện trong nước mắt. Sau khi anh về quê được ba ngày thì anh bị tai nạn giao thông trên đường đi thăm bà con. Từ một người bình thường khỏe mạnh anh bỗng trở thành kẻ tật nguyền.
Sau khi tỉnh dậy anh đã khóc rất nhiều, anh cầu xin bố mẹ đừng cho tôi biết thông tin về anh, nếu tôi có liên lạc thì cũng đừng nói gì hết. Nghe kể lại tôi càng thương anh nhiều hơn. Nhưng mấy ngày ở lại nhà anh, anh không chấp nhận sự chăm sóc của tôi. Tôi mang thứ gì đến gần đều bị anh hất đổ. Tôi không giận anh vì tôi hiểu tại sao anh làm như vậy.
Về lại thành phố tôi nói chuyện với bố mẹ. Ông bà sợ tôi sẽ vất vả khi tiếp tục yêu anh. Nhưng tôi nghĩ mình có thể cố gắng được. Tôi muốn về quê anh để được gần gũi chăm sóc cho anh. Tôi muốn dùng tình cảm của mình để xoa dịu nỗi đau mà anh đang phải chịu đựng.
Tôi biết anh vẫn yêu tôi rất nhiều và chính vì yêu tôi nên anh cố đẩy tôi ra xa vì anh sợ sẽ thành gánh nặng cho tôi. Tôi hiểu được anh nên muốn giúp anh lấy lại thăng bằng và tiếp tục cố gắng trong cuộc sống. Nhưng tôi phải làm thế nào để anh có thể bỏ qua mặc cảm mà chấp nhận tình cảm tôi dành cho anh. Mong mọi người hãy cho tôi vài lời khuyên.
Theo Afamily
Điều ước tháng 3 Tôi trách mình. Trách mình kém duyên có mỗi ngày được ân huệ thì chẳng ai ngó ngàng. Trách sao chẳng có lấy một người bận tâm đến mình. Buồn biết mấy. Ảnh mang tính minh họa Tối qua trong cơn mê ngủ, nghe con gái nói "cuối tháng 2 rồi mẹ nhỉ, vậy là gần đến 8/3 rồi, mẹ có ước gì...