Đêm tân hôn cuồng nhiệt nhưng kết thúc lại đầy nước mắt của anh chàng ngồi xe lăn
Nhìn chiếc ga giường trắng tinh Hằng mỉm cười còn Hải lo lắng. Anh cũng chưa tưởng tượng được ra 1 gã ngồi xe lăn lâu ngày như mình thì sẽ “làm ăn” được gì và rồi…
Dù Hải bị tai nạn phải ngồi xe lăn nhưng Hằng vẫn quyết định lấy anh vì đó là người đàn ông duy nhất khiến cô yêu nhiều như vậy. Ngày Hải bị tai nạn Hằng vẫn nhớ như in, hôm đó cô nhắn tin cho anh muốn ăn bánh rán ở quê. Hải liền đi một mạch 60 km để đưa bánh lên phố cho cô người yêu mà anh hết mực yêu thương chiều chuộng. Nhưng rồi chính hôm đó anh đã bị tai nạn, nghe tin Hằng như chết lặng tay chân bủn rủn ngất lên ngất xuống. Ca phẫu thuật thành công nhưng bác sĩ bảo chân anh khó hồi phục lại, nếu có cũng mất rất nhiều thời gian trị liệu.
Từ 1 anh chàng vui vẻ, hài hước vô tư Hải trở nên trầm cảm. Anh mặc cảm tránh mặt Hằng còn Hằng thì luôn luôn thúc trực bên anh chăm sóc anh như 1 người vợ thực sự. Nếu Hải khỏe mạnh thì có lẽ họ đã làm đám cưới và giờ đã sống hạnh phúc bên nhau. Thời gian trôi qua, Hải xốc lại tinh thần và cố gắng tập luyện nhiều hơn. Anh đã đỡ mặc cảm đỡ cáu gắt và xa lánh Hằng hơn. Anh đón nhận lại tình cảm của cô thay vì cứ nghĩ tiêu cực như trước đây. Hải nói với mẹ anh muốn vào Sài Gòn du lịch 1 thời gian, anh đi cùng em gái thay vì đi cùng Hằng. Vì Hằng còn bận việc hơn nữa anh muốn có thời gian suy nghĩ về việc kết hôn. Hằng để anh đi và thời gian đó họ vẫn liên lạc với nhau. Hải đi lâu hơn cô nghĩ, thời gian này Hằng nhận ra dù anh ấy có bị làm sao , có là anh chàng đi xe lăn thì cô vẫn yêu. Cô cần anh và sẽ không bao giờ buông tay anh dù có chuyện gì đi nữa. Ai cũng cảm phục trước tình yêu của cô dành cho Hải.
(Ảnh minh họa)
Ngày về, Hải nói sẽ đồng ý làm đám cưới, cả nhà đều rất vui mừng. Bố mẹ Hằng thương con nhưng cũng không nỡ phản đối, vì dù sao đó cũng là quyết định của con gái mình. Hải giờ đây đã thực sự vui vẻ, lạc quan trở lại và hài hước như xưa nên Hằng thấy nhẹ nhõm hẳn. Cũng may hai gia đình có điều kiện nên nếu cả hai lấy nhau cũng đỡ vất vả.
Đêm tân hôn, Hải và Hẳng chuyển đến căn nhà mới mà ngày xưa họ đã cùng nhau tích góp cộng với sự hỗ trợ của gia đình để mua. Nhìn chiếc ga giường trắng tinh Hằng mỉm cười còn Hải lo lắng. Anh cũng chưa tưởng tượng ra 1 gã ngồi xe lăn lâu ngày như mình thì sẽ “làm ăn” được gì trong đêm tân hôn. Anh nhìn vợ rồi nói:
- Em ơi, thế mình có tân hôn không nhỉ?
Hằng cười lớn:
- Có chứ, phải làm mạnh chứ anh.
Hải phì cười:
- Ai chà, mạnh mồm gớm nhỉ, từ bao giờ mà em máu lửa thế.
- Từ khi yêu anh đó, mà có phải yêu vừa đâu, yêu nồng cháy, yêu nhiệt tình yêu hết mình.
- Thôi thôi, tôi xin. Muốn tân hôn thì lại đây bế chồng cái nào.
Hằng lon ton chạy đến đỡ chồng lên giường:
- Anh nằm im nhé, để em cởi đồ cho.
- Manh động thế.
- Chuyện, phải cởi ra mới làm ăn được chứ, anh muốn sinh thằng Tèo hay cái Hĩm nào.
- Đứa nào cũng được, nhưng chân anh vẫn đau đấy, chắc không làm ăn được gì đâu.
- Anh chỉ việc nằm im còn mọi chuyện cứ để em lo.
Video đang HOT
Thật sự lòng Hải rất buồn nhưng anh vẫn tỏ ra vui và hài hước để vợ không phải suy nghĩ. Lâu lắm rồi Hằng và anh mới có thể nói chuyện nghịch ngợm như trước. Ngày trước cũng vì Hằng nghịch ngợm, ăn nói táo bạo nên anh mới thấy cuốn hút.
Đêm tân hôn diễn ra không được suôn sẻ như những cặp đôi khác nhưng cả hai đều cảm thấy hạnh phúc. Hầu hết Hằng chủ động cuộc chơi như lời mình nói. Chốc chốc cô lại trêu:
- Lâu rồi mới được cuồng nhiệt, sôi động thế này chồng nhỉ?
- Cũng được.
- Được là được thế nào, quá được ấy chứ.
- Ờ.
Nói rồi cả hai cười tít mắt, Hằng ôm chồng hôn chục cái liền. Bỗng dưng Hải nhìn qua vợ rồi nói:
- Cảm ơn em, cảm ơn vì không chê bai anh tật nguyền, cảm ơn vì hai năm qua em vẫn luôn bên anh, yêu anh chân thành.
- Ngốc, có gì mà cảm ơn chứ.
(Ảnh minh họa)
Mắt Hải cay cay:
- Số anh thật may mắn khi yêu và lấy được cô gái tốt như em.
- Xời, em thì đỉnh của đỉnh rồi khỏi phải bàn.
Thôi đi bà cô định sướt mướt cảm ơn tý nhưng vợ có cái bệnh tự sướng cao quá thấy ghét rồi, hì hì. Mà vợ này…
- Dạ em nghe đây.
- Anh có cái này muốn cho em xem.
- Đâu đâu…
- Em đỡ anh dậy nhé.
Hằng đỡ chồng dậy, Hải với lấy cây nạng rồi bảo Hằng ngồi im. Anh tự chống và đi được 8, 9 bước trước mặt vợ. Hằng nhìn chồng, miệng cô há hốc vì ngạc nhiên rồi lắp bắp:
- Anh… anh tự đi được rồi sao? Từ bao giờ vậy ông xã.
- Thật ra thời gian qua anh không đi chơi mà anh đã vào nam để điều trị. Anh muốn khiến em được bất ngờ.
- Anh đã làm được rồi đó, em vui quá. Chắc anh đã phải đau đớn và vất vả rất nhiều.
Hằng ôm chầm lấy chồng rồi khóc rưng rức, cả hai cứ thế ôm lấy nhau mà khóc. Họ khóc vì hạnh phúc, khóc cho cả những nỗi đau thể xác lẫn tâm hồn đã gồng gánh trong suốt gần 2 năm qua. Thế mới nói, khi khó khăn hoạn nạn mới chứng minh được ai tốt, ai yêu bạn thật lòng. Hải may mắn khi đã có được 1 người con gái tốt như thế bên mình.
Theo Một Thế Giới
Đêm tân hôn cuồng nhiệt đến tê liệt ngoài vườn ổi của cặp vợ chồng vừa đủ 18 tuổi
Gió mát trăng thanh, Hằng chủ động tiến lại gần người yêu nhưng rồi cô giật bắn mình khi tay vừa chạm phải cái gì dinh dính, nhớp nhớp ngay mép mảnh áo mưa.
Thụ buồn đến nỗi chẳng nhớ là phải động viện bạn gái mà anh cũng khóc luôn theo Hằng. (Ảnh minh họa)
Hằng và Thụ vốn là bạn học từ thuở nhỏ, họ cảm mến nhau và có tình cảm với nhau. Nhưng thật trái ngang là Hằng lại được bố mẹ nhắm sẵn cho một người vốn là con một người bạn của bố mẹ cô, gia đình khá giả. Hằng khóc lóc phản đối, nói rằng cô đã có người yêu rồi rằng cô rất yêu người đó và không có tình cảm với anh kia nhưng bố mẹ Hằng nhất định không chịu.
Từ hôm biết con gái yêu Thụ ông bà tìm mọi cách ngăn cấm đôi trẻ. Mẹ Hằng khóa cổng suốt ngày và không cho con ra ngoài cho tới tận cái ngày người ta tới xem mặt. Tối ấy Hằng khóc như mưa, chị gái cô thương tình mới lấy trộm chìa khóa của mẹ mở cửa cho em ra ngoài gặp người yêu suốt 1 tuần bị nhốt trong nhà.
Ra được bên ngoài Hằng lập tức tìm tới nhà người yêu rồi hai người lại đưa nhau ra cái vườn ổi đầu xóm tâm sự . Hằng khóc như mưa, Thụ còn buồn hơn cả người yêu. Anh biết chắc chắn là anh mất người con gái mình yêu rồi. Thụ buồn đến nỗi chẳng nhớ là phải động viện bạn gái mà anh cũng khóc luôn theo Hằng.
- Anh khóc cái gì mà khóc, đàn ông gì mà mít ướt. Chẳng động viên người ta thì thôi lại còn...
- Giờ anh phải làm sao. Bố mẹ em khăng khăng cấm thế này, chắc chắn là duyên mình chia cắt rồi.
- Cắt gì mà cắt, anh chấp nhận bị cắt dễ dàng thế à?
- Anh không muốn, nhưng mà... biết làm sao ?
Dù cũng rất rối trí nhưng rồi Hằng cố gắng vắt não nghĩ cách để giữ được tình yêu với người mình yêu. Thụ vẫn buồn rười rượi, lau qua lau lại nước mắt. Chợt Hằng hét lên một câu rồi vỗ đánh đét một cái vào đùi người yêu:
- Nghĩ ra rồi đơn giản thế này mà không nghĩ ngay ra từ đầu chứ. May mà mình thuộc dạng thông minh đột xuất.
- Em nghĩ ra cái gì? Vỗ thì cũng vỗ nó nhè nhẹ thôi. Đùi anh in rõ 5 đầu ngón tay của em rồi đây này. Đau hơn cả mẹ đánh.
- "Úp sọt", chỉ có cách này thì may ra bố mẹ mới cho cưới.
- Hả, nhưng mà em chưa đủ 18 tuổi, anh sợ lại như vụ làng bên, bố mẹ em kiện anh mang tội thì chúng mình sao ở được bên nhau.
- Anh sợ chết thế, nhưng mai là em tròn 18 tuổi rồi. Coi như tân hôn sớm, yên tâm đi đủ tuổi bố mẹ em không kiện được đâu.
- Ừ nhỉ, mấy ngày rồi buồn vì không được gặp em quên luôn cả vụ sinh nhật. Thôi coi như đó là quà sinh nhật luôn nhá.
- Sao nói đến cái khoản này anh tiện thể nhanh thế.
-Anh cũng giống em, thông minh đột xuất mà.
Hai người chia tay nhau, hẹn tối mai tân hôn sớm tại đúng chỗ này khi mà Hằng đã đủ 18 tuổi và Thụ vừa qua cái tuổi đó được chừng mươi hôm. Đêm đó Hằng đã nghĩ ra kịch bản để trốn mẹ ra ngoài. Tối hôm sau cô nói dối mình bị đau bụng nhờ chị gái đưa ra trạm xá khám nhưng thực tình là ra vườn ổi gặp người yêu.
Hằng ra tới nơi Thụ đã chờ sẵn, anh lại còn cẩn thận mang theo cả mảnh áo mưa để trải chỗ ngồi. "Anh cẩn thận gớm nhỉ"? "Thì đêm tân hôn mà, lẽ ra phải là một cái phòng cưới lãng mạn nhưng mà bất đắc dĩ nên hẹn em lúc cưới thật nhá", Thụ thủ thì vào tai người yêu. "Xích qua chút đi, vừa chạy cả đoạn đường nóng bỏ xừ", Hằng đẩy người yêu sang một bên. "Anh biết rồi, ngồi một lúc gió mát hạ hỏa mình vào việc chính em nhé", Thụ vừa nói vừa lấy cành ổi quạt quạt cho người yêu.
Gió mát trăng thanh, Hằng chủ động tiến lại gần người yêu ôm ghì lấy Thụ trao anh nụ hôn. (Ảnh minh họa)
Gió mát trăng thanh, Hằng chủ động tiến lại gần người yêu ôm ghì lấy Thụ trao anh nụ hôn. Nhưng rồi Hằng giật bắn mình khi tay cô vừa chạm phải cái gì dinh dính, nhớp nhớp ngay mép mảnh áo mưa. "Cái gì thế này"? - Hằng vừa hét lên vừa lấy đèn pin soi thì ra là cái bao cao su bóc dở.
- Anh không biết. Chắc là của ai trước đó.
- Thế thì nhanh lên không nhỡ có đôi nào nữa ra đây thì mình lộ mất.
Bị người yêu giục, Thụ cuống cuồng cởi đồ. Nhưng là lần đầu tiên nên anh cứ lóng nga lóng ngóng. Cởi dở cái cúc áo lại quay xuống cởi cúc quần. Rồi cái khóa bị giắt kéo mãi không được, ngoài vã mồ hôi như tắm. Mất 15 phút anh mới cởi được cái quần dài, Hằng suýt ngất khi thấy bên trong người yêu vẫn còn 1 chiếc quần đùi phòng hộ.
- Ối trời ơi sao lắm quần thế này?
- Tại anh quen mặc thế rồi. Mà em cũng đã cởi được gì đâu mà kêu anh.
Nghe Thụ nói thế thì Hằng mới ngớ người nhớ ra từ nãy giờ cô chỉ mải giúp người yêu kéo khóa quần mà quên mất việc của mình. Thế nhưng ngay khi Hằng vừa định cởi chiếc áo trên người thì có ánh đèn pin vụt sáng chiếu vào vườn ổi. Thì ra thấy con gái lâu không về bố mẹ Hằng đã phát hiện ra âm mưu của cô và chị gái cũng đã phải khai ra địa điểm cô hẹn người yêu. "Chết rồi có người, chạy thôi anh".
Thụ vội ôm cái quần dài cùng người yêu chạy bán sống bán chết ra khỏi vườn ổi. Nào ngờ vừa mới ra khỏi vườn, chân gần như tê liệt thì ánh đèn pin khác đã chiếu rọi mặt hai người: "Cái thằng trời đánh này, mày dám đưa con gái ông ra đây để hãm hại à. Ông sẽ kiện mày tội cưỡng hiếp trẻ em dưới 18 tuổi", bố Hằng quát lớn rồi định đuổi đánh Thụ.
Mà con đủ 18 tuổi rồi mà bố. Anh ấy không phạm tội đâu, với lại con tự nguyện mà (Ảnh minh họa)
"Chúng con không chạy nổi nữa đâu bố ạ. Mà con đủ 18 tuổi rồi mà bố. Anh ấy không phạm tội đâu, với lại con tự nguyện mà, bố tha cho anh ấy đi". Nghe con gái nói vậy bố Hằng không nói được câu gì nữa, hùng hổ dắt con về. Đêm ấy nhà Hằng sáng đèn suốt đêm, mẹ cô tra hỏi hai đứa đã làm gì chưa, Hằng thành thật: "Rồi ạ, chúng con còn bị một đôi nữa bắt gặp ở đó. Giờ mà bố mẹ ép con lấy anh H. trên huyện thì chắc chắn chuyện đêm nay sẽ bị loan ra ngoài, họ sẽ không chấp nhận con đâu mà bố mẹ còn mang tiếng nữa".
Con dại cái mang, mẹ Hằng đành van xin bố cô: "Thôi ông cho con và thằng Thụ yêu nhau đi ông. Chứ ép nó đồng ý lấy con n hà anh bạn mình rồi họ biết chuyện mình ăn nói sao. Lúc đó tiếng xấu cả làng". Cuối cùng thì bố Hằng cũng xuôi xuôi. Hai hôm sau ông bà chính thức lên huyện nói chuyện xin lỗi nhà bạn.
Cũng nhờ sáng kiến tân hôn sớm ấy của Hằng mà Thụ được gia đình cô chấp nhận cho yêu con gái mình. 2 năm sau thì họ làm đám cưới thật. Giờ nghĩ lại anh vẫn phục trí thông minh đột xuất của vợ sát đất.
Theo Một Thế Giới
Đêm tân hôn cuồng nhiệt ngoài bờ sông và cái kết cho đôi vợ chồng ham hố Nhìn vợ mà anh thương quá, đúng là 1 đêm tân hôn nhiều cảm xúc và sợ thất kinh vì 2 chữ "hoang dại". Có lẽ từ giờ vợ chồng anh xin chừa thói ham hố đó mà ở nhà cho nó lành. Mới yêu nhau 4 tháng, Thúy và Tú đã quyết định tiến tới hôn nhân không phải vì "bác sĩ...