Đêm tân hôn đang lúc cao trào, vợ bỗng nhiên phá lên cười rũ rượi khiến chồng khiếp vía
Đến khi yêu đương hơn 1 năm, tôi được nàng đưa về quê ra mắt gia đình. Mọi chuyện vẫn ổn cho đến khi gặp bố vợ tương lai. Trong buổi nói chuyện, tôi chợt nhận ra, ông không được bình thường cho lắm.
Các cụ bảo: “Lấy vợ xem tông, lấy chồng xem giống”, nhưng tôi đây lấy vợ đã không làm được điều đó ngay từ những ngày đầu tiên. Tôi lấy vợ xa nên thú thật là yêu rồi mới biết bố vợ tương lai thi thoảng hơi “man mát”. Ngày đó tôi và vợ cùng học ở Hà Nội, ra trường đi làm rồi quen nhau. Tôi người Hải Dương còn vợ người Thái Bình.
Gặp và quen cô gái thùy mị nết na lại xinh xắn, nấu ăn giỏi ai mà chẳng ưng. Ngày đó vợ tôi ở nhờ nhà bác ruột để đi làm. Tôi là nhân viên của bác cô ấy. Trong một lần đến nhà, tôi gặp nàng và được nàng nấu cơm cho ăn. Tôi thực sự bị nàng hút hồn ngay từ lần gặp đầu. Từ đó, tôi lê la làm quen rồi bằng tài ăn nói của mình, tôi cũng xin được số điện thoại của nàng để liên lạc về sau.
Ở công ty tôi cũng được sếp quý (bác vợ), nên bác ấy cũng vun vào cho đôi chúng tôi. Ít lâu sau, tôi chính thức cưa đổ cháu sếp. Đây cũng là mối tình đầu của tôi. Tôi mãn nguyện vô cùng vì tìm được 1 nửa hoàn hảo với mình.
Ảnh minh họa
Đến khi yêu đương hơn 1 năm, tôi được nàng đưa về quê ra mắt gia đình. Mọi chuyện vẫn ổn cho đến khi gặp bố vợ tương lai. Trong buổi nói chuyện, tôi chợt nhận ra, ông không được bình thường cho lắm. Khi về tôi cũng không dám hỏi gì, đến mãi sau này, vợ tôi mới kể, ông bị mắc bệnh tâm thần (thể nhẹ) nên thi thoảng không được bình thường. Tôi cũng chỉ biết thế thôi, chứ việc này không ảnh hưởng gì đến tình yêu của chúng tôi. Tôi cũng chẳng nghĩ gì đến chuyện “Lấy vợ xem tông” như các cụ vẫn dặn.
Mấy tháng sau, tôi chính thức thưa chuyện với bố mẹ để về nhà gái nói chuyện người lớn. Mọi chuyện suôn sẻ, đám cưới của chúng tôi được diễn ra. Tôi chính thức có vợ đẹp, ngoan hiền. Cuộc sống hôn nhân của tôi diễn ra êm ả cho tới tận bây giờ (5 năm sau cưới). Nhưng giờ nghĩ lại, đêm tân hôn với nàng, tôi vẫn không khỏi buồn cười và đến giờ tôi vẫn chẳng dám tâm sự lại những suy nghĩ của mình lúc đó.
Video đang HOT
Hình ảnh minh họa
Vì chưa thực sự là của nhau bao giờ nên cả 2 chúng tôi hồi hộp và chờ mong lắm. Đêm đó cứ ngỡ sẽ là đêm đẹp nhất, đáng nhớ và ý nghĩa nhất. Vậy mà…
Sau màn dạo đầu đầy hứng khởi (tôi chỉ hôn môi), tôi có chút mất bình tĩnh để nhập cuộc vì đây cũng là lần đầu tiên của tôi. Tôi hạ quyết tâm phải làm nên một đêm tân hôn đáng nhớ. Tôi làm theo những gì trái tim mách bảo và bản năng của bản thân, tôi ngấu nghiến ôm hôn vợ và làm tới. Nhưng đến đúng đoạn cao trào, nàng bật dậy, phá lên cười rũ rượi. Ôi chao! có ai tưởng tượng ra cái cảnh đầu tóc bú xù, váy áo xộc xệch, cười rú ầm ĩ không kiểm soát giữa đêm khuya tĩnh lặng không?
Hình ảnh minh họa
Tôi hoảng hồn và tụt hết cảm xúc yêu. Cuộc yêu của tôi bị tạm dừng để xốc lại cảm xúc. Quyết tâm làm lại lần 2, nhưng lần này, tôi vừa chạm vào vợ thì cô ấy lại phát “bệnh” giống lần 1. Thực sự là tôi hoang mang lắm, trong đầu tôi chợt nghĩ: “ Hay cô ấy giống bố nên vậy?“. Vậy là cả đêm tôi chẳng làm ăn được gì vì hễ chạm vào người là vợ lại cười phá lên chẳng khác nào bị ngộ.
Vài ngày sau, cô ấy mới tâm sự: “ Có lông buồn, ai chạm vào người đều bị như thế“. Lúc này tôi mới vỡ lẽ ra mọi chuyện và có được lời giải đáp cho mình. Từ lần sau, tôi có cách riêng của mình để yêu vợ mà không làm vợ bị nhột nữa. Và tôi sống với nàng 5 năm nay, nàng vẫn là người phụ nữ chuẩn 10, không hề có dấu hiệu gì khác thường như tôi nghĩ vào đêm tân hôn.
Theo emdep.vn
Uất nghẹn với hành động cay nghiệt của mẹ chồng trong đêm tân hôn
"Chẳng nhẽ, nghèo khó đến nỗi con đi lấy chồng mà không trao nổi tí kỉ niệm nào à?"
Tôi và chồng yêu nhau từ hồi học đại học. Anh là người thủ đô, còn tôi là gái quê chính hiệu. Chúng tôi cùng học đại học Ngoại ngữ rồi thân và yêu nhau từ năm thứ 3 đại học. Đến khi ra trường hơn 1 năm thì anh chính thức muốn cưới tôi làm vợ.
Cũng như bao cặp đôi khác, tôi được anh dẫn về ra mắt gia đình để chính thức mối quan hệ. Nhưng khi ấy, thân phận tôi vẫn chưa bị rẻ rúm như bây giờ. Mẹ chồng tôi vẫn nhìn tôi với con mắt thiện cảm, rằng tôi là đứa con gái ngoan, học hành, công danh thành đạt.
Rồi mọi chuyện dần thay đổi từ sau ngày dạm ngõ. Mẹ anh bắt đầu có cái nhìn khinh thường tôi và gia đình. Vì đơn giản gia đình tôi làm nông nhiều đời nay, không xứng với gia đình bà. Có lẽ lúc đó bà đã muốn hủy đi mọi kế hoạch của chúng tôi. Nhưng chồng tôi kiên quyết lắm nên bà đành chấp nhận mà tổ chức đám cưới cho chúng tôi.
Nghĩ đến cảnh bị mẹ anh đối xử như vậy tôi tủi thân lắm và càng thương bố mẹ mình nhiều hơn. Có những lúc tôi muốn dừng lại nhưng rồi lại nghĩ đến anh, rồi lại được anh động viên để vượt qua tất cả tìm đến hạnh phúc của riêng mình. Cứ tưởng mọi chuyện rồi sẽ qua đi khi đám cưới của chúng tôi được diễn ra suôn sẻ. Thế nhưng...
Ảnh minh họa.
Hôm cưới tôi, ai ai trong làng ngoài ngõ đều xuýt xoa tôi số sướng, lấy được chồng Hà Nội, gia đình khá giả... Nhưng nào ai có biết một cô dâu như tôi đã phải đau khổ và bị xúc phạm đến nhường nào khi bị mẹ chồng xông vào phòng tân hôn để đòi của hồi môn vừa trao tặng.
Hôm đó, sau khi bữa tiệc kết thúc ở nhà hàng, chúng tôi vừa về tới nhà, chưa kịp thay đồ, mẹ chồng tôi đã mò lên tận phòng để hỏi chuyện nhà đẻ tôi có trao hồi môn gì không? Thấy vậy tôi ức lắm nhưng chẳng nhẽ lại thể hiện thái độ với mẹ chồng ngay.
Tôi chỉ cười cho qua thì bà lại hỏi cố mãi, rồi lại còn giọng cạnh khóe: "Chẳng nhẽ, nghèo khó đến nỗi con đi lấy chồng mà không trao nổi tí kỉ niệm nào à? Thái độ và cái giọng kéo dài đến khó chịu, tôi đành trả lời: "Bố mẹ con nghèo không cho con được tiền của nhưng cũng đã nuôi được con thành người tử tế và có công ăn việc làm ổn định. Đó là hồi môn của con mẹ ạ!".
Nghe đến vậy bà bù lu bù loa bảo: "Mày chưa về đã dạy khôn tao, thế tao không dạy được thằng chồng mày tử tế à ? Đã thế, cái kiềng, lắc tay và nhẫn lúc tao trao, mày trả hết cho tao, nhà mày có cho mày cái gì đâu mà tao phải cho..."
Ảnh minh họa.
Nghe đến vậy tôi không ngần ngại mà tháo toàn bộ số trang sức được gọi là quà cưới đó cho bà mẹ chồng cay nghiệt. Chưa bao giờ tôi thấy bị xúc phạm đến như vậy. Ngay đêm đầu tiên về nhà chồng mà tôi đã bị tổn thương ghê gớm. Mặc cho chồng ra sức động viên tôi vẫn không thể nguôi đi cái sự uất ức và tủi thân mà bà mẹ chồng vừa ban tặng.
Vậy là tôi bắt đầu cuộc sống mới bằng những ngày nặng trĩu. Lấy chồng được gần 1 tháng mà với tôi cuộc sống mới này như đã kéo dài cả năm, thật ngột ngạt và khó chịu. Bà thì vẫn thái độ khinh khỉnh với tôi và hiển nhiên là tôi cũng chẳng thể yêu quý được bà. Chỉ tội chồng tôi ở giữa, ra công đi hàn gắn tình cảm, nhưng tôi nghĩ mọi chuyện sẽ chẳng thể khá hơn được.
Hay giờ tôi đề xuất ý kiến ra ngoài ở riêng cho cuộc sống nhẹ nhàng hơn? Không biết chồng tôi có đồng ý không nữa, như thế có làm khó cho anh không vì bà chỉ có mình anh là con? Nếu cứ sống thế này, tôi sợ tôi không thể chịu được lâu, rồi đến cả tình yêu của chúng tôi cũng sẽ chết trong căn nhà ấy mất. Tôi biết phải làm sao?
Theo Emdep
Làm vợ đại gia, mỗi đêm tôi đều chứng kiến cảnh tượng không thể tin nổi trong phòng ngủ, ra ngoài vẫn phải tươi cười Chồng tôi còn cấm tôi hé răng với bất cứ ai. Cuộc sống của tôi hiện nay rất bi thảm. Nhưng tôi chẳng thể trách cứ được ai. Nếu có trách, chỉ trách chính tôi ham giàu phụ nghèo mới nhận lấy bi kịch. Hai năm trước, tôi cũng hạnh phúc khi có một anh người yêu tốt tính. Anh ấy hiền lành,...