Đêm tân hôn đẫm nước mắt của cô dâu mới về nhà chồng
Đêm tân hôn cả nhà chồng đã dội cho tôi gáo nước lạnh để tôi phải đau đớn, tủi nhục như thế. Chẳng biết tôi có làm gì nên tội không mà họ đối xử với tôi như vậy?
Trước khi đến với chồng tôi bây giờ, chúng tôi cũng đã trải qua thời gian tìm hiểu, yêu nhau 2 năm rồi mới làm đám cưới. Chúng tôi đều làm công nhân trong một công ty may mặc ở tỉnh.
Cũng như những đôi lứa yêu nhau khác, khi yêu tôi và anh ấy cũng cãi vã, giận hờn nhưng mọi thứ đều qua hết. Thời gian yêu, anh ấy cũng nhiều lần dẫn tôi về quê chơi. Tôi và anh ấy cùng tỉnh nhưng nhà khác huyện. Nhà tôi cách n hà anh ấy 200 km.
Ấn tượng lúc mới gặp bố mẹ anh ấy là tuy khó tính nhưng cũng tử tế, chưa bao giờ thái độ ra mặt với tôi. Thế nhưng, đến lúc chúng tôi lấy nhau, khi tôi bắt đầu về làm dâu thì mọi thứ mới bắt đầu hiện hình.
Hôm đó, sau khi khách khứa bạn bè hai đứa về hết, tôi bắt tay vào công cuộc dọn dẹp ở nhà nội. Nhà chồng tôi có hai chị gái và một cô em nữa bọn họ đều ủy thác việc rửa bát, dọn dẹp nhà cửa cho dâu mới.
Chồng tôi uống say vào nhà ngủ luôn nên chẳng để ý tôi khổ sở thế nào. Đến mấy cô trong họ cũng ăn uống xong là cứ ngồi nói chuyện, để mặc tôi làm một mình. Duy nhất có chú em bố chồng tôi thấy chướng mắt mới lên tiếng ” Sao để cháu dâu làm một mình thế này, ra mà giúp cháu nó chứ?”
Nhưng chẳng ai chịu dậy, họ cứ tiếp tục cuộc nói chuyện cười nói rôm rả, chị chồng em chồng thì vào phòng thay đồ rồi cũng ngủ luôn. Lúc đó, dù mệt mà muốn khóc lắm nhưng cứ nghĩ, thôi thì ngày làm dâu cố gắng thế hiện, mình có ở cả đời ở đây đâu. Vì vợ chồng tôi đi làm cách nhà gần 150 km nên hai đứa thuê trọ gần công ty luôn.
Nghĩ là thế nhưng tôi muốn khóc lắm, khóc vì lấy chồng xa, người thân đã lên xe về nhà hết rồi, còn mỗi tôi đơn độc ở đây khi đến chồng, người tôi có thể dựa dẫm lại đang ngủ say để tôi một mình với những con người ghê gớm nơi này.
Giữa lúc đó thì tôi nhận được tin nhắn của nhóm bạn thân dưới quê, quà mừng cưới của tôi thực sự bất ngờ, một chuyến du lịch vào Đà Nẵng. Tôi mừng quá vội vàng vào phòng cưới báo cho chồng. Anh ấy cũng bật dậy vì quá bất ngờ và sau đó hai đứa rậm rịch thu dọn đồ, chuẩn bị đi chơi.
Thế nhưng, khi cả nhà ăn cơm tối xong, hai đứa thông báo với bố mẹ chồng, bố chồng tôi không đồng ý cho đi. Lý do là sau cưới còn bao nhiêu việc phải lo và đã không thông báo trước cho bố mẹ và còn tự ý quyết định đi.
Tôi giải thích tôi cũng không biết từ trước vì đây là món quà bạn bè tôi muốn tạo sự bất ngờ. Vậy mà bố chồng tôi ôn tồn nói bằng những từ khó nghe như “Nhà này không có chuyện con dâu chưa làm dâu được ngày nào đã đòi đi chơi”, “Cô xem lại đi, không được dạy dỗ từ nhỏ nên mới đòi làm theo ý mình như thế hả?”…
Video đang HOT
Bố tôi nói xong, hai vợ chồng hụt hẫng vào phòng. Đúng lúc đó, mẹ chồng lại gọi tôi sang phòng ông bà. Mẹ chồng tôi bảo thực ra họ hàng hai bên nội ngoại nhà chồng tôi và bố mẹ chồng tôi đều không thích tôi. Nhưng vì tình yêu của hai đứa nên mới đồng ý cho làm đám cưới.
Tôi quá bất ngờ nên hỏi lý do vì sao. Mẹ chồng tôi bảo, vì tôi là đứa con “không cha không mẹ”, bố mẹ tôi đã ly dị. Bà bảo những người sinh ra trong hoàn cảnh đó chẳng có đứa nào ngoan cả vì không có ai dạy dỗ.
Rồi mẹ chồng còn bảo trình độ học vấn của tôi không bằng con trai thứ hai của ông bà. Buồn cười là họ không so sánh tôi với chồng tôi mà lại đi đo với đứa con trai học đại học duy nhất của họ. Chồng tôi chỉ mới học hết 12, còn chưa học một cái nghề nào, trong khi tôi đã tốt nghiệp trung cấp dược nhưng không xin được việc, nhà nghèo không có vốn mở cửa hàng thuốc nên tôi đi làm công nhân.
Chưa hết, mẹ chồng còn bảo vì khuôn mặt tôi không hoàn hảo như người ta, tôi có vết bớt xanh trên mặt mình.
Những thứ đấy tôi sinh ra đâu có quyền lựa chọn, tôi đâu có thể chọn cuộc sống của mình. Tôi cũng có ước mơ có bố có mẹ bên cạnh. Ước được đi học đại học như người ta, trong khi bà ngoại nuôi học xong lớp 12, tôi không dám thi đại học dù tốt nghiệp bằng khá. Tôi phải vừa đi làm vừa học thêm lớp trung cấp buổi tối, có ai hiểu được cho tôi không?
Nếu tôi tài giỏi, có điều kiện hơn thì bây giờ tôi chắc gì đã quen chồng tôi mà bố mẹ chồng nói vậy. Không thích tôi thì ngay từ đầu đừng đồng ý cuộc hôn nhân này rồi cưới hỏi vè nói những điều đau lòng như vậy.
Tôi còn cảm thấy mình may mắn khi còn có đủ chân tay, sinh ra không bị khuyết tật gì, chỉ trừ khuôn mặt có cái vết bớt đó. Trong khi đó, bố mẹ chồng tôi cũng chỉ là người lao động bình thường như bao người khác.
Nhà cửa cũng bình thường chứ có nhà cao cửa rộng gì đâu mà đã phân biệt như vậy. Nếu chồng tôi tài giỏi hơn thì anh ấy đâu quen tôi và ngược lại tôi cũng vậy.
Đêm tân hôn cả nhà chồng đã dội cho tôi gáo nước lạnh để tôi phải đau đớn, tủi nhục như thế. Chẳng biết tôi có làm gì nên tội không mà họ đối xử với tôi như vậy?
Đau đớn quá mọi người ơi, tôi phải làm sao đây khi phải sống với những con người ghê sợ như vậy? Xin hãy cho tôi vài lời khuyên, chia sẻ để tôi có thể mạnh mẽ sống tiếp.
Theo Người đưa tin
Đẫm nước mắt cuộc chạy trốn tình cũ của cô gái mang danh 'kẻ thứ 3'
Anh muốn chiếm đoạt em nhưng em cưỡng lại rồi òa khóc. Đúng lúc em buông xuôi thì anh lấn tới...
Chào độc giả mục tâm sự . Đây là lần đầu tiên em chia sẻ cảm xúc của mình lên đây. Em vốn là một con bé cứng đầu và sống rất lý trí nên chưa bao giờ em nghĩ sẽ có ngày, mình viết những dòng này ra để mong đợi sự cảm thông, chia sẻ của những người xa lạ. Thế nhưng, nếu không nói ra em sẽ điên loạn mất vì chẳng biết nói với ai. Nếu kể với mẹ em, mẹ sẽ thất vọng mà chết mất.
Em quen anh khi em đi làm thêm ở một công ty tư nhân về in, photo trên phố. Lúc đó, em đang học năm thứ nhất đại học, hiện em đang là sinh viên năm thứ ba. Đó là khoảng thời gian em mới chia tay mối tình đầu của mình. Đau đớn lắm khi người chen vào giữa lại là đứa bạn thân từ hồi cấp 1. Cũng chính vì yếu lòng mà dù biết anh đã có vợ sắp cưới em vẫn ngã lòng. Anh rất thẳng thắn nói rõ, sẽ chia tay em khi bố mẹ bắt cưới vợ.
Chuyện yêu của em với anh ấy chỉ là một bản hợp đồng để em cùng anh đi gặp đối tác thôi. Thế nhưng chẳng hiểu sao, hai đứa lại dính với nhau, quyến luyến không thể nào dứt ra được.
Rồi khi anh nói năm sau phải kết hôn, lúc đó chúng em yêu nhau đã được 18 tháng và em vẫn rất tự tin rằng, mình sẽ giữ được anh. Nhưng rồi... anh nói "chia tay". "Tháng sau anh lấy vợ nên mình chia tay em nhé. Từ mai em không phải đi làm nữa, anh sẽ giải quyết thỏa đáng lương thưởng 2 năm em làm cho anh".
Em chết lặng, khóc như điên dại rồi bỏ chạy thật nhanh, em muốn về nhà nhưng cứ chạy trong vô thức như thế. Anh gọi không biết bao nhiêu cuộc nhưng em vẫn nhất quyết không nghe, em không muốn cho anh cơ hội nói lời chấm dứt.
Lúc đó, em mới phát hiện ra, mình đã thực sự yêu anh. Thật đến kinh ngạc, em đau đớn khi nghĩ ôm anh, hôn anh là một người con gái khác, tay anh sẽ nắm tay người khác, thậm chí em còn điên đến mức đau đớn nghĩ đến đứa con của anh không phải là do em sinh ra nữa...
Ban đầu em luôn nghĩ, em choáng ngợp vì món quà anh tặng, rằng yêu nhau 1 năm thì cứ cố mà nhận, nhận cho thật nhiều vào để lúc chia tay không bị lỗ, vì đây là cuộc yêu trên hợp đồng mà. Thế mà em không sớm nhận ra, mình luôn có ý định trả lại quà khi chia tay nên chẳng dám dùng một món nào, vì sợ dùng thì sẽ cũ mất, đến lúc trả lại khó coi.
Nhưng rồi thê thảm đến thế nào thì chỉ mình biết, em vẫn phải ngẩng cao đầu chia tay anh. Em đóng gói hết quà anh tặng, nước hoa, son, túi, giầy, váy vóc, đồng hồ, trang sức, điện thoại, chỉ giữ lại món quà sinh nhật anh tặng. Đó là món quà sinh nhật người yêu tặng em, em có quyền giữ, là món duy nhất em đòi anh tặng, không phải là quà khi làm "bồ" thiếu gia.
Sau đó, em chuyển phát nhanh theo địa chỉ n hà anh vì chẳng dám gặp mặt. Chỉ cần nhìn thấy ảnh thôi em sẽ không đủ quyết tâm chia tay chứ đừng nói là gặp mặt. Em gửi kèm theo thư xin nghỉ việc và lá thư chia tay.
Thời gian sau đó cứ chậm rãi trông đi, em như sống trong vô thức. 3 tuần sau là đám cưới của anh, chị kia gửi cả thiếp mời cho em. Thiệp đẹp lắm, thiết kế rất đặc sắc, chắc cũng tốn kém kha khá. Nghĩ thôi lại nhớ đến những món quà anh tặng cho em rồi em bật cười trong vô thức khi nghĩ, nó cũng chẳng là gì. Em cũng không quá bất ngờ khi chị biết sự tồn tại của em và mối quan hệ giữa em với anh. Cũng đúng thôi bởi bữa tiệc nào anh chẳng dẫn em đi cùng, quấn quýt thế hẳn cũng khiến chị "sôi tiết" đôi lần. Em cố an ủi mình rằng, xem như lần này chị đã thắng và để chị được hả hê.
Chị còn gọi điện cho em, xác nhận xem em có đến dự không. Em cũng bảo luôn: "Em không có bản lĩnh mặt dày như vậy". Cũng đúng, em đến cả ba càng khó xử, làm ầm lên chỉ có thiệt em. Người ngoài nhìn vào chẳng có ai bênh cho người thứ ba, chỉ càng um xùm lên mất mặt mình. Mình gia đình đâu đến nỗi mà phải làm bồ thiếu gia.
Rồi mọi chuyện cũng trôi qua, khi em lấy lại được thăng bằng trong cuộc sống "không có anh". Em đăng ký học hai ngành để không còn thời gian nghĩ đến anh, điểm số vẫn cao, học bổng nhận đều đều. Nhìn vào, liệu có ai nhận ra em từng là "bồ" - kẻ thứ ba.
Sau 6 tháng anh cắt đứt liên lạc với em, thậm chí đóng cửa công ty thì em nhận được điện thoại của người bạn anh, nói anh uống say be bét cả tháng nay và rất muốn gặp lại em. Em òa khóc ngay trong điện thoại, thậm chí hét lên rằng, em không thể, em không muốn nhìn thấy anh.
Em tìm mọi cách để tránh mặt anh thì anh dùng sức ảnh hưởng của mình để gọi em lên phòng quản lý đào tạo rồi lôi em đi. Anh muốn chiếm đoạt em nhưng em cưỡng lại rồi òa khóc. Đúng lúc em buông xuôi thì anh lấn tới. Xong mọi chuyện anh bảo: "Mai đi đăng ký kết hôn. Em sẽ là vợ anh". Em ngây dại cười rồi lại khóc, ai sẽ thừa nhận em, kể cả khi có cái tờ giấy ấy, ai sẽ thừa nhận đây? Em vặc lại "Anh đã là chồng, đã cưới chị ấy rồi". Anh đáp "Cưới nhưng không đăng ký".
Em không đứng lên nổi bảo anh đi mua thuốc tránh thai khẩn cấp thì anh nói, có con rồi bố mẹ anh sẽ thừa nhận em.
Nhưng em không muốn, gia đình em rồi sẽ thế nào, người ta sẽ phỉ nhổ vào bố mẹ em, vào chính bản thân em và cả chị gái em nữa. Trước đây, bố em từng cặp bồ, từng khiến gia đình em lao đao nhiều bận.
Rồi con em sẽ ra sao khi mẹ nó mang tiếng là bồ, là kẻ thứ ba đi phá hoại gia đình người khác. Nó sẽ là đứa con hoang. Anh nói nó sẽ có hộ khẩu vì em là vợ anh. Nghe tiếng vợ đấy mà em đau đớn cho hai mấy năm làm người, sống trên đời của mình. Sao lại có thể thành như vậy. Em làm sao có thể đánh đổi danh dự gia đình, chà đạp lên người khác để ích kỷ dành hạnh phúc cho mình? Em không đủ nhẫn tâm để làm. Mọi người hãy cứu em với! Em phải làm sao đây?
Theo Người đưa tin
Từ khi lấy chồng cuộc đời tôi chỉ toàn là nước mắt Kể từ khi lấy chồng cuộc sống của tôi trở nên chao đảo, mất phương hướng, rơi vào vũng bùn nhầy, dường như tất cả đã bước sang một trang mới chỉ toàn đau khổ và đẫm nước mắt. 2 năm trước tôi cũng như bao người con gái khác luôn mơ mộng về một tình yêu đẹp, về những chàng công tử...